Hợp Âm Thứ Bảy - Chương 67: Ngoại truyện 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Hợp Âm Thứ Bảy


Chương 67: Ngoại truyện 2


Edit + Beta: An Dung Ni“Phó Cảnh Diệu.”

Phó Cảnh Diệu nghe rất rõ tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau, nhưng cậu lại không có ý định quay lại, lại càng không muốn quay đầu lại, vì thế càng đi nhanh hơn, cứ thế bước về phía trước.

“Phó Cảnh Diệu!”

Tay của Phó Cảnh Diệu bị người khác năm lại, cậu vừa cúi đầu liền thấy một
bàn tay trắng nõn đang đặt lên tay cậu, lực tay tuy không lớn, nhưng lại làm cho cậu không thể trốn nổi.

“Thì ra là cậu ở đây.” Phó Cảnh Diệu liếc cô, nụ cười thoải mái của Hạ Quỳ lập tức lọt vào tầm mắt của cậu.

Tay khác của Hạ Quỳ cầm một chai nước khoáng, cô đưa cho Phó Cảnh Diệu,
“Mình đi mua nước cho mọi người, nhưng sau đấy lại không nhìn thấy cậu ở sân bóng, còn tưởng cậu có chuyện gì, nên mới chạy ra đây tìm cậu,
không nghĩ cậu lại ở trong này, tập luyện chắc mệt lắm rồi? Uống nước bổ sung nước cho cơ thể đi.”

Phó Cảnh Diệu không vươn tay ra nhận
chai nước, Hạ Quỳ ngẩn người, nhưng vẫn tươi cười nói tiếp: “Không khát
sao? Vậy để lúc khác rồi uống đi. Mọi người tập luyện thế nào rồi? À,
đúng rồi, vừa rồi mình vừa gặp đội trưởng đội bóng rổ của trường ở căng
tin. Mình nói chuyện với anh ấy, mới biết được, hóa ra là anh ấy vẫn
luôn để ý đến các buổi tập của các cậu, anh ấy còn nói trình độ bóng rổ
của mọi người cũng khá ổn rồi. Sau đó mình còn hỏi xem các cậu có sai
sót gì trong luyện tập không, dù sao thì anh ấy cũng là đội trưởng đội
bóng rổ, anh ấy chắc chắn có thể nhìn ra vấn đề tốt hơn người ngoài nghề như mình, mới đầu anh ấy còn không đồng ý, mình phải năn nỉ anh ấy rất
lâu, rốt cuộc anh ấy mới đồng ý nói là các cậu còn…”

“Mình không định tham gia nữa.”

Hạ Quỳ nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Mình không muốn tham gia vào trận bóng rổ.” Phó Cảnh Diệu nhắc lại lời nói
của mình, xoay người ra hướng khác, không nhìn vào mặt Hạ Quỳ nữa.

“Vì sao? Luyện tập vất vả lâu như vậy, sao đột nhiên lại đổi ý không muốn tham gia?”

“Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là không muốn tham gia mà thôi.”

“Rõ ràng đã cùng nhau cố gắng lâu như vậy rồi, sao có thể bỏ giữa chừng như thế được? Mọi người trong lớp đều coi trọng cậu như vậy, ai cũng mong
có thể biểu hiện thật tốt trong trận đấu bóng rổ này, giờ đột nhiên lại
từ bỏ, mọi người sẽ nhìn cậu thế nào? Nào là ‘không có tương lại’, ‘đồ
hèn nhát’, ‘dù làm chuyện gì cũng không làm tốt được’… Chẳng lẽ bị mọi
người nhìn như vậy cậu cũng cảm thấy không sao sao?”

Dù Hạ Quỳ là
người nhiệt thình, nhưng trong trí nhớ của Phó Cảnh Diệu, cậu chưa từng
nhìn thấy Hạ Quỳ vì ai đó mà khẩn trương như lúc này. Nhưng cậu không
thể để cho bản thân mình mềm lòng một lần nữa, vì tự mình đa tình mà cậu đã từng rơi vào kết cục là thất bại thảm hại, nhưng mà cậu không muốn
thua vào lúc này.

Phó Cảnh Diệu khẽ cắn môi, xoay người bỏ chạy.

“Mình!” Hạ Quỳ nói lớn về phía Phó Cảnh Diệu: “Điều kiện trước kia của cậu, bây giờ mình sẽ thực hiện ngay lập tức, dù cậu muốn gì mình cũng đồng ý,
mình cũng không yêu cầu cậu phải thắng, chỉ cần đừng từ bỏ là được rồi…. Cho nên, hãy về đi mà.”

Phó Cảnh Diệu dừng bước, thái độ yếu thế
của Hạ Quỳ khiến cho cậu kinh ngạc. Cậu chầm chậm quay đầu, cho dù đứng
cách cô một đoạn, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt của cô có một tầng
nước mỏng.

Phó Cảnh Diệu im lặng quay lại bên người Hạ Quỳ, cậu
ngập ngừng đưa tay lên lau khóe mắt của cô, hàng mi dài của cô khẽ chớp
một cái, nhưng cô không hề né tránh. Phó Cảnh Diệu cảm nhận được đầu
ngón tay của mình có chút ẩm ướt, cảm giác ẩm ướt ấy giống như thấm vào
tận trong lòng cậu, lành lạnh, đau khổ, đã cùng nhau kích động nơi sâu
nhất trong tâm hồn cậu.

Cậu lẳng lặng nhìn cô: “Vậy thì, để cho mình hôn cậu đi.”

Hạ Quỳ ngẩn người, đờ người ra nhìn Phó Cảnh Diệu trong chốc lát, cuối
cùng là im lặng nhắm mắt lại, ở khoảng cách gần, Phó Cảnh Diệu thậm chí
còn có thể nhìn thấy lông mi của cô khẽ run rẩy.

Cả thế giới trong thoáng chốc liền chìm trong yên lặng, con đường râm mát không biết từ
lúc nào đã chỉ còn lại hai người Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ, cảnh này đột
nhiên khiến cho Phó Cảnh Diệu sinh ra một loại ảo giác, dường như cậu có thể cứ như vậy mà độc chiếm Hạ Quỳ, lúm đồng tiền như hoa của cô sẽ chỉ vì cậu mà nở rộ.

Nội tâm Phó Cảnh Diệu không ngừng đấu tranh, mà Hạ Quỳ vẫn im lặng nhắm mắt lại, cũng không hỏi cậu câu gì.

Một lúc sau, Phó Cảnh Diệu phát hiện cậu vẫn không thể nào phá hỏng mối
quan hệ của cậu và Hạ Quỳ, cậu vươn tay, ôm thân thể mềm mại của Hạ Quỳ
vào lòng.

Hạ Quỳ giật mình hô lên một tiếng, Phó Cảnh Diệu cúi
đầu, nói khẽ bên tai cô. “Yêu cầu hôn của mình, khi nào lớp mình thành
quán quân của trận đấu bóng rổ lần này sẽ thực hiện. Yên tâm, mình sẽ
tiếp tục tham gia trận đấu.”

Hạ Quỳ mím môi, cố gắng không để cho
nước mắt rơi xuống, cô dựa vào lồng ngực ấm áp của cậu, bức tương vững
chắc bấy lâu nay cô dựng lên trong lòng cuối cùng cũng đổ sập xuống, cô
vùi đầu vào ngực cậu, làm càn, mong được cậu che chở một lần.

Phó Cảnh Diệu ôm chặt Hạ Quỳ, cậu nghe được trong lòng mình truyền ra giọng nói nức nở của Hạ Quỳ.

“Mình xin cậu, ngàn vạn lần cũng đừng từ bỏ…. Nếu cậu từ bỏ, thì mình phải làm gì mới tốt?”

_____

Màn kịch nhỏ ngày ấy giống như một ảo giác, Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ vẫn tự
nhiên như trước, trong mắt người khác, hai người họ vẫn đối xử với nhau y như cũ, nhưng chỉ có Phó Cảnh Diệu để ý, sau ngày ấy, trong các buổi
tập luyện, ánh mắt của Hạ Quỳ không hề rời khỏi cậu.

Mỗi lần bắt
gặp chuyện như vậy, Phó Cảnh Diệu đều đột nhiên cảm thấy rất áy náy, một ngày, cậu thử bỏ xuống khúc mắc trong lòng, nghe ý kiến của vị đội
trưởng kia qua lời của Hạ Quỳ, sửa lại cách chơi bóng, quả nhiên lại
càng khiến cho các buổi tập luyện trở nên hiệu quả hơn.

Các trận
luyện tập bóng rổ cho ngày thi đấu cứ từng chút từng chút một đi vào quỹ đạo, có rấy nhiều bạn học cùng lớp sau khi xem tình trạng tập luyện của đội, liền dần dần gia nhập vào hàng ngũ cổ động viên của đội.


được sự tập luyện kĩ càng cùng nguồn động viên nhiệt tình, dần dần Phó
Cảnh Diệu bắt đầu tự tin hơn, một lòng hướng về trận thi đấu bóng rổ.

Mặc dù ai cũng biết chuyện Phó Cảnh Diệu cống hiến cho lớp rất nhiều công
sức, nhưng đối với việc thiếu bài tập trên lớp của cậu, giáo viên lại
không thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu được. Trước ngày thi đấu một
ngày, Phó Cảnh Diệu bất hạnh nhận được thông báo từ giáo viên chủ nhiệm, nếu sáng mai cậu vẫn còn không nộp hết tất cả các bài tập còn thiếu
trong thời gian qua, vậy thì ngày hôm sau, khi trận bóng rổ diễn ra, cậu sẽ phải ở lại văn phòng học phụ đạo.

Hạ Quỳ nghe được tin này,
cảm thấy nếu không phải do cô xếp lịch tập luyện cho Phó Cảnh Diệu quá
dày đặc thì cậu sẽ không rơi vào tình cảnh này, vì thế cô chủ động xung
phong nhận việc giám sát Phó Cảnh Diệu làm bài tập.

Sau khi tan
học, phòng học rất im lặng, Phó Cảnh Diệu ngồi một chỗ, chăm chú làm bài tập, Hạ Quỳ kéo một cái ghế đến ngối đối diện cậu, hai người cứ như vậy ngồi cách nhau một cái bàn, không trao đổi lời nào, lại khiến cho Phó
Cảnh Diệu vô cùng yên tâm.

Phó Cảnh Diệu vô tình ngẩng đầu, thấy
Hạ Quỳ đang tập trung viết cái gì đó trên vở, trên bàn có rất nhiều bút
màu khác nhau, để mực không dây lên áo, cô đã xắn tay áo lên cao. Nhưng
mà trên cổ tay trắng nõn của cô, lại có một vết bầm tím.

“Tay cậu làm sao thế?”

Hạ Quỳ ngẩn ra, theo bản năng liền lấy tay che đi vết tím.

Phó Cảnh Diệu lại hỏi lại: “Tay cậu làm sao vậy?”

Hạ Qùy im lặng một lát, thả ông tay áo xuống: “Hôm qua lúc ra nhà kho lấy bóng rổ, không cần thận đụng phải cái giá thôi.”

“Sao lại không nói cho mình biết?”

“Nói cho cậu… Thì vết thương sẽ nhanh khỏi hơn sao?”

Phó Cảnh Diệu không đáp lại, ngược lại cậu nhìn xuống cái cô đang viết, “Vừa rồi cậu vẽ gì thế?”

Hạ Quỳ che lại, nhưng thấy Phó Cảnh Diệu vẫn nhìn chằm chằm cô. Cô nghĩ
một chút, cuối cùng là vẫn bỏ tay ra, cậu nhìn thấy Hạ Quỳ dùng bút màu
cam vẽ một mặt trời rất lớn.

Phó Cảnh Diệu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào “mặt trời”, “Sao mặt trời lại màu cam?”

Hạ Quỳ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải?”

“Hình như mặt trời (1) là màu vàng mới đúng.”

(1) Tác giả dùng từ thái dương (太阳) cũng có nghĩa là mặt trời lúc trưa

“Nhưng lúc chạng vạng chẳng phải là màu cam sao?”

“Có người gọi chạng vạng là mặt trời sao? Mặt trời chính là đại biểu cho hy vọng.” Phó Cảnh Diệu giật mình. “Cậu… Không phải là đang so sáng mình
với mặt trời chứ.”

Mặt Hạ Quỳ có chút đỏ lên, nhưng cô vẫn đáp
lại: “Cậu không để ý sao? Vì trận bóng rổi mà người xuất sắc nhất, được
chú ý đến nhiều nhất lớp mình là cậu, là người mà trước giờ chưa từng
tham gia vào bất kì hoạt động nào của lớp. Cho nên đối với mình….. đối
với lớp mình, cậu chính là mặt trời.”

Phó Cảnh Diệu nhìn Hạ Quỳ,
cậu thấy được trong ánh mắt trong suốt của cô, giống như có sự chờ đợi,
có sự hy vọng. Hơn một tháng trước, cũng là khung cảnh này, Hạ Quỳ cũng
nhìn cậu giống như lúc này. Trước giờ, cậu vẫn là người không hề có
thành tích gì nổi bật, không có ước mơ, không có theo đuổi, nhưng lúc
này, cậu đã vô tình lột xác thành người được chú ý nhất lớp.

Mà người giúp cậu lột xác, chính là Hạ Quỳ.

Chỉ duy nhất Hạ Quỳ.

Tay Phó Cảnh Diệu nắm lấy tay Hạ Quỳ, cậu biết cổ tay cô bị thương, nên cậu nắm lấy bàn tay của cô.

Cậu không dám dùng lực quá lớn, nhưng cũng không nguyện ý buông tay cô.

Từng chút một, mười ngón đan xen nhau.

“Mình nhất định sẽ trở thành kỉ niệm đẹp nhất của cậu trong trận bóng rổ ngày mai, Hạ Quỳ, tin mình.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN