Hợp Đồng Ba Năm Yêu Đương - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Hợp Đồng Ba Năm Yêu Đương


Chương 7


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

35.

Cố Việt Ngưng đồng ý, nói sẽ ăn lẩu cùng nhau vào chạng vạng tối giao thừa, còn đặc biệt mang theo một cái nồi trong. Cậu không hỏi Khúc Phiếm vì sao lại không về nhà ăn tết. Qua ba năm tiếp xúc, cậu biết được mối quan hệ giữa hắn và người nhà có chút vi diệu. Trong các gia đình giàu sang có vẻ luôn tồn tại mấy loại ân oán ma huyễn không kém phần cẩu huyết.

Thực sự không cần thiết phải làm cho bản thân mất vui vào dịp tết nhất.

Hôm ba mươi tết, Khúc Phiếm kích động đến mức mới sáng tinh mơ đã dậy, đứng trước gương đoán chừng đến tối mình sẽ không còn nhiều tinh thần. Thế là giữa trưa hắn nghỉ ngơi thêm, hai giờ chiều lập tức rời giường chuẩn bị nguyên liệu và dụng cụ nhúng lẩu, sau đó chọn một bộ tây trang hợp dáng người có khí chất nhất, xịt keo xịt tóc và dùng chai nước hoa Chanel màu xanh thẳm – loại có mùi hương thoang thoảng dành cho đàn ông mà thấy bảo dễ ngửi tới mức có thể bẻ cong anh em ấy…

5 giờ 28 phút, Khúc Phiếm ăn mặc chỉnh tề mở cửa chiếc xe hơi màu đen ra. May mà vĩ độ của chợ hoa đủ thấp, dù đang tháng chạp trời vẫn khá ấm áp, chỉ mặc đúng hai lớp áo cũng sẽ không sợ lạnh.

5 giờ 50 phút, hắn tới đứng chờ dưới lầu chung cư của Cố Việt Ngưng.

5 giờ 57 phút, cửa lớn chung cư mở ra. Trái tim Khúc Phiếm gia tăng tốc độ đập nhịp, sắc mặt hơi thiếu tự nhiên. Hắn mượn tấm kính cửa sổ xe kiểm tra lại bản thân thêm lần nữa, sau khi xác nhận mình đã đủ đẹp trai liền xuống xe mở sẵn cửa ghế phụ cho Cố Việt Ngưng, lòng cũng chờ mong đối phương sẽ thốt lên câu cảm thán trước vẻ ngoài của mình.

Cánh cửa hoàn toàn mở ra, thanh niên xinh đẹp mặc bộ quần áo thoải mái bước đến.

Khúc Phiếm nhanh chóng treo lên nụ cười ôn hòa hoàn mỹ.

Như những gì hắn mong đợi, thanh niên khẽ dừng chân, biểu cảm kinh ngạc: “Anh Khúc, hôm nay anh ăn mặc như này…”

Nụ cười của Khúc Phiếm càng thêm dịu dàng.

Cố Việt Ngưng nói tiếp: “Trang trọng quá nha, anh chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn ư? Tết nhất cũng phải dính vào công việc, đối tác người nước ngoài hả anh?”

Khúc Phiếm: “…”

Có gì đó đang bị hiểu lầm.

36.

Này đương nhiên không phải vì chuẩn bị đi bàn công chuyện. Chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bị vấn đề hình tượng làm khổ tâm như vậy trong chuyện bàn luận hợp tác, hỏi trợ lý, kiểm tra chiến lược, tìm bạn bè,…

Khúc Phiếm thành thật đáp: “Không phải, chỉ đơn giản đón tết thôi, bởi sắp gặp em nên mới cố ý ăn mặc đẹp.”

“Ồ…” Cố Việt Ngưng không ngờ Khúc Phiếm sẽ nói vậy, đôi má hơi nóng lên, nhất thời không biết trả lời sao cho phải “Vậy… vậy thì vinh dự quá.”

Cố Việt Ngưng thuận theo động tác của Khúc Phiếm, lách qua người hắn ngồi vào ghế phụ.

Khúc Phiếm có thể nhìn thấy vành tai phiếm hồng của cậu.

Thật đáng yêu.

Hắn thầm cảm thán.

37.

6 giờ 21 phút, chiếc xe dừng trước biệt thự Vĩnh Hồ của Khúc Phiếm tại vùng ngoại thành.

Giờ vẫn chưa ăn cơm tất niên quả thực đã hơi trễ.

6 giờ 25 phút, lo Cố Việt Ngưng sẽ bị đói, Khúc Phiếm dẫn cậu lên sân phơi tầng ba.

Sân thượng không có mái che, mấy chậu cây hoa cỏ xếp rải rác trên nền sàn gỗ màu nâu sẫm, ba mặt bên ngoài được rào lại bởi lan can lớp thủy tinh, chính giữa có chiếc bàn ăn bằng kính với bao nhiêu là nguyên liệu nấu ăn, bếp điện từ cùng cái nồi, hai chiếc ghế ở hai bên, một cái dây điện kéo dài từ trong nhà ra để nối với bếp từ trên bàn. Nhìn chung vô cùng hào phóng và phong cách.

Lúc này mặt trời đã lặn xuống núi, Khúc Phiếm bật đèn ngoài sân với đèn trong nhà lên. Chính vì vậy trong bóng đêm mênh mông vô tận, sân thượng cũng không bị tối tới mức duỗi bàn tay không thể trông rõ năm ngón tay, ngược lại còn sáng trưng gì cũng nhìn thấy.

Trong biệt thự Vĩnh Hồ nên tự nhiên có một cái hồ, chẳng qua đó chỉ là hồ nhân tạo. Người làm dự án đã đặt cho nó một cái tên cực kỳ mang tính văn nghệ, kinh hồng* nằm trên nguyệt hồ.

*Kinh hồng (惊鸿) theo như mình tra thì nó có 3 nghĩa ẩn dụ sau:

1. Con ngỗng bay (con ngỗng rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sợ hãi bay phất lên).

2. Tả điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển của mỹ nữ.

3. Nói đến một người phụ nữ xinh đẹp hoặc một tình cũ với thân phận nhẹ dạ.

Mặc dù không biết loại ngỗng gì có thể ngủ bên cạnh mặt trăng khi sợ hãi.

38.

Bụng tiền, thịt bò mỡ, chả mực, bò viên, sò lông vàng, mực tươi,… Cho thịt vào nồi trước, chần trong nước lẩu cốt thịt heo với nấm đã được chuẩn bị sẵn đến khi chín mềm thì vớt lên chấm tương xong để vào bát, nhóc con ở cách vách còn phải thèm phát khóc – Đương nhiên từ bước thứ hai là công việc của Khúc Phiếm, Cố Việt Ngưng chỉ cần ăn.

Đã mấy lần vớt lớp dầu nổi trên mặt nước ra, cũng đã mấy lần đổ thêm nước lẩu vào nồi, chờ đến khi thả thức ăn chay Cố Việt Ngưng đã khá no. Cậu ngẩng đầu nhìn vòm trời không một gợn mây, ánh đèn sáng ngời cùng với pháo hoa lộng lẫy xua tan bóng đêm đen tối, tiếng pháo và tiếng cười nói át đi sự yên tĩnh của buổi đêm.

“Hình như chỉ còn chúng ta là vẫn đang ăn cơm tất niên.” Cố Việt Ngưng khẽ cười, nói.

Khúc Phiếm nương theo ánh mắt của cậu, nhìn lên không trung: “Em muốn bắn pháo hoa không?”

“Có thể sao?”

“Đương nhiên, anh đã mua sẵn rồi.”

“Anh chuẩn bị nhiều vậy ư!”

Ăn xong, dọn dẹp xong cũng đã 7 giờ 50.

Khúc Phiếm lấy pháo hoa ra đi đến bãi đất trống ở sân trước với Cố Việt Ngưng. Cố Việt Ngưng bóc lớp bọc ngoài, rút thẳng dây chì, pháo từ từ tóe lửa rồi nhanh chóng bay vụt lên cao.

Pháo hoa nở rộ trên không trung cùng tô điểm cho các pháo hoa của mấy nhà khác, chúng kết hợp thành một cảnh sắc huy hoàng hùng vĩ. Tia sáng ấm áp chiếu rọi, hoa hòe khắp nơi.

Pháo hoa trên khắp thế giới như thể đang đốt vào trái tim một hơi ấm kỳ diệu.

Cố Việt Ngưng ngắm nhìn cực kỳ chăm chú. Tuy đây không phải lần đầu cậu xem pháo hoa, nhưng lại là lần đầu cậu được bắn pháo hoa.

Dưới nền trời đêm trên cao, pháo hoa yếu dần rồi vụt tắt, ở nơi phương xa chẳng mấy ai biết.

Con người luôn dễ rơi vào trạng thái tức cảnh sinh tình tại những địa phương khó mà ngờ được, tựa như hiện tại đột nhiên cậu nhớ tới những khao khát của bản thân hồi niên thiếu.

Ngày bé, Cố Việt Ngưng từng đọc một câu chuyện xưa có nhân vật chính thường rất hay tò mò về khung cảnh đằng sau dãy núi. Khi đó còn nhỏ, cậu không thể hiểu được ý nghĩa của truyện cũng không biết núi thì có gì đẹp, cứ thế mãi vẫn không hiểu được chấp niệm của nhân vật kia, cuối cùng cậu quên mất cái kết, tất cả những thứ dư lại chỉ còn là hoài nghi.

Lớn lên thành thiếu niên, qua những kinh nghiệm cậu rút ra được trong quá trình sinh sống, rốt cuộc cậu cũng hiểu đằng sau núi cũng sẽ chỉ là núi, chợt nhớ đến nhân vật chính luôn luôn mong chờ được xem núi lại không nhịn được thấy tiếc thay cho người ta.

Về sau nữa, khi mà kinh nghiệm sống của cậu trở nên phong phú hơn, cậu đã lý giải được ngọn nguồn của chấp niệm của nhân vật chính nọ.

— Nên phải có thứ che đậy đi phong cảnh để thu hút sự chú ý của con người. Lòng hướng về núi lớn thì động lực mới không bao giờ nguôi.

Cuối cùng dãy núi hiện lên trong tâm trí thật sống động.

Những nơi Cố Việt Ngưng từng được đi không nhiều. Cậu muốn được ngắm nhìn thế giới rộng lớn, cầm máy ảnh chụp lại những phong cảnh hấp dẫn người du khách, chẳng hề ngần ngại mà vượt qua núi cao; không sợ đầu bên kia của núi vẫn sẽ là núi, chỉ việc lên đường leo núi cũng đủ góp thêm một phần rực rỡ cho cuộc đời bình phàm của mình.

Khi được lựa chọn, cậu đã lựa chọn từ bỏ theo đuổi ước mơ. Trong đơn điền nguyện vọng đại học, đặt bút viết xuống một chuyên ngành dù bản thân không thích nhưng dễ kiếm việc. Cố Việt Ngưng chưa từng oán trách, chưa từng hối hận, cậu hiểu rõ mình đã là người trưởng thành cần thiết phải biết gánh vác trách nhiệm, thế nên cậu cứ xem như không có việc gì mà ra sức chèn ép mộng tưởng về tương lai xuống đáy lòng.

Ép đến chính cậu cũng không còn nhớ rõ.

Đối mặt với cuộc sống lo toan chuyện cơm củi mắm muối tương dấm trà, vô tình quên mất ước mơ nhiệt huyết thuở xưa, cũng đánh mất phương hướng và dũng khí xông pha.

Thời gian có thể giải quyết mọi thứ. Dù là mười năm hay hai mươi năm, hay thậm chí là lâu hơn nữa; miễn là còn sống, cậu thề sẽ thực hiện.

39.

Bỗng có một đôi tay vòng lấy eo cậu.

Không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Chẳng để người phía sau kịp mở miệng, Cố Việt Ngưng nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Khúc Phiếm sửng sốt, một giây sau áp vào Cố Việt Ngưng, tựa đầu lên vai cậu: “Muốn cảm ơn như thế nào đây? Lấy thân báo đáp có được không?”

Dưới cái ôm thoải mái không quá chặt của hắn, Cố Việt Ngưng nghiêng người, mỉm cười hôn hắn một cái: “Được thôi.”

Khúc Phiếm lập tức buông tay ra, cơ thể hơi động điều chỉnh tư thế thích hợp rồi cúi đầu hôn người trong lồng ngực.

Khéo léo mà dịu dàng.

Xung quanh pháo hoa sáng tỏ như mộng, âm thanh xuyên qua ngàn dăm tầng mây, không hề cô đơn, vĩnh viễn ấm áp.

40.

Sau khi quyết định sẽ đi chu du thế giới, Cố Việt Ngưng lập tức chuẩn bị kế hoạch lên đường, thuận tiện báo cho Khúc Phiếm ý tưởng của mình.

Phản ứng của bạn trai bất ngờ ngoài dự đoán: “Nếu em nhất định phải dựa vào tiền lương của công việc thì em cũng có thể dựa vào anh.”

Cố Việt Ngưng chưa hiểu: “Ý anh là gì?”

Biểu cảm Khúc Phiếm thản nhiên: “Ý anh là, em có thể đi ăn máng khác ở chỗ anh. Anh cũng đang có ý định phát triển mảng du lịch, về đây rồi em có thể đi mọi nơi em muốn, chụp mọi tấm ảnh ở mọi nơi em thích, cứ coi như là tài liệu tuyên truyền cho hạng mục du lịch ấy. Đương nhiên nếu em không thể, công ty anh cũng có người huấn luyện, nên em không cần lo lắng chuyện này.”

“…” Cố Việt Ngưng chậm rãi đáp “Em nên mở chuyến với tiêu đề là “Bá đạo tổng tài yêu tôi” hử?”

Khúc Phiếm bị phản ứng của cậu chọc cười: “Vậy em có nguyện ý ký hợp đồng với anh không?”

41.

Có cho tiền Cố Việt Ngưng cũng không thể nghĩ tới những gì đã từng cầu lại không thể có thực sự đến với mình, dẫu bản thân chẳng phải nỗ lực chút gì.

Cậu đắn đo mãi mới quyết định sẽ bắt đầu lại lần nữa, hạ quyết tâm nói lời từ biệt với những áp lực sinh hoạt vừa qua, bỗng nhiên nhìn thấy một con đường tắt.

Này giống như một học sinh trung học dùng hết can đảm để đối mặt với cuộc sống vất vả năm cuối cấp, tự dưng nhận được thông báo: Bạn không cần thi đại học nữa, Thanh Hoa muốn nhận bạn.

Chẳng có lý do gì mà tên học sinh đó không vào Thanh Hoa.

Cũng chẳng có lý do gì ngăn Cố Việt Ngưng thay đổi công việc.

42.

Nửa năm sau, cậu cùng một chiếc xe chở đầy nhu yếu phẩm tạm biệt Khúc Phiếm.

Khi đi qua làn sương sớm trong núi, gió nhẹ thủy triều luồn vào khe cửa sổ xe mang đến sự trong trẻo và yên bình của thiên nhiên tươi mát; khi đi dạo qua cánh đồng vào buổi trưa, thấy thảm cỏ dại tươi tốt nằm đưới ánh mặt trời nhẹ hòa vào tiếng ve kêu; khi hoàng hôn đi dạo bên bờ sông lớn, tiếng cười đùa của ngư dân đang trên đường về nhà vọng lại từ đâu, tựa lửa dưới nắng chiều tà bay về cõi xa xăm.

Dường như đã rời khỏi cõi người.

Chỉ có khi đêm lặng đến, Khúc Phiếm đúng giờ đều đặn gọi video với cậu mới khiến Cố Việt Ngưng nhớ ra, rằng trên thế giới này ngoại trừ bản thân vẫn còn rất nhiều người khác.

Khúc tổng lải nhải ân cần hỏi han, đôi khi lại làm bộ lơ đãng hỏi cậu khi nào thì về.

Cứ việc hắn rõ đó là một cuộc hành trình dài dằng dẵng, hắn cũng không mong Cố Việt Ngưng sẽ nhân nhượng bởi suy nghĩ của mình.

Người nọ nên được ngắm nhìn thật nhiều phong cảnh của đất trời bao la rộng lớn.

Cố Việt Ngưng cứ thế mà mộng tưởng, Khúc Phiếm cũng sẽ cứ thế mà hy vọng.

Ghi chú:

*Bụng tiền (dạ dày lưới của gia súc)

*Thịt bò mỡ

*Chả mực

*Bò viên

*Sò lông vàng

*Mực tươi 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN