Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng - Chương 15 : Buổi Tiệc: Trong Lòng Khó Chịu (1):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
251


Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng


Chương 15 : Buổi Tiệc: Trong Lòng Khó Chịu (1):


Bạch Quan Niên và Diệp Nhu sang trọng, trang nhã đi tới chỗ Âu Dương Thiên Hoàng cùng Hàn Đồng Ân.

“Thiên Hoàng, lâu rồi mới gặp con. Đã thanh thiếu niên cả rồi. Đây là….vợ con?” – Bạch Quan Niên cười, bắt tay với anh, lại hướng ánh mắt về cô.

“Chào bác.” – Bắt tay Bạch Quan Niên : “Vâng, vợ con.”

Ánh mắt Bạch Quan Niên thoáng chốc hối tiếc, quan sát thăm dò cô : “Âu Dương tổng và phu nhân rất biết lựa con dâu, rất xinh đẹp.”

“Cảm ơn Bạch tổng đã khen.” – Cô cười đáp.

“Đều là hậu bối, đừng khách sáo.” – Diệp Nhu lên tiếng.

“Tự nhiên đi, bác đi đón tiếp khách.” – Nói xong, ông ta cùng phu nhân rời đi.

Âu Dương Thiên Hoàng nhấm nháp ly rượu trong tay, giọng nói ngọt ngào của cô truyền đến tai anh.

“Anh đi xã giao đi.”

Ánh mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt biểu lộ chán nản của cô.

“Có vẻ em không thích buổi tiệc.”

“Anh thích tiệc tùng?” – Cô định vươn tay lấy ly rượu đã bị anh chặn thay vào đó, ly nước trái cây.

“Không thích.” – Anh đáp :

“Vậy sao lại đi.?” – Cầm ly nước trái cây anh đưa để một bên, cứng đầu cầm ly rượu của anh uống.

Anh nhíu mày khó chịu, cái cô gái này sao bướng bỉnh vậy : “Bạch gia và Âu Dương gia có qua lại.” – Anh giật ly rượu từ trong tay cô, đẩy ly nước trái cây lại : “Này.”

“Tôi đang tập uống mà. Đưa đây. Say thì anh cõng tôi về. Tôi còn gì để mất mà sợ anh chiếm tiện nghi.” – Nhăn mày nhìn anh.

Đưa tay day day trán : “Tùy em.”

[……]

Hàn Đồng Ân vốn không thích những buổi tiệc như thế này đã thoát thân khỏi vòng tay Âu Dương Thiên Hoàng trốn ở một góc khuất nhâm nhi ly rượu cùng vài món đồ ăn ngọt.

Ánh đèn chợt tối lại, ánh sáng chiếu ở phía bục cao kia tại vị trí người MC đang giới thiệu, đưa tay mời nhân vật chính của buổi tiệc bước ra.

Bạch Quan Niên nâng niu tay phu nhân của ông ta bước lên.

“Tôi, Bạch Quan Niên xin cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi tiệc kỷ niệm của vợ chồng tôi.”

Nhìn về phía phu nhân, cười.

“Tại đây cảm ơn người phụ nữ của tôi một lời chân thành nhất.”

Khách mời phía dưới vỗ tay. Bạch Quan Niên lấy ra chiếc hộp đỏ, một sợi dây chuyền đính kim cương nằm gọn trong đó, đeo lên cho vợ.

Những người khách bắt đầu xì xầm to nhỏ :

“Chiếc vòng cổ đó đáng giá lên đến cả triệu USD.”

“Bạch gia chủ yêu thương Bạch phu nhân khiến mọi người ganh tị quá.”

Bạch Quan Niên cầm tay vợ :

“Mọi người cứ thoải mái thưởng thức buổi tiệc. Cảm ơn.”

Tiếng nhạc bắt đầu du dương, đôi vợ chồng nhà Bạch khởi xướng bởi những bước nhảy nhẹ nhàng tình ái. Hàn Đồng Ân nhìn với vẻ mặt có chút chán nản, có người đàn ông người Tây đến đưa bàn tay mời cô khiêu vũ.

“Tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một bản chứ?”

Đưa mắt nhìn đánh giá, nhưng tiếc thay, cô vừa mới tiễn những chàng đến bắt chuyện và người trước mặt cũng không ngoại lệ.

“Thật xin lỗi tôi đang không khỏe trong người.”

Người đàn ông người Tây cười với vẻ tiếc nuối.

“Ồ, thật tiếc quá. Tiểu thư không sao chứ?”

Đôi môi khẽ mở định trả lời “không sao” thì giọng nói quen thuộc vang phía sau.

“Christian, anh đang làm phiền vợ tôi đấy.”

Cả hai hướng mắt nhìn về phía giọng nói ấy phát ra. Khó lòng nhận biết Âu Dương Thiên Hoàng đang rất khó chịu nơi đáy mắt nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi.

Người đàn ông tên Christian cười khẩy.

“Âu Dương Thiên Hoàng, long time no see. Nhưng cô ấy là vợ anh hả?”

Ánh mắt Christian hướng về cô , quay lại nhìn Âu Dương Thiên Hoàng.

Anh gật đầu, anh muốn đánh dấu chủ quyền.

Christian nâng bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lên, đặt một nụ hôn xuống.

“Tiếc thật.” – Buông ra với vẻ luyến tiếc , đi lại vỗ vai anh : “Tôi không phiền người phụ nữ xinh đẹp của cậu nữa.”

Christian rời đi.

Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, đưa tay kéo cô ôm chặt trong vòng tay.

“Em thật biết cách quyến rũ đàn ông.”

Hàn Đồng Ân cố gắng gỡ bỏ vòng tay anh thì lại càng được ôm chặt, nên cô nàng mặc cho người đàn ông này ôm, mỉm cười.

“Âu Dương tiên sinh khá khen.”

Âu Dương Thiên Hoàng dùng lực nâng cằm nàng lên, khiến có chút đau đớn, nghiến răng nói.

“Em có bản lĩnh lắm.”

Nụ cười trên môi càng rõ hơn, vuốt ve ngực anh.

“Bộ dạng như này, tôi tưởng anh đang ghen đấy.”

Thái độ anh thả lỏng ra, duy trì vẻ mặt lạnh lùng như ban đầu.

“Ghen? Em tưởng em quan trọng với tôi sao?”

Đưa tay vẽ đường góc cạnh trên khuôn mặt anh, ánh mắt nhìn về phía đằng sau, mỉm cười nói :

“Chậc, số đào hoa của anh tìm anh kìa.”

Lúc này, người phụ nữ mặc trên người váy đỏ hở hang gợi cảm đi lại, âm thanh ngọt ngào.

“Hoàng…”

Âu Dương Thiên Hoàng quay lại, vẻ mặt lãnh đạm. Cô gái kia lao lên ôm lấy cánh tay anh ta, dựa cả bầu trời dán sát chặt vào.

Hàn Đồng Ân cầm lấy một cái bánh ngọt lên ăn ngon lành, không quan tâm đến sự mờ ám của cô ta.

Cô gái áo đỏ gợi cảm hướng mắt về Hàn Đồng Ân.

“Âu Dương phu nhân phải không?”

Hàn Đồng Ân đang liếm những vụn bánh dính trên ngón tay, nhìn.

“Tôi là Bạch Uyển Nhi. Tôi và Hoàng đã thân thiết như vậy. Cô không để trong lòng chứ?”

Hàn Đồng Ân nhận ra lời nói cô ta có bao nhiêu phần ám muội, cảnh cáo, chiếm đọat. Môi nàng cong lên.

“Tôi không quan tâm. Tự nhiên ha.”

Sắc mặt Âu Dương Thiên Hoàng đã đen lại, bàn tay nắm chặt thành quả đấm rồi lại buông ra.

“Hoàng, ba em gọi anh.”

Bạch Uyển Nhi lôi tay anh đi.

…..

Hàn Đồng Ân đi ra khỏi buổi tiệc, ngắm cảnh đêm, thưởng thức hương hoa làn gió nhẹ khiến tâm tình nàng thoải mái.

Nhìn thấy nhánh hoa ở bên kia thật muốn ngắt nó. Muốn gì làm đó, đi lại nhón chân đưa tay lên ngắt. Chiều cao có hạn nên có nhón bao nhiêu cũng không tới, tính bỏ cuộc thì một thân hình cao lớn ở phía sau ngắt giúp nhánh cây cô muốn.

“Của cô.” – Giọng nói anh ta khá ấm áp.

Hàn Đồng Ân cầm lấy, quay lại cảm ơn anh ta thì thấy bóng lưng đã đi xa.

Những khung cảnh đó thu lại trong ánh mắt của Âu Dương Thiên Hoàng. Bạch Uyển Nhi và Âu Dương Thiên Hoàng đứng ở hành lang, thấy cảnh hay nên nhân cơ hội châm thêm lửa.

“Hoàng, hình như đó là vợ anh và một người đàn ông sao? Trông có vẻ…”

Lời nói chưa hết thì Âu Dương Thiên Hoàng đã sải bước chân đi một mạch về hướng khác. Không thấy bóng dáng cô đâu, anh vội đi tìm. Tìm thấy thì chứng kiến một màn như vậy.

*** Hết chương 15 ***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN