Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên - Chương 302: Mẹ chụt chụt cho cha(5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên


Chương 302: Mẹ chụt chụt cho cha(5)


“Ngu ngốc.”

Phương Thê lại trả lời một tiếng, cở thể vẫn tựa vào trong ngực anh, chẳng qua rất là cẩn thận không đụng đến vết thương của anh.

“Anh nguyện ý làm kẻ ngốc cho em.”

Anh nghiêng đầu, hôn lên trán của cô.

“Trụ, chờ sau khi vết thương lành, chúng mình cùng đi Pháp đi.”

Phương Thê nhẹ nhàng nói: “Nước Pháp rất tốt, cũng thích hợp ở, chúng mình có thể ở đó một thời gian.”

Lần này, cô phải bồi anh.

Chờ đến lúc anh nhìn thấy lần nữa, Cô muốn anh có thể nhìn thấy người đầu tiên chính là cô.

“Ừ, Thê Thê ở nơi nào, anh liền ở nơi đó.”

Chỉ cần có thể ở cùng cô, đối với anh mà nói, nơi nào đều được.

“Cho nên anh phải nhanh chóng khỏe lại, em muốn anh nhìn thấy em.”

Cô nói xong, cảm giác mặt của mình nóng hơn.

Nhưng mà đây chỉ là lời thật lòng của cô.

Cô thích anh loại cảm giác anh nhìn cô, sẽ cho mình cảm giác mình là vật trân quý nhất của anh.

“Ừ, vậy đến lúc đó em cùng đừng nói nhàm chán nghe.”

Chờ anh thấy được rồi, vậy thì muốn vẫn luôn nhìn Cô, toàn thân từ trên xuống dưới, nhìn một lượt.

“Được.”

Lúc Phương Thê đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới cái nhìn của người nào là loại nhìn đó.

“Đúng rồi, anh có cần uống chút nước không? Khát nước không? Đói không?”

Cô lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi.

Có lẽ là bởi vì động tác của cô quá lớn, đụng tới vết thương của anh, anh không khỏi thở nhẹ một tiếng.

“Thế nào? Có phải làm đau anh không?”

Phương Thê căng thẳng hỏi.

Doãn Văn Trụ lắc đầu một cái, “Không có gì, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng thật là không có thói quen.”

“Vậy anh có khát nước không? Có đói bụng không?”

Phương Thê bỏ qua lời nói khiến người khác thẹn thùng, hỏi những vấn đề quan tâm khác.

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, đột nhiên nói với vẻ ủy khuất: “Anh rất đói.”

“Vậy có muốn ăn chút gì không, muốn ăn gì?”

Phương Thê nghĩ, lúc này mặc dù là rạng sáng, cũng vẫn có thể mua được đi.

Doãn Văn Trụ lại đột nhiên có chút cười cười với ý xấu nói: “Muốn ăn em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN