Hợp Đồng Giả, Tình Yêu Thật! - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
255


Hợp Đồng Giả, Tình Yêu Thật!


Chương 18


Buồn khổ tại trong lòng lặng lẽ tăng lên.

Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trong phòng khách Sở gia bốn con dạ miêu (con cú) vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo làm việc của mình.

Sở mẹ xem rạng sáng phát lại luân lý bi kịch, khóc không kìm lòng nổi, Sở ba ở một bên chuyên cần đưa giấy lau, thuận tiện phục vụ cung cấp nước trà.

Sở Thiên Bích ngồi ở bạn tốt bên cạnh nhìn A tới tiểu thuyết, tác giả không khéo chính là Ôn Ngọc Thanh.

Ôn Ngọc Thanh chuyên tâm nhìn tập bản thảo trong tay, nghĩ cần bổ sung nhiều kiến thức hơn trong óc, để viết tiểu thuyết cấu tứ có thể chảy ra.

“Con dâu, chuẩn bị bữa ăn khuya thôi.” Sở ba ngắm nhìn đồng hồ, đề nghị.

Ôn Ngọc Thanh gật đầu, để sách xuống, đi vào phòng bếp, mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là giỏi, nhưng so sánh với ba người không biết về nhà bếp, quả thực là đầu bếp trình độ đặc biệt.

Cảm giác có người ngồi xuống, Sở Thiên Bích vui vẻ nói: “Nhanh như vậy đã xong, tốt lắm?”

“Anh!” Cô giật mình nhìn bên cạnh người mặc bộ đồ ngủ.

Sở Thiên Hàn nói: “Thế nào, nhìn thấy anh có cần thiết giật mình như thế không?”

“Dĩ nhiên, bình thường lúc này anh cũng đã ngủ a.”

“Anh cũng đói bụng.” Anh trả lời như vậy.

“Là gối đầu một mình khó ngủ thôi.” Sở Thiên Bích cười đến mập mờ.

“Mẹ, TV diễn đều là giả, mẹ không cần mỗi lần xem đều lãng phí nước mắt, tổn thương thân thể.” Sở Thiên Hàn không nhịn được nhắc nhở người mẹ đa sầu đa cảm, thật là không hiểu cái loại phim truyền hình đó xem có cái gì tốt.

“Thật ra thì khóc đối với phụ nữ mà nói là có ích, nước mắt có thể tống ra khỏi cơ thể một chút độc tố.” Ôn Ngọc Thanh bưng bữa khuya từ phòng bếp đi ra.

“Có thật không?” Sở Thiên Bích tò mò hỏi.

Cô gật đầu khẳng định, “Dĩ nhiên, không tin ngày nào đó chị tìm tài liệu cho xem.”

“Tốt, tốt, đúng rồi, chị chuẩn bị cái gì?”

“Canh trứng cùng sô-đa bánh.”

“Rất đơn giản.” Sở Thiên Bích không hài lòng lắm bĩu môi.

Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, “Không hài lòng có thể không ăn, chị không cưỡng ép.”

“Em muốn, nhất định ăn.” Tay chân cô nhanh chóng cướp được một chén. Chậm nữa sẽ không còn, tay chân cha mẹ thực nhanh, hơn nữa anh trai là khách không mời mà đến cũng rất quá đáng, một chút cũng không đỏ mặt bưng lên một chén rõ ràng thuộc về Ngọc Thanh liền ăn.

Không sao cả, nhún nhún vai, Ôn Ngọc Thanh đi vào phòng bếp, lại múc thêm một chén nữa mang ra ngoài.

Nhìn cô chọn chỗ ngồi cách mình xa nhất, Sở Thiên Hàn khẽ cười một tiếng, không ý kiến, chậm rãi uống canh, hưởng thụ hương vị đặc trưng của một gia đình. Khó trách cha mẹ cùng em gái đêm khuya cũng tụ tập tại phòng khách, người một nhà sống chung quả thật rất thoải mái. Cho dù làm chuyện của mình, nhưng biết người nhà đang ở bên cạnh, loại cảm giác an tâm đó nói không nên lời.

Nhìn nửa miếng bánh sô-đa bánh mình vừa cắn bị cướp đi, công khai bỏ vào trong miệng anh, Ôn Ngọc Thanh ngạc nhiên, chốc lát không quá thần trí. Tên vô lại trước mắt này thật sự là Sở Thiên Hàn sao?

“Ăn thật ngon.” Ánh mắt lửa nóng của anh rơi trên làn môi đỏ thắm của cô, có điều ngụ ý mà nói.

Mặt ửng hồng, Ôn Ngọc Thanh che giấu cúi đầu đọc sách. Anh ta lại đang trêu đùa cô, cô ngày càng vô lực chống đỡ lại kiểu khiêu khích này, lòng đang bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo lý trí.

“Bà xã, nên đi ngủ thôi.” Anh rút sách trong tay cô, kéo tay, mặt thành khẩn nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt hứng thú của bố mẹ cùng Thiên Bích, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên cười một tiếng, “Đã muộn, ngày mai gặp mọi người.”

“Ngày mai gặp.” Bọn họ vui vẻ nói lời tạm biệt với cô.

Bị anh ôm trở lại phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh quả thật muốn nôn tới cực điểm. Cô thật một chút cũng không muốn trở lại phòng ngủ.

“Em còn chưa buồn ngủ.” Cô lúng ta lúng túng mà nói, ánh mắt không dám hướng trên chiếc giường lớn kia.

Anh cười nhẹ một tiếng, “Anh biết rõ em không ngủ, giống như hằng ngày em đánh chữ đi, anh chỉ là có thói quen muốn nghe tiếng gõ bàn phím mà thôi.” Mới ngắn ngủn nửa tháng, anh đã dính vào cái này tật xấu, thật là làm cho anh rất bất đắc dĩ.

Đáy lòng thở phào một hơi, Ôn Ngọc Thanh ngoan ngoãn lấy Laptop, leo lên giường, mở ra.

Bàn tay ấm áp vòng lên hông của cô, lồng ngực nóng dán lên phần lưng, “Bà xã, em thật tính để cho anh bị cấm dục sao?” Nhẹ nhàng ở vành tai cô, trên cổ hôn lên như lông vũ, nhanh chóng đem quần áo bỏ đi.

Ôn Ngọc Thanh mặt giống như thiêu cháy, thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, hoặc giả ở sâu trong nội tâm của cô vẫn luôn đang đợi giờ khắc này đến.

“Em không ăn dấm, anh không vui, em cũng không muốn xoa dịu một chút tâm hồn bị thương của anh sao?” Anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, ngón tay quấn vòng quanh mái tóc dài của cô.

“Em nhìn thấy anh….. rất hưởng thụ……” Miệng hơi khô sáp, Ôn Ngọc Thanh gần như không tìm được thanh âm của mình.

Tà tà cười, anh cúi người đến bên tai cô nói nhỏ, “Anh hưởng thụ chính phản ứng bình tĩnh của em.” Đối mặt với anh lúc cô tỉnh táo cùng vẻ luống cuống lúc này, làm cho anh rất vui vẻ, điều này chứng minh là cô quan tâm anh.

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Sở Thiên Hàn không cho cô giải thích bất cứ điều gì, tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh đã rất muốn có, tay cũng thăm dò xuống dưới. Anh đã nhịn đủ lâu, tối nay anh nhất định phải lấy được cô, mà cô dường như cũng không phải là rất kháng cự.

Đêm vẫn còn rất dài a. …..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN