Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương - Chương 100: 100: Ngoại Truyện 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương


Chương 100: 100: Ngoại Truyện 3


Thời gian thấm thoát trôi qua bây giờ Tiểu Kiệt được hai tuổi rồi ngày càng đáng yêu và thông minh.

Lệ Ái cùng Mạnh Thiếu Khiêm đã tổ chức tiệc mời bạn bè cùng trưởng bối đến chung vui với cô và anh khi cả hai chính thức ở cạnh nhau.

Đêm đó Mạnh Thiếu Khiêm cug cho người đăng bài lên công khai Lệ Ái cùng con trai khiến dân tình một phen dậy sóng.

Ai cũng không ngờ anh đã có vợ con mà còn là một cô gái quá mức bình thường.

Có nhiều người ganh ghét Lệ Ái lúc học ở trường cũ nên lên mạng nói việc cô bỏ học để dụ dỗ đàn ông rồi thành công có được Mạnh Thiếu Khiêm.

Những bài đăng tiêu cực như vậy nhanh chóng được xử lí, cảnh cáo và Mạnh Thiếu Khiêm chính thức lên tiếng bảo vệ Lệ Ái.

Anh chỉ nói ngắn gọn nhưng đủ cho người ta hiểu rằng Lệ Ái là do anh theo đuổi chứ không phải cô mưu toan để trèo cao.

Trên trang cá nhân Mạnh Thiếu Khiêm đăng bức ảnh gia đình rồi hình ảnh Lệ Ái lúc còn là học sinh cấp ba rồi vài tấm ảnh của hai người chụp chung nữa là minh chứng cho tình yêu của cả hai từ ngày Lệ Ái còn là một thiếu nữ.

Đồng thời họ của Tiểu Kiệt cũng được sửa lại trong giấy khai sinh thành Mạnh Tuấn Kiệt.
Hôm nay Lệ Ái không có việc tại nhà của văn phòng dịch thuật nên đưa con trai đến công ty tìm Mạnh Thiếu Khiêm để cùng sang nhà Mạnh Tường thăm Phương Diễm vừa sinh.

Khi cô đến nhân viên chào đón nhiệt tình và rất yêu thích Tiểu Kiệt.

Lệ Ái cũng không ngại cho con tiếp xúc để con linh hoạt nhưng trong giới hạn kiểm soát.

Lúc hai mẹ con đến văn phòng thì được thư ký của anh mời vào.
Mạnh Thiếu Khiêm đang chăm chú vào số liệu trên máy tính thì dưới chân bị một cục bông nhỏ ôm lấy.

Khỏi nói anh cũng biết là con trai cưng đến hỏi thăm rồi.
Tiểu Kiệt mỉm cười tinh nghịch đưa tay để baba bế lên ngồi.

Cậu bé từ lúc biết nói đã trở nên vô cùng năng động và dễ thương.

Thấy con như vậy hai vợ chồng mừng lắm vì thằng bé không quá trầm tính giống ba cũng chẳng rụt rè như mẹ.
Tiểu Kiệt đập đập bàn tay Mạnh Thiếu Khiêm vài cái, tiếng nói non nớt đáng yêu vang lên:
“Baba mau sang nhà chú Tường.

Kiệt nhi muốn xem em bé của thiếm.”
Mạnh Thiếu Khiêm cưng chiều xoa đầu con trai, ánh mắt anh lại dời đến người phụ nữ đang ngồi ở bàn trà nhìn hai cha con anh.

Sao vợ anh càng ngày càng đẹp ấy nhỉ hay do anh già rồi….
Lệ Ái thấy Mạnh Thiếu Khiêm nhìn mình chằm chằm liền khó hiểu.

Cô cất tiếng:
“Anh xong việc chưa mà nhìn em?”
Mạnh Thiếu Khiêm ảo não bế con trai đến chỗ cô.

Cho Tiểu Kiệt tự do khám phá xung quanh, anh lại kéo cô vào lòng mình.

Lệ Ái cảm nhận anh có phiền muộn vì thế nhỏ giọng hỏi:
“Làm sao vậy? Trong người mệt mỏi à?”
Cánh tay ôm Lệ Ái càng chặt, cô nghe ra lời nói trên đỉnh đầu mình của Mạnh Thiếu Khiêm rất đáng thương:
“Ái Ái, em thấy anh có già đi không?”
Đuôi mày Lệ Ái nhíu lại, cô ngẩng mặt lên đối diện với anh.

Người đàn ông này dù có tăng thêm số tuổi nhưng mà cô thấy anh càng phong độ chứ không có già đi.

Bộ Mạnh Thiếu Khiêm không thấy được điều đó hay sao? Ai nói anh già thì người đó chắc gu mặn chỉ là so với cô nhìn anh đứng đắn, trưởng thành hơn nhiều thôi chứ nếu để chung với thanh niên bây giờ thì anh ăn đứt là chắc.

Chồng cô vừa có sắc vừa có tài, cô không sợ mình xấu thì thôi chứ anh lo cái gì nhỉ? Đàn ông ở tuổi của anh và mấy người bạn anh chính là phong độ nhất, quyến rũ nhất vì có đủ tất cả mọi thứ mà một người đàn ông hoàn hảo cần có.

Cô còn lo sợ chồng bị dòm ngó nè, phụ nữ nóng bỏng và xinh đẹp hơn cô có hàng tá luôn chờ sẵn để dâng lên cho Mạnh Thiếu Khiêm.

Nhưng mà may thật là chồng cô lại rất nghe lời vợ, cô nói anh không cãi lại với cả mọi thứ riêng tư của anh do cô quản hết rồi nên người phụ nữ khác không có cơ hội.
Những suy nghĩ trong đầu làm Lệ Ái phì cười một tiếng khiến Mạnh Thiếu Khiêm càng chắc chắn là cô thấy anh lớn tuổi rồi, già rồi….
Rướn người hôn lên môi chồng, Lệ Ái m*t mạnh một cái như trừng phạt anh suy nghĩ tào lao.

Cô cắn môi nghiêm mặt lên giọng dạy dỗ:
“Em chẳng sợ già đi thì thôi anh lo cái gì? Phụ nữ mau già hơn đàn ông, đàn ông càng lớn tuổi thì càng khí chất và hấp dẫn.

Anh xem, vì sao anh và mấy người Hàn tổng luôn là đề tài bàn tán mỗi khi phái nữ nhắc đến nếu muốn tìm một người đàn ông hoàn hảo? Các anh có lớn tuổi thì nhan sắc lại chẳng bị bào mòn đâu.

Em ở cạnh anh quan sát mỗi ngày mà còn bị mê hoặc hơn lúc đầu nữa thì hiểu rồi đó.

Cho nên chồng yêu à, anh đừng có suy diễn lung tung nữa.

Anh rất đẹp trai, rất quyến rũ còn hơn một số thanh niên đồng trang lứa với em bây giờ nữa kìa….Anh là nhất.”
Đáy lòng Mạnh Thiếu Khiêm bị Lệ Ái làm cho ngọt ngào, anh hài lòng hôn lên môi cô thật cuồng nhiệt.

Tiểu Kiệt bất mãn khi bắt gặp cảnh này liền to giọng:
“Baba bắt nạt mẹ, baba cắn mẹ”
Lệ Ái đầy anh ra, khuôn mặt cô đỏ ửng.

Trời ạ, bọn họ làm cha mẹ mà để con trai thấy mấy cảnh không nên thế này….Tất cả là do người đàn ông không có liêm sỉ trước mặt cô, anh khiến cô hư rồi…chỉ cần anh bắt đầu cô lặp tức nương theo….
Mạnh Thiếu Khiêm chỉnh lại tóc cho Lệ Ái, anh đứng lên bế con trai lên rồi nói:
“Sau này con cũng làm vậy với vợ con thôi tiểu tử à.”
Tiểu Kiệt chu môi mơ hồ nạp vào đầu câu nói của baba.

Cậu bé lại hỏi:
“Vợ ạ? Vợ là gì? Con sao có thể cắn được?”
Hai vợ chồng bật cười trước sự đáng yêu của con trai, Lệ Ái lườm ông chồng nhà mình một cái trách móc:
“Thiếu Khiêm anh đừng dạy hư con”
Mạnh Thiếu Khiêm lưu manh cười với cô rồi lí giải cho con trai một cách ngắn gọn:
“Vợ là giống như mẹ con vậy đó.

Ba yêu mẹ cưới mẹ thì sẽ gọi là vợ.

Còn cái cảnh con thấy khi nãy là lúc trưởng thành con có vợ rồi con sẽ thường xuyên làm nó….Một lần cắn là nghiện cả đời.”
Tiểu Kiệt nửa hiểu nửa không nhưng mơ hồ và rất sâu xa.

Lệ Ái thật hết cách với Mạnh Thiếu Khiêm chỉ có thể lườm anh rồi trách móc trong lòng.

Mạnh Thiếu Khiêm nở nụ cười hạnh phúc cùng vợ và con trai đi ra ngoài bắt đầu đến thăm gia đình Mạnh Tường.

Một nhà ba người đi đến đâu trong công ty là sát thương đến đó vì quá đỗi hoàn hảo.
—————————————————————
Thời gian thấm thoát lại trôi qua đến năm năm, gia đình nhỏ của Lệ Ái và Mạnh Thiếu Khiêm vẫn trọn vẹn hạnh phúc.

Tiểu Kiệt đã bảy tuổi và ngày càng đẹp trai.

Bé đi học ngày nào về cũng cả mớ bánh kẹo do các bạn nữ gửi cho.

Đâu chỉ riêng bé mà con của mấy người bạn thân cũng vậy luôn.

Bọn nhỏ học chung trường mẫu giáo và tiểu học với chơi cùng từ nhỏ nên đã sớm thân thiết giống ba mẹ mình.
Tiểu Kiệt đang cùng hai con trai của Triệu Vy và hai con trai của Huỳnh Đan chờ ba mẹ đến đón.

Hôm nay là ngày họp mặt của các gia đình, ai ở nước ngoài cũng phải bay về.

Tiểu Kiệt lớn hơn bốn nhóc kia một tuổi nhưng vì thân thiết với cả thừa hưởng gen trội của ba mẹ nên được học cùng lớp với nhau.

Ánh mắt long lanh sáng lên khi thấy mẹ của mình đi đến.

Lệ Ái có việc ở văn phòng dịch thuật nên được Mạnh Thiếu Khiêm bố trí tài xế rồi rời nhà sớm nhưng cô lại muốn đón bọn trẻ vì vậy nói với anh chuẩn bị xe rộng cho mình và vì đường từ văn phòng dịch thuật tới trường học của con trai lại cùng chiều với nhau.
Thấy Lệ Ái, năm bé cúi đầu lễ phép, cô yêu thương xoa đầu chúng chuẩn bị dẫn mấy nhóc ra xe thì bị một đám người chặn lại.

Lệ Ái đưa mắt nhìn người phụ nữ kênh kiệu đối diện cùng đứa nhỏ đang hất mặt thách thức mấy nhóc nhà cô.

Giọng nói nhẹ nhàng lịch sự của Lệ Ái vang lên:
“Xin lỗi phiền cô tránh đường chúng tôi có việc”
Người phụ nữ kia ngạo mạn bỏ kính râm xuống, ánh mắt coi thường Lệ Ái thấy rõ.

Cô ta nhếch miệng khinh bỉ, chất giọng điêu ngoa thốt lên:
“Hừ đồ nghèo kiết xác mà bày đặt học trường quốc tế.

Nè, con trai của tôi nói năm thằng này ăn hiếp nó, cô giải quyết sao?”
Lệ Ái nhìn mấy nhóc nhà mình, cô khó hiểu.

Ăn hiếp? Nhìn lại cái sự chán ghét của mấy đứa trẻ này đi có đứa nào quan tâm đang đi học tiểu học đâu.

Chúng đã đọc đến loại sách nâng cao gì luôn rồi nên đi học chẳng bao giờ để tâm đến xung quanh có gì cả.

Nói ăn hiếp bạn học thì Lệ Ái tin chắc là không phải, có mà thằng bé kia gây chuyện rồi ăn vạ thì có.

Nghĩ như vậy nhưng Lệ Ái vẫn nhẹ giọng lịch sự nhất có thể để nói chuyện:
“Xin lỗi, con của tôi bao năm đi học được bạn quý mến thì chả có lí do gì nó lại ức hiếp bạn bè được.

Có chăng là có khuất mắt, cô có hỏi con mình rõ chưa hay chỉ thấy nó khóc là lại ầm ầm lên đi tìm người ta chửi mắng để lấy công bằng cho con.

Cô nên hỏi lại đi, hỏi cho tới khi con cô nói thật.

Bênh vực con mù quáng như vậy thì chính là thất bại của người làm mẹ.

Nhìn mặt con cô thế kia rồi nhìn con tôi đi, không có lửa làm sao có khói hả? Nhiều khi chính con mình gây sự lại tự ăn vạ rồi đổ lỗi cho người khác mà mình không biết.

Tôi nói cô nếu thương con thì nên học cách dạy con nhìn nhận bản thân trước chứ đừng hở chút là ăn vạ đòi mẹ đến trường tìm đứa mình ghét để chửi mắng.

Con người ta bị oan nhưng người ta không nói không phải vì sợ mà là vì phụ huynh như cô chẳng xứng để họ nói chuyện và con họ không nhất thiết phải xin lỗi hay hạ bệ gì với con cô cả.”
Một tràng Lệ Ái tuôn ra làm người phụ nữ điên tiết.

Cô hạ lệnh cho vệ sĩ siết tay Lệ Ái và năm bé con lại.

Dù tức nhưng nhớ lời baba mà năm bé không vận dụng võ công nếu không thì từ đầu đã cho mụ phù thuỷ xấu xa kia mấy quyền rồi…Vẫn là ghi nhớ câu nói không được đánh phụ nữ mà baba đã dạy.
Người phụ nữ kia khinh khỉnh khoanh tay nhìn rồi cât giọng kênh kiệu:
“Nói tiếp đi lũ nghèo hèn hạ đẳng.

Bây giờ xin lỗi con tao thì tao thả không thì năm đứa kia phải bị con tao đánh mỗi đứa mười cú đấm vào mặt.

Riêng mày phải quỳ xuống tạ lỗi với tao vì đã xúc phạm tao, tao cao quý hơn mày nhiều.

Nhìn đồ trên người mày với tao đi và đồ con mày với con tao là đủ hiểu rồi.

Khôn hồn thì nhận sai chứ đừng để tao gọi điện thoại nói chồng ta thì gia đình tụi mày không yên đâu.”
Vừa dứt lời thì tiếng súng nổ vang lên khiến mọi người giật mình riêng Lệ Ái cùng năm nhóc đã quen nên chẳng hề hấn mà còn bắt đầu cười hả hê.

Lệ Ái không tức giận khi bản thâ bị nói như vậy cô chỉ là thương tụi nhỏ khi bị người khác châm biếm dù chúng chẳng làm gì sai.

Chồng yêu đến rồi để cô xem người phụ nữ kia ngạo mạn đến đâu nữa.
Mạnh Thiếu Khiêm cùng vài thuộc hạ sải bước đến chỗ Lệ Ái.

Lúc lướt ngang qua người phụ nữ kia anh toả ra sát khí làm cô ta sợ sệt.

Giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên:
“Gọi chồng cô đến đây để tôi xem là tôi hay hắn phải quỳ xuống van xin.

Dám xúc phạm vợ con cùng các cháu của tôi thì cô đã gián tiếp hại cả nhà mình đi đến bế tắc rồi đó.

Chúc mừng.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN