Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại - Chương 26: Hỏi tình yêu chi hoặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại


Chương 26: Hỏi tình yêu chi hoặc


Đầu giờ mùi (13 giờ đến 15 giờ).

Tiêu Trực phong trần mệt mỏi đi vào hoàng thành không có lấy một giây nghỉ ngơi, thẳng tiến Chính Thanh Cung bẩm báo.

Một ngày trước Minh Đức Đế đã nhận được mật hàm của Lục Lâm Ngộ, tình hình ở Dĩnh Địa cũng biết qua, nay chỉ là hỏi thêm một ít chi tiết, Tiêu Trực báo cáo rõ ràng từng chuyện.

Nghe xong, Minh Đức Đế khoa trương khen ngợi Tiêu Trực. Cuối cùng, lại thổn thức cảm thán một câu: “Trẫm đúng là cực kỳ may mắn, cuộc đời này mới gặp được văn võ song kiệt của Đại Thịnh!”

Dáng vẻ giả dối của Minh Đức Đế Tiêu Trực đã không lạ gì, giờ nghe được lời này, hắn chỉ là hơi gật đầu, đến một câu khiêm tốn cũng lười nói.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn nghĩ rằng bẩm báo xong là có thể cáo lui, ai ngờ Minh Đức Đế bị mất mặt, muốn trả đũa hắn, đột nhiên chuyển chủ đề, khóe môi chứa ý cười: “Cuối cùng ngươi cũng được gặp Lâm Ngộ coi như an ủi tương tư, không biết đoạn tình yêu đoạn tụ này có nối lại không đây?”

Dù cho Tiêu Trực là người trung quân ái quốc cỡ nào, nghe Minh Đức Đế trêu chọc ác ý như thế, trong lòng tất nhiên có tức giận. Hắn và Lâm Ngộ hoàn toàn là tình huynh đệ trong sáng, chuyện này bệ hạ phải rõ nhất, không ngờ bây giờ lại học theo người khác lấy chuyện này ra chèn ép hắn, có hơi quá phận rồi.

Đây là thú vui xấu xa của Minh Đức Đế, Tiêu Trực quá hiểu. Nhưng mà, một người thành thật bị ức hiếp nhiều, lâu dần muốn phản kháng lại, vì vậy Tiêu Trực không chút khách khí ném cho Minh Đức Đế một ánh mắt hình viên đạn, ý cảnh cáo trong mắt hết sức rõ ràng.

Minh Đức Đế là cáo già xảo quyệt, mắt sáng như đuốc, biết lúc nào thì nên dừng lại, vừa thấy Tiêu Trực như thế, lập tức giả ho khụ khụ, nghiêm nghị nói: “Mới vừa rồi… là trẫm lỡ lời, đợi mười ngày sau Lâm Ngộ trở về, trẫm cùng hai người các ngươi lại giống như năm đó, gác cao nấu rượu, chè chén không về, đến lúc ấy trẫm sẽ tự phạt ba ly!”

“Mười ly!” Tiêu Trực lạnh lùng quăng ra thêm một cái liếc mắt.

“Ngươi…” Mày đen Minh Đức Đế nhảy dựng, thiếu chút nữa không nhịn được muốn dùng ngọc tỷ đập cho Tiêu Trực mặt đầy máu, “Tiêu ái khanh, ngươi quá độc ác rồi, năm ly, chuyện này trẫm định đoạt!”

“Chỉ mong Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh”.

“Dĩ nhiên, trẫm có khi nào nuốt lời đâu?” Minh Đức Đế bất mãn.

Thấy Tiêu Trực nhíu mày, thâm tâm Minh Đức Đế buồn bã, nghiêm túc tự hỏi chẳng lẽ hình tượng y ở trong mắt thần tử của mình kém tới vậy?

Tiêu Trực suy nghĩ một chút, phát hiện đúng thật là không có, Minh Đức Đế tuy thích trêu đùa người khác nhưng chưa bao giờ thất hứa cả, cũng coi như đây là một trong số tính tốt ít ỏi của Minh Đức Đế.

Không muốn ở lại lãng phí thời gian, Tiêu Trực mở miệng cáo lui. Hắn hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng hồi phủ, lần trước lúc đi Hữu Hòa còn đang bệnh, hắn vừa đi, đi một mạch nửa tháng hơn, trong lòng bận tâm, ước gì giờ có thể nhìn thấy nàng.

Nói chung, Minh Đức Đế cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, thuận thế nói: “Thuận tiện đưa phu nhân nhà ngươi về đi!”

Tiêu Trực nghe vậy sửng sốt: “… Phu nhân?”

Minh Đức Đế lắc đầu thở dài: “Trẫm không hiểu, ngươi rõ ràng là người ngoài, không biết dùng thủ đoạn gì mà lại làm cho hoàng muội trẫm nhớ thương! Nhìn đi, trẫm vậy mà thua cuộc mất!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Đức Đế thất bại nhưng hắn cũng vui khi nhìn thấy tiến triển thế, tốt bụng giải thích cho Tiêu Trực không hiểu trời chăng gì: “Hữu Hòa hồi cung có ba ngày, trong ba ngày này chạy đến chỗ trẫm hỏi ngươi hai lần, hiện tại còn ở An Dương Cung, trẫm cũng cảm thấy vui khi muội ấy về nhà, nhưng giờ ngươi về rồi trẫm không bá chiếm muội tử, ngươi đi đón nàng đi!”

Tiêu Trực hãy còn đang ngây ra, cơ bản không quan tâm “Đánh cược thua” mà Minh Đức Đế nói cái gì, hắn chỉ quan tâm vế sau.

Công chúa thật sự hỏi về hắn sao?

Lúc trước, thái độ nàng làm hắn chịu đả kích, dẫu đến nay vẫn chưa nghĩ ra công chúa vì sao đột nhiên tức giận với hắn, nói vậy việc công chúa tránh mặt hắn là không đúng. Nếu không muốn tránh hắn, sẽ không chủ động tìm Hoàng Thượng hỏi về hắn?

Tiêu Trực không tin được.

Minh Đức Đế nhìn thấy hắn ngơ ra, lại nói: “Ngươi rốt cuộc có nghe trẫm nói không?”

“Hoàng Thượng nói… Là thật sự?” Giọng trầm xuống có chút thấp thỏm.

“Ngươi nghĩ trẫm lấy bịa đặt mà sống à?” Minh Đức Đế quả thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài ―― y là vua của một nước, không hiểu sao lại lâm vào bước này.

Minh Đức Đế còn chưa dứt lời, ngược lại đã thấy Tiêu Trực nhìn y bằng ánh mắt hoài nghi.

Chẳng trách Tiêu Trực không tin, Minh Đức Đế những năm gần đây, bịa đặt không ít. Mỗi lần trêu đùa người khác, có thể bịa ra một đống lời nói dối, nói đến ba hoa chích choè là chuyện thường, Tiêu Trực bị trêu nhiều nhất, sau có kinh nghiệm, mỗi lần nghe được cái gì đó ở chỗ Minh Đức Đế hắn sẽ tới chỗ Lục Lâm Ngộ xác minh lại, quét sạch hết cạm bẫy mới dám hành động.

Đối diện với ánh mắt không tin tưởng của Tiêu Trực, Minh Đức Đế coi như cũng được trải nghiệm cảm giác khóc không ra nước mắt. Quả nhiên, Hữu Hòa từng nói qua chuyện con chó sói, bây giờ chuyện tái diễn trên người hắn ta.

Thôi, cuộc sống còn dài, sau này từ từ xây dựng hảo cảm với muội phu vậy!

Tay trái Minh Đức Đế đỡ trán, tay phải vung lên, ra hiệu cho Tiêu Trực lui.

Tiêu Trực rời Chính Thanh Cung, dĩ nhiên là đi An Dương Cung. Có điều, hắn vừa đến An Dương Cung, được báo là Hữu Hòa công chúa đang ở Ngự Hoa Viên với Nhạc An quận chúa.

Tiêu Trực chần chờ giây lát, thay đổi hướng đi đến Ngự Hoa Viên. Hắn biết công chúa và Nhạc An quận chúa thân thiết từ lâu, hai cô nương các nàng ở bên cạnh nhau có nói cả ngày cũng không hết chuyện, mà giờ hắn không chờ nổi nữa, nếu công chúa đang cùng Nhạc An quận chúa trò chuyện vui vẻ thì hắn sẽ đứng ở xa nhìn nàng, như vậy trong lòng cũng thoải mái rồi. Tiêu Trực không có tâm tư gì khác, chỉ mong được mình thấy Hữu Hòa, Chẳng qua lời Minh Đức Đế nói, hắn không dám tin.

Hy vọng càng nhiều thì càng tuyệt vọng.

Điều này đêm đại hôn hắn lần đầu được lĩnh hội, lần thứ hai là lần nhận được Hoa mai chủy.

Hiện giờ, không biết mình có gặp lần thứ ba không đây.

Lúc này, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Tiêu Trực rảo bước, trên đường gặp cung nữ thái giám hành lễ cũng không để ý, mong nhanh chóng tới Ngự Hoa Viên, tùy tiện hỏi một cung nhân chăm sóc cây bên đường biết được Hữu Hòa công chúa cùng Nhạc An quận chúa đang ở Liên Tinh trì.

Quả nhiên, đi thêm vài bước nữa thấy người đứng xa xa đằng trước là Thu Đàm.

Hữu Hòa muốn Thu Đàm đứng chờ ở chỗ này, mỗi lần nghe Hữu Hòa và Nhạc An quận chúa trò chuyện Thu Đàm cũng muốn tham gia.

Bất ngờ nhìn thấy pò mã đại nhân hơn nửa tháng không gặp Thu Đàm hơi giật mình, nhưng rất nhanh lộ ra vẻ vui mừng, sau khi hành lễ chủ động báo công chúa đang ở phía sau núi giả ở Liên Tinh trì.

Tiêu Trực gật đầu, bước về phía núi giả.

Vốn muốn nhìn trộm Hữu Hòa một cái, Tiêu Trực bước đi rất nhẹ, đến gần chỗ núi giả thì trông thấy hai bóng dáng thiếu nữ ngồi trên ghế đá.

Hắn dễ dàng nhận ra người mặc cung trang xanh nhạt kia là Hữu Hòa.

Nhìn tấm lưng ấy kìa, dường như còn mảnh khảnh hơn lúc trước.

Nhất định là bị bệnh một trận làm tổn hại thân mình, Tiêu Trực nhíu mày, hắn rất là đau lòng.

Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng Tiêu Trực cũng thỏa mãn. Các cô nương người ta đang trò chuyện tốt nhất hắn tránh đi vậy, đang muốn xoay người đi, lại nghe thấy một giọng nữ vang lên.

Hắn gắng ngượng dừng chân lại.

Phía bên này núi giả.

Nhạc An bỗng đứng lên: “Tỷ thích Lục Lâm Ngộ sáu năm rồi!”

“Đúng vậy, tỷ thích Lục Lâm Ngộ sáu năm rồi…” Hữu Hòa thu lại ánh mắt, môi mỏng nặn ra một nụ cười tự giễu, “Lúc tỷ chín tuổi đã yêu thích y, y quả là nam nhân khiến người ta động lòng, y là văn kiệt Đại Thịnh, từ dung mạo, phong thái mọi thứ đều hoàn hảo, ai ai cũng thấy, tuy là văn võ song kiệt nhưng so với Tiêu Trực y được nhiều người yêu thích hơn, tuấn tú hơn Tiêu Trực, thông mình hơn Tiêu Trực, lại còn tài hoa hơn người, xử sự ung dung, đến Hoàng huynh ta cũng chịu thua, y…”

Hữu Hòa mải mê liệt kê các mặt tốt của Lục Lâm Ngộ, hoàn toàn không phát hiện ra có người ở phía sau núi giả, người này đau đớn lảo đảo rời đi.

Hữu Hòa một bên nói, một bên hồi tưởng quá khứ, cảm thấy thế sự khó lường, châm chọc: “Trước giờ mắt tỷ đều đặt trên người Lục Lâm Ngộ, mặc dù Tiêu Trực thường xuyên xuất hiện cùng y, tỷ cũng chưa từng để ý đến Tiêu Trực… Tỷ cho rằng ta thật sự thích Lục Lâm Ngộ, tỷ vẫn luôn suy nghĩ như thế!”

“… Nhưng mấy ngày nay tỷ tự hỏi, tỷ thực sự thích Lục Lâm Ngộ sao? Loại tình cảm này liệu có phải là tình yêu không?” Hữu Hòa lắc đầu, “Trước đây tỷ sẽ không suy nghĩ nhiều đến thế, cũng sẽ không hoài nghi này nọ, nhưng sau này tỷ lại không xác định được, cho dù trước kia tỷ có quan tâm Lục Lâm Ngộ, cũng không vì y mà xao nhãng những việc khác, tỷ gặp được y sẽ vui mừng, nếu không gặp tuy có nhớ nhung nhưng chưa từng hồn bay phách lạc, ăn không ngon ngủ không yên…” Hữu Hòa hờ hững kể ra tâm tư của nàng, giữa mày có chút ưu sầu, thẫn thờ.

Nhạc An nghe vậy, sửng sốt nói: “sáu năm dài như vậy, sáu năm qua tỷ không hề nghĩ tới nam nhân khác, nếu không gọi là yêu, thì gọi là gì đây? Tỷ gả cho Tiêu Trực còn bất mãn hai tháng, hai tháng sao có thể so được với sáu năm, Hữu Hòa tỷ tỷ ngày cả chuyện này tỷ cũng cũng không tính à?”

Có quá nhanh để yêu không? Nhạc An thắc mắc.

Hữu Hòa cười nhẹ: “Đúng vậy, còn chưa được hai tháng nhưng tỷ cảm nhận được hai tháng này còn hơn sáu năm qua, hơn rất nhiều, tỷ cho rằng tỷ và Tiêu Trực sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, sẽ giống như ngày trước ở trong cung… Tỷ sẽ vẫn âm thầm yêu mến Lục Lâm Ngộ, không cầu đáp lại, chỉ vậy thôi… Cơ mà, sao tỷ có cảm giác không đúng rồi…”

Hữu Hòa lắc đầu, giọng có chút bất đắc dĩ: “Tỷ không biết từ khi nào mà chỉ cần tỷ nhìn thấy Tiêu Trực sẽ căng thẳng, không gặp hắn lại cảm thấy thiếu cái gì đó… Tỷ có chút sợ hãi không biết mình bị làm sao, tỷ tránh hắn hắn sẽ tới mỗi ngày, tỷ đuổi hắn đi, hắn đi rồi tỷ lại cảm thấy hối hận… cho đến… cho đến lần trước tỷ đột ngột phát bệnh, sắp ngất đi, hắn lập tức ôm ta thật chặt…”

Âm thanh Hữu Hòa lãnh đạm, ánh mắt bỗng dưng dịu dàng đi, đôi mắt trong trẻo, bao nhiêu u mê trong đáy mắt nháy mắt tan hết, “Khi ấy, tỷ rất an tâm… Ngươi không hiểu đâu, kỳ thật mỗi lần phát bệnh, tỷ đều sợ hãi, thật ra tỷ sợ mình chịu không nổi! Nhưng ngày đó, tỷ không sợ gì cả…”

Hữu Hòa nhớ lại giây phút đáng sợ kia, hoang mang về cảm giác lúc đó. Nhưng khi Tiêu Trực rời đi ngày càng lâu, nàng dần dần không cố chấp với mê muội kia nữa, người khiến nàng bận tâm nhiều nhất không phải Lục Lâm Ngộ mà là Tiêu Trực. Ngày nào nàng cũng nhớ hắn, có khi là dáng vẻ nghiêm túc của hắn, có khi là bóng dáng nhanh chóng rời đi, có khi là mùi hương, hương thở tươi mát của hắn, còn có nụ hôn môi cẩu huyết kia…

Hữu Hòa không biết như này có tính là tương tư không, nhưng nàng biết, nàng chưa từng như thế đối với Lục Lâm Ngộ. Lục Lâm Ngộ với nàng, từ đầu đến cuối như là mây che sương mù, là nàng âm thầm đứng ở nơi xa chiêm ngưỡng y, y trong lòng nàng khó mà hình dung, nàng cũng chưa bao giờ đến gần y. Nàng cho rằng, nàng cao thượng trong tình yêu như lời đêm đại hôn nàng nói với Tiêu Trực, nàng cho rằng nàng làm được cái gọi là “Yêu mà không tham” nhưng có vẻ như nàng nghĩ vậy là do “Tình yêu thật sự chưa đến”.

Nghĩ đến đây, Hữu Hòa đột nhiên nói: “Nhạc An, nếu muội thật sự cảm thấy ta yêu Lục Lâm Ngộ, vậy thì chẳng phải ta đây càng yêu Tiêu Trực mãnh liệt ư?”

“Cái này… nhưng mà, nhưng mà…” Nhạc An ngơ ngác nói không nên lời.

Nhạc An nghe Hữu Hòa nói vòng vo một hồi muốn hồ đồ. Dẫu sao chuyện này quá bất ngờ, ba năm trước Nhạc An phát hiện Hữu Hòa thầm mến Lục Lâm Ngộ, hơn nữa đã thích tận ba năm, giờ lại qua ba năm, trong ba năm này chưa từng nghe nói Hữu Hòa thay lòng đổi dạ, hơn nữa về phương diện tình cảm, Hữu Hòa công chúa ở trong lòng nàng ta là người cao hơn đỉnh núi, không ai có thể với tới, còn là tấm gương ở phương diện này. Do trong một năm, đối tượng thầm mến của Nhạc An từ Dương Hạo đổi thành Triệu Tầm, rồi lại đổi thành Thượng Quan Minh, Lý Đam, Nhậm Thư Hà… Ngày hôm qua, nàng ta mới vừa ở chỗ Cổ Ngoạn Trai đụng phải Lễ bộ Thị lang Tả Hoài Ân tuổi trẻ tài cao, vì thế tối hôm qua suy nghĩ đến hắn ta cả một đêm.

Mặc dù tình cảm của Nhạc An thay đổi còn nhanh hơn gió, dù vậy Nhạc An vẫn không thể chấp nhận được tấm gương tốt Hữu Hòa này đổ sụp xuống trước mắt.

Nhạc An ấp úng nửa ngày mới hỏi ra được một câu quan trọng: “Coi như tỷ thích Tiêu Trực đi nhưng… tỷ đừng quên Tiêu Trực hắn, hắn là đoạn tụ đó?”

Ánh mắt Hữu Hòa dừng lại, con ngươi sâu thẳm, chậm rãi nói: “Tỷ không quên đâu”.

“Vậy tỷ định làm gì đây? Định để giống như Lục Lâm Ngộ à? Cứ âm thầm yêu mãi sao?” Trình bắt trọng điểm của Nhạc An ngày càng cao tay.

Hữu Hòa không nói nữa, cúi đầu trầm ngâm, buồn bã nói: “Muội sao hiểu được, hai ngày nay tỷ luôn suy nghĩ về một vấn đề”.

“Suy nghĩ về cái gì?”

“Nếu Lục Lâm Ngộ không cần Tiêu Trực, vậy… tỷ có thể không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN