Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng - Chương 4 : Về Nhà Họ Âu Dương (3):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
249


Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng


Chương 4 : Về Nhà Họ Âu Dương (3):


Đôi mắt to tròn chớp chớp vài lần nhìn khuôn mặt đường nét hoàn hảo của anh trong bộ dạng ngủ đang say giấc thì đại não truyền thông tin khẩn cấp.

“Aaaaaa…” Tiếng thét chói tai của Hàn Đồng n có sức ảnh hưởng hơn cả chuông báo thức.

Làm việc nguyên cả đêm nên u Dương Thiên Hoàng chỉ vừa chợp mắt được một chút, nói là làm việc nhưng cũng chỉ tới 2 giờ sáng, khoảng thời gian tới sáng cũng mất tiếng không ngủ được cũng vì cô hành hạ anh, ngủ cứ múa tay múa chân.

“Shhhh..cô muốn cả nhà kéo tới đây hả?” Anh đưa tay to lớn bịt miệng cô lại.

Cái đầu cô gật gật, đưa tay lên gỡ tay anh ra, thì nhanh chóng đưa hai chân đạp anh xuống giường. Bị đạp bất ngờ nên tay anh đột nhiên nắm tay cô kéo mạnh về hướng mình, kết quả cả hai cùng xuống giường.

Thân thể mềm mại của Hàn Đồng n dán sát vào thân thể to lớn của anh, nhất là bầu ngực phập phồng kề sát ngực anh, cảm nhận da thịt chỉ qua cái váy ngủ gợi cảm của cô.

“Con mẹ nó, buông tôi ra.” Thân thể mềm mại ấy giãy giụa trong lòng anh, cái miệng nhỏ kia còn mắng người.

“Em muốn chơi trò bạo lực vào sáng sớm sao?” Vòng tay anh ôm ghì chặt hơn, đôi mắt chim ưng sắc sảo kia khóa chặt từng cử động của con mèo hoang đang xù lông trong lòng.

“Bạo lực cái đầu anh, tên điên nhà anh, buông tôi ra…mau!” Vẫn chống cự dữ dội trong lòng anh.

Chưa đợi Âu Dương Thiên Hoàng đáp trả, cái miệng nhỏ ấy lại mắng : “Ai bảo anh đụng chạm tôi, tên biến thái hoang dại nhà anh, mẹ nó.”

“Còn chửi nữa, tôi sẽ cắn nát môi cô.” Một tay anh đủ sức ghì chặt cô, tay còn lại bắt đầu không yên phận mà di chuyển tới những chỗ khác.

“Miệng của tôi, tôi thích chửi đấy , anh quản được sao?” Tính cách bướng bỉnh của cô lại nổi lên, ai đời cô chịu thua cái tên Âu Dương Thiên Hoàng này sao, đừng mơ.

Câu nói vừa từ miệng cô dứt xong, bàn tay anh nhấn đầu cô, môi chạm môi, nụ hôn bá đạo vào buổi sáng, càng ngày càng nồng nhiệt.

“Ưm…ứmm…” Móng tay dài sắc bén cào tay anh, đường cào đỏ đỏ, nhưng đối với anh lại là sự kích thích vô bờ bến.

Không dừng lại ở nụ hôn, nâng người lên lật thân thể cô xuống nên gỗ đắt tiền lạnh lẽo, tay cô làm loạn, giữ hai tay cô ở trên đỉnh đầu bằng một tay. Cúi người cắn mạnh vào cổ và ngực cô, để lại những vết ái ân đỏ đỏ.

“Tôi không quản được em? Tôi dùng thân phận người chồng hợp pháp trừng phạt em. Thế nào?” Đôi mắt anh nhìn vào thân thể phía dưới kia, vì nụ hôn bá đạo nên hơi thở cô trở nên gấp gáp, trừng mắt nhìn anh.

“Cầm thú tà ma nhà anh, buông tôi ra.” Càng ức hiếp thì càng phản kháng lại, biết mình không đủ sức chống lại, nhưng cũng không ngoan ngoãn mà nghe lời.

Cúi người thấp xuống cắn vào môi cô, khiến cô rên “Á ứm ứm” ở dưới thân càng tiếp thêm động lực, tiếp theo đó là nụ hôn bá đạo lại càng bá hơn. Hài lòng với sự trừng phạt của bản thân đối với cô, anh thả tay cô ra, vì chống cự mà giờ gần như đuối sức. Âu Dương Thiên Hoàng đứng dậy , đôi môi lại cong lên.

“Tướng ngủ em xấu như vậy, dù tôi có qua cũng chậm chân hơn em.” Vứt lại một câu rồi anh xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Theo dõi bóng lưng anh, chống tay đứng dậy ngồi lên giường, thẫn thờ đến ngơ ngác, ngón tay chạm môi, tối qua hôn, sáng mới dậy cũng hôn, dám chiếm tiện nghi của tôi, thầm nhủ trong lòng : Âu Dương Thiên Hoàng, anh đợi đấy.

Về phía anh, nước từ vòi sen xả lên thân thể cường tráng của anh, nhìn xuống vật nam tính, thế mà lại cương lên. Âu Dương Thiên Hoàng không phủ nhận bộ dạng cô ở thân dưới đúng là có sức hút, không ngừng tay có lẽ muốn cô tại đó. Ngước mặt để nước xả xuống làm tỉnh táo lại, không biết sao lại nghĩ thế, bản thân bị điên rồi.

Âu Dương Thiên Hoàng dáng người cao ráo bước từ phòng tắm ra, cầm khăn lau đầu. Mùi hương nam tính tỏa khắp phòng, Hàn Đồng Ân chạy một mạch về hướng nhà tắm. Lông mày anh nhếch lên, bộ dạng khó hiểu.

Chạy vào phòng tắm, khóa chốt dựa lưng vào cánh cửa. Trấn tỉnh lại bản thân, ổn định hơi thở lẫn nhịp tim, mở vòi tắm, nước chảy rơi trên cơ thể gợi cảm của cô, bầu ngực phập phòng , cái eo nhỏ nhỏ , đôi chân hấp dẫn. Tắm xong , mặc chiếc váy ôm sát body, thoa phớt màu son lên đôi môi ấy. Đi ra thì đã không thấy bóng dáng Âu Dương Thiên Hoàng, anh chắc xuống trước rồi. Thở phào nhẹ nhõm, đi xuống dưới nhà.

———

Nhìn thấy Hàn Đồng Ân đi xuống, Huệ Vân cười hiền. Buổi sáng nghe thấy tiếng thét của con bé, cả nhà định chạy lên coi tình hình, đến nửa đường thì quay về, tình cảm của bọn trẻ nên để chúng nó tự xây dựng, ép buộc chỉ phản tác dụng. Lúc nhỏ hai đứa chỉ gặp nhau vài ba lần đếm trên đầu ngón tay, hiện giờ cứ để bọn nhỏ thuận theo tự nhiên thì hay hơn.

“Ngủ ngon không con?”

Âu Dương Thiên Hoàng từ đâu xuất hiện ôm lấy eo nhỏ khiến Hàn Đồng Ân không khỏi giật mình.

“Tất nhiên là ngủ ngon rồi, vợ yêu nhỉ.” Vừa nói vừa mang theo hàm ý của anh, đôi môi mỏng cong lên kề sát hôn má cô, cử chỉ thân mật khiến cô hơi gượng gạo. Con mẹ nó, lại ngứa tay ngứa chân mà chiếm tiện nghi của cô.

“Dạ ngon ạ, chồng yêu nhỉ.” Khóe môi cô cũng cong lại, đưa tay vòng qua ôm thân anh, tiện tay nhéo xuyên qua lớp áo khiến anh đau.

Âu Dương Thiên Hoàng vẫn nén che giấu cơn đau ở hông anh thì cô càng ngày càng gia tăng lực. Cô vợ này của anh, hung dữ thật. Muốn đấu thì chiều. Cánh tay anh ở eo cô lại càng siết chặt, đám người lớn che miệng cười vui không để ý thì tay anh lại không yên phận đụng chạm vào mông tròn đầy đặn của cô mà hưởng thụ. Ánh mắt ý cười hiện rõ.

Một màn ở phòng ngủ, giờ lại màn nữa ở sảnh. Miệng nhỏ của cô muốn chửi người nhưng kìm nén, anh lại nhận ra điều đó.

Người lớn trong nhà nhìn một màn như vậy, thầm vui mừng vì hai đứa này có khả năng.

Dung Tuyết ánh mắt tràn đầy ý cười đi lại.

“Được rồi, mới sáng sớm đã một màn ân ân ái ái. Những người lớn tuổi như chúng ta không theo kịp bọn trẻ rồi. Ăn sáng nào.”

Câu nói như được giải vây, thoát khỏi vòng tay của anh, chạy lại ôm Dung Tuyết, thanh âm ngọt ngào.

“Bà nội.”

“Được rồi, ngại ngùng gì. Đi ăn sáng, phải bồi bổ cho cháu mập mạp, mong chóng sinh cho chúng ta một đàn cháu trai cháu gái.”

Cả nhà đều cười hi hi ha ha rộ lên.

“Cháu sẽ cố gắng.” – Âu Dương Thiên Hoàng cong môi, đi lại bên cạnh Dung Tuyết, sau đó kéo tay Hàn Đồng Ân lại mở miệng hàm ý : “Vợ yêu sẽ vất vả đây.”

Anh tự sinh đi, ai thèm sinh cho anh. Nhìn khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích của anh, không khỏi chửi trong lòng.

Khốn nạn, mặt dày, vô sỉ, cầm thú!!!!!!

———– Hết chương 4 ———

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN