Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại - Chương 30: 29-30: Tương Tư Là Gì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại


Chương 30: 29-30: Tương Tư Là Gì


Chương 29: Ta không phải đoạn tụ. 

“Công chúa tìm ta… có chuyện gì?” Giọng Tiêu Trực khàn khàn ngưng trệ, có hơi mỏi mệt.

Hữu Hòa bị ngữ khí lãnh đạm xa cách này đâm một nhát, tâm trạng không còn vui vẻ, lại nghĩ tới việc mấy ngày trước hắn tránh mặt nàng, ngữ khí trở nên lạnh đi vài phần: “Ngươi hồi kinh đã mấy ngày rồi mà ta còn chưa gặp được ngươi, không có việc gì thì ta không thể tới tìm ngươi?”

Tiêu Trực rũ mắt lặng im, chậm chạp nói: “Đêm khuya sương dày, thân thể Công chúa lại yếu, hà tất phải chờ ở đây, nếu không có việc gì ta cho người đưa công chúa về phòng”.

“Ngươi…” Hữu Hòa tức giận, nhéo mạnh ngón tay, không muốn nói chuyện quanh co nữa nên nói thẳng: “Ta có việc hỏi ngươi”.

“Chuyện gì?” Hắn vẫn tránh ánh mắt nàng, ánh mắt rũ xuống.

 

Hữu Hòa nhớ lại lời mình nói ở bên núi giả hôm trước, ngực hơi nóng lên, hai tai với gò má đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi: “Hôm ấy… chuyện hôm ấy ta nói với Nhạc An ở bên Liên Tinh trì có phải… có phải ngươi đã nghe thấy rồi đúng không?”

Tiêu Trực cứng đờ người, hai tay thả bên người hết nắm thành nắm lại buông, cuối cùng nắm tay xiết ngày càng chặt.

“Ngươi, ngươi… Tiêu Trực, ngươi đã nghe hết rồi sao?” ngực Hữu Hòa đánh trống reo hò không thôi, bất chấp mặt đỏ tâm nóng, cẩn thận truy hỏi, nàng cảm thấy chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Tiêu Trực gần như muốn bóp gãy ngón tay.

“Ngươi nghe thấy rồi… có phải không?” tim Hữu Hòa đập thình thịch, cổ họng khô khốc, đầu lưỡi như bị lửa đốt không thể nói thành lời.

“Đúng thế”. Bỗng nhiên Tiêu Trực ngước mắt lên, mắt đen rạng rỡ như kiếm thẳng tắp nhìn nàng, cánh môi mấp máy, bật ra mấy chữ, “Ta nghe thấy cả rồi”.

Khuôn mặt Hữu Hòa lập tức đỏ lên, may mà bây giờ đang là ban đêm nên không nhìn rõ được khuôn mặt nàng, nếu không Tiêu Trực sẽ nhìn thấy mặt nàng đang đỏ lên như mông khỉ vô cùng khó coi.

Ngây người hồi lâu Hữu Hòa mới ổn định được cảm xúc, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Cái đó… cái đó…”

Nàng nuốt ngụm nước bọt, lại dùng lực thở ra một hơi, giống như phải làm chuyện quan trọng nhất đời, trịnh trọng ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng đôi mắt trong veo nhìn Tiêu Trực, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã nghe thấy, ta cũng không giấu nữa, ta… Những lời ngày hôm đó ta nói tất cả đều là sự thật”, dừng một chút Hữu Hòa nhấn mạnh lại lần nữa, “Toàn bộ đều là thật sự”.

Không đợi Tiêu Trực phản ứng, Hữu Hòa giấu đi hai gò má đang ửng hồng và tâm tình mãnh liệt của mình, đánh liều, đánh một tiếng trống trong lồng giúp tinh thần thêm hăng hái nói: “Tiêu Trực, ta rất thật lòng”.

Đôi mắt Tiêu Trực như được nhuộm đen, u trầm nhìn thẳng vào mắt nàng, không né không tránh.

Hắn mặt không có biểu cảm gì, mi không chớp, ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú , khóe môi buông lỏng, hàm dưới vẫn không động đậy.

Chỉ có cánh tay run rẩy không ngừng.

Tiêu Trực dồn hết sức lực lên hai nắm tay đang xiết chặt, hai cánh tay như bị tảng đá nặng đè lên, tảng đá nặng như có sợi dây liên kết với tim hắn, cho nên mang không được, ném cũng không xong, nếu vứt tảng đá này đi, thì tim hắn sẽ bị kéo đi theo, rơi tan nát dưới đất.

Hữu Hòa vẫn chăm chú nhìn hắn, không dám chớp mắt, sợ bỏ qua chuyện gì quan trọng nên chưa phát hiện vẻ mặt không bình thường của Tiêu Trực.

Một lúc lâu, lâu đến mức Hữu Hòa cho rằng Tiêu Trực sẽ không đáp lời nàng.

Chợt Tiêu Trực nói: “Ta biết”. Giọng hắn khàn khàn uể oải.

Nàng thật lòng, hắn thừa biết chứ.

Sáu năm, còn chưa đủ chứng minh à?

Sáu năm thương nhớ, nếu không phải chân thành thật lòng, vậy thì trên đời này còn có cái gì có thể thật hơn đây?

Người được nàng ái mộ, đúng là may mắn.

Đáng tiếc, người đó không phải hắn.

“Ngươi, ngươi không có gì muốn nói hả?” Trái tim Hữu Hòa treo ở giữa không trung, thấp thỏm không thôi.

Im lặng một lúc, Tiêu Trực nhỏ giọng nói: “Không có”.

Hắn có thể nói cái gì đây?

Chẳng lẽ nói với nàng, hắn biết nàng rất thật lòng, cho nên sẽ không ngăn cản nàng tiếp tục yêu Lâm Ngộ?

Hay lên tiếng giải thích, hắn không phải đoạn tụ, sẽ không tranh Lâm Ngộ với nàng?

Nàng cho rằng hắn có tư tình với Lâm Ngộ mới để ý đến phản ứng của hắn thế này, nàng xem hắn là tình địch…

Ôi, chuyện tình cảm của hắn, từ đầu đến cuối quá bi ai rồi.

Hốc mắt Tiêu Trực đau nhức, ngực cũng phát đau, trong lòng từng đợt co rút đau đớn khó chịu.

Hữu Hòa bị hất cho một thùng nước đá, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng lạnh lẽo.

Quả nhiên.

Quả nhiên như thế.

Thế này cũng phải, chuyện này nàng cũng đã dự đoán được rồi.

Dù đã đoán được, nhưng sao nàng lại… Lại cảm thấy khổ sở?

Nàng biết nào có chuyện dễ dàng như vậy, mấy ngày qua hắn cũng tỏ thái độ rõ ràng, do nàng thiếu kiên nhẫn muốn hỏi một lần cho ra lẽ, hỏi đến đầu rơi máu chảy, nàng mới vừa lòng.

Nam nhân này nếu dễ bẻ thẳng như vậy, không xứng đáng để nàng yêu thích.

Hắn không chỉ si tình mà còn trung trinh, thế mới đáng để nàng yêu thích.

Mặc dù từ sớm đã có chuẩn bị, vì sao khi đối mặt, lại thành ra thế này…

Hữu Hòa cảm thấy trong lòng có chút chua xót, cảm giác chua xót chặn ở cổ họng cực kỳ khó chịu.

Tiêu Trực thấy cái đầu nhỏ trước mặt rũ xuống, có vẻ uể oải, bả vai mềm yếu hơi run rẩy, cảnh tượng này đâm vào tim hắn, lòng hắn vô cùng đau đớn.

Hắn buông lỏng nắm tay, bất tri bất giác đưa cánh tay phải ra phía trước, cách bả vai nàng rất gần, gần đến mức chỉ cần nàng nhẹ nhàng động một cái, là có thể ngã vào trong vòng tay hắn.

Nhưng khi nàng cử động hắn lại lui.

Lúc Hữu Hòa ngẩng đầu, Tiêu Trực yên lặng thu cánh tay lại.

Hữu Hòa ngẩng đầu đưa mắt nhìn sang Tiêu Trực, ngữ khí mềm mỏng nói: “Tiêu Trực, ta hiểu ý ngươi, ta không làm khó ngươi nữa, nhưng…” Nàng cắn môi, hạ quyết tâm, trịnh trọng nói, “Hữu Hòa ta trước nay không phải là người dễ dàng nhận thua, lần này cũng không ngoại lệ”.

Dứt lời, Hữu Hòa xoay người rời đi, chạy ra khỏi viện Ngự Phong.

Dưới ánh đèn mông lung, cả một lúc lâu bên tai thân ảnh cao lớn cô độc kia, toàn vang lên câu nói cuối cùng của Hữu Hòa.

“Cho nên, công chúa, người là sẽ không từ bỏ Lâm Ngộ đúng không?”

Đêm lạnh vắng lặng, không ai trả lời hắn, chẳng qua trong lòng hắn sớm đã có đáp án.

Nàng quả thật xem hắn như tình địch, muốn cùng hắn tranh Lâm Ngộ.

Ha, Chuyện tình của hắn, không chỉ có bi ai còn có buồn cười.

Tiêu Trực trở lại phòng, nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp đựng thức ăn, lúc này mới nhớ Triệu Tùng có nói về bánh tô.

Hắn nhẹ nhàng mở hộp, nhìn những khối bánh hoa mai hương tô thơm ngon, khóe môi lộ ra nụ cười khổ, đưa một khối bánh hương tô thơm ngọt vào miệng, thế nhưng vẫn cảm thấy khổ sở.

Thoáng cái, bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày nay Tiêu Trực rất thảm hại, trời vừa sáng đã vội xuất môn đến tận giờ tý mới hồi phủ. Hắn không phải muốn tránh Hữu Hòa, hắn chỉ đang trốn tránh chính mình, trốn tránh sự bỉ ổi đáng xấu hổ của mình.

Mỗi lần trở về, chỉ cần nghĩ đến việc nàng và hắn ở cùng một phủ đệ đã khiến hắn không nhịn được muốn gặp nàng, muốn nói cho nàng biết được tình cảm tận đáy lòng, muốn nàng cũng có thể cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, bây giờ hắn mới biết tình cảm của hắn đối với nàng ngày càng tăng chứ không hề giảm bớt chút nào, ngày càng khó kiềm chế, mà bắt đầu từ ngày hôm qua, tình cảm này chợt tăng gấp đôi, khiến cho cả trái tim hắn đầy tràn đến căng cứng.

Hôm qua là ngày Lục Lâm Ngộ quay về kinh thành.

Hơn mười ngày trước bọn họ ở Dĩnh Địa hẹn nhau, chờ khi Lâm Ngộ trở về hắn sẽ phóng ngựa ra khỏi thành chào đón.

Nhưng hôm qua lúc Lâm Ngộ đến, hắn không đi như lời hẹn mà chỉ sai Phó tướng đi theo Hoàng Thượng.

Còn hắn thì, lại chạy đến nơi hoang vu kia ở ven hồ Bình Vân trốn cả một ngày.

Hôm nay hắn mới phát hiện ra, hắn là người hèn nhát.

Hắn thậm chí còn không dám báo cho nàng biết Lâm Ngộ đã quay về.

Hắn không dám gặp nàng, cũng không dám gặp Lâm Ngộ.

Nhưng… Dù có làm thế nào trái tim vẫn bị nàng chiếm lấy, hắn vừa bỉ ổi vừa không biết xấu hổ mà muốn nàng, không muốn người khác chiếm mất nàng dù là huynh đệ tốt, hắn cũng không tình nguyện.

Mà hiện tại mặt trời sắp lặn, sớm nay khi ra cửa hắn cũng đã đáp ứng thỉnh cầu của Tam Liễu, phải về sớm chút để hướng dẫn Tam Liễu về việc sắp xếp thư phòng.

Hắn nghĩ chắc là Tam Liễu biết tâm trạng hắn mấy ngày gần đây không tốt nên mới có suy nghĩ như vậy để làm cho hắn vui vẻ.

Dù cho không có tâm trạng nhưng hắn đã đồng ý rồi không thất hứa được.

Mặt trời dần ngả về phía tây, Tiêu Trực phóng ngựa hồi phủ.

Ai ngờ vừa đến cửa phủ, nghe lính canh bẩm báo một tin kinh người ―― Lục đại nhân tới.

Tiêu Trực nhanh chóng vào cửa, bước nhanh vào tiền đường sảnh chính, nhưng chẳng thấy bóng dáng Lục Lâm Ngộ đâu, lúc này Triệu Tùng mới báo: Lục đại nhân đến Nam Uyển thưởng Vãn cúc, công chúa biết tin cũng đi qua đó.

Vườn hoa cúc ở Nam Uyển phủ Tướng quân này là khi còn bé Tiêu Trực và Lục Lâm Ngộ trồng cùng nhau, những bông hoa này nở muộn hơn so với nơi khác, cho nên Lục Lâm Ngộ đặy tên là “Vãn cúc”, mỗi lần tới Phủ Tướng quân mặc kệ có phải mùa hoa cúc nở hay không, y phải đến ngắm một chút, ngẫu nhiên còn nhổ chút cỏ, sửa lại nhánh, chăm sóc rất tận tâm.

Triệu Tùng không cảm thấy cái này có gì bất thường, còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy chân Đại tướng quân uy vũ nhà mình hơi lảo đảo, người còn run run, hắn ta vội vàng đưa cánh tay ra đỡ nhưng bị Tiêu Trực phất ra.

Triệu Tùng định thần nhìn lại, phát hiện sắc mặt Tướng quân rất khó coi.

“Tướng quân cảm thấy không khoẻ ư?” Trận này Tướng quân nhà hắn thức khuya dậy sớm bận bịu tối ngày, nhất định là quá sức rồi. Triệu Tùng lo lắng không thôi, “Hay là mời Mạnh đại phu đến xem chút được không Tướng quân?”

Tiêu Trực không đáp, một tay đỡ bàn, một tay nắm chặt thành quyền, im lặng thật lâu, bỗng xoay người chạy ra cửa, nhắm thẳng đến U Viên Nam Uyển.

Tiêu Trực đến chỗ hàng rào gỗ trước U Viên, thấy một thân ảnh mặc y phục trắng như tuyết yêu kiều đi tới.

Đúng là Hữu Hòa công chúa không thể nghi ngờ.

Trong nháy mắt, khủng hoảng trong lòng Tiêu Trực tăng lên, đầu óc hỗn loạn ngơ ngẩn bất động, tầm mắt khóa chặt lên thân ảnh dịu dàng đang tiến lại gần.

Hữu Hòa cho rằng mình hoa mắt, bước đến gần trông thấy rõ người nọ, nàng hết sức kinh hãi.

Đó thật sự là… Tiêu Trực? Sao hôm nay hắn trở về sớm vậy? Chắc chắn là do biết được Lục Lâm Ngộ tới!

Hữu Hòa bất mãn hừ một tiếng, trong phút chốc đột nhiên nhận ra cái gì đó, nhất thời hoảng hốt.

Thảm rồi, bị hắn bắt gặp nàng tới tìm Lục Lâm Ngộ!

Nếu hắn biết nàng chạy đến chỗ Lục Lâm Ngộ khích bác ly gián chắc chắc hắn sẽ tức giận, hơn nữa sẽ thất vọng với nàng, loại nữ nhận thủ đoạn này ai sẽ thích chứ?

Lần này thảm rồi, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Hữu Hòa căng thẳng, rõ ràng hai người chỉ cách nhau hơn hai trượng, nàng làm thế nào cũng không dám đi qua chỗ hắn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, cúi đầu yên lặng, dáng vẻ có tật giật mình.

Đang do dự trước mắt bỗng tối sầm lại, đôi ủng kia đã bước đến trước mặt, muốn chạy trốn cũng trốn được.

Hữu Hòa nhéo ngón tay, không dám ngẩng đầu nhưng vẫn cảm giác được bóng đen tới gần, ngay sau đó hai bên bả vai bị nắm chặt, mùi lê tươi mát ập đến.

“Công chúa đã nói với hắn, có phải không?” Tiếng nói âm trầm lọt vào tai, tay hắn giữ nàng trước ngực, khuôn mặt tuấn tú ở rất gần, khi nói chuyện hơi thở nam nhân nóng rực quanh quẩn trước mặt nàng, làm cho nàng không thể ngước mắt lên nổi.

Vừa ngước mắt lên, trước mặt là một đôi mắt âm trầm hung ác nhìn nàng.

Ánh mắt này của Tiêu Trực dọa Hữu Hòa giật mình.

“Ngươi, ngươi đừng như vậy…” Tim Hữu Hòa không ngừng đạp loạn, nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Trực, không khỏi sợ hãi.

Mày hắn nhíu chặt, con ngươi đen như mực, tuy vẫn là đôi mắt ấy nhưng Hữu Hòa cảm thấy nơi đó chứa đựng vô số cảm xúc, nàng nhìn không rõ lắm, ánh mắt đó quá sâu, quá trầm, làm nàng hít thở không thông, lòng có chút buồn, có chút đau.

Sao có thể không đau?

Hắn biến thành thế này là do nàng tới tìm người trong lòng hắn, hắn sợ nàng nói điều gì đó không đúng ở trước mặt người thương của hắn!

Nam nhân này rốt cuộc yêu Lục Lâm Ngộ đến mức nào?

Hữu Hòa vừa tức giận lại vừa đau lòng, bả vai bị hắn nắm đến khó chịu, nhịn không được hét lên với hắn: “Ngươi buông ta ra!”

Tiêu Trực không để ý, giống như không nghe thấy nàng nói, cố chấp hỏi: “Công chúa đã nói ra rồi? Người đã nói với hắn rồi có đúng không?”

“Đúng! Đúng vậy đó!” Hữu Hòa tức giận, “Ta nói ra rồi, có gì không, ngươi không cho ta nói ta càng muốn nói, ta còn chưa nói xong đâu, ta bây giờ còn muốn đi nói!” Nói xong, nàng tránh bả vai duỗi tay đẩy Tiêu Trực ra.

Nào ngờ không đẩy được mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, Tiêu Trực bất ngờ kéo nàng vào trong ngực, đưa một cánh tay ra, trực tiếp vòng qua hai chân Hữu Hòa, bế nàng lên, xoay người đi.

Hắn ôm người trong ngực, chân bước nhanh như bay, không màng Hữu Hòa giãy giụa chửi bậy, trực tiếp ôm nàng rời khỏi Nam Uyển, dọc theo hành lang quay về sân viện của mình. Dọc đường đi khiến cho tôi tớ trong phủ liên tục ghé mắt lén nhìn.

Chờ đến khi vào viện Ngự Phong, Hữu Hòa bị nghẹn đến mức hít thở không thông.

Cánh tay Tiêu Trực rắn chắc có lực, dù nàng giãy giụa cỡ nào cũng không có tác dụng, đến khi hắn buông tay đặt nàng xuống nàng mới được giải thoát, vội vã hít thở.

Nào ngờ mới thở được hai cái, cánh tay Tiêu Trực lại kéo nàng vào trong lồng ngực.

“Công chúa… công chúa…” Tiêu Trực thở gấp, thanh âm khàn khàn, Hữu Hòa nghe đến đờ đẫn, ngơ ngẩn để mặc hắn ôm, quên cả việc hít thở.

Cánh tay Tiêu Trực ôm Hữu Hòa ngày càng chặt, cơ thể nhỏ bé của Hữu Hòa nép sát vào ngực hắn, bên tai toàn là hơi thở dồn dập của hắn.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

Đầu Hữu Hòa choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là, được Tiêu Trực ôm rất thoải mái, thoải mái đến độ nàng quên mất vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ đã được lúc lâu, cũng có thể chỉ mới được nháy mắt, Hữu Hòa không phân biệt rõ, bên tai nàng chỉ toàn là âm thanh khàn khàn của nam nhân đang thống khổ điên cuồng: “Công chúa… đừng đối xử với ta như thế, người đừng làm như vậy… Người đừng nói với y, đừng nói, ta biết y tốt hơn ta, y chỗ nào cũng tốt hơn ta nhiều, ta thừa nhận… ta thừa nhận… nhưng, nhưng mà… Hoàng Thượng đã gả công chúa cho ta, cho nên người là của ta… người là của ta!”

Hữu Hòa ngây ngốc. Bị mấy lời nói nhảm của Tiêu Trực làm cho rung động.

Nhưng cái người làm nàng ngây ngốc ra lại không biết, còn đang ôm chặt nàng, một chút cũng không muốn buông tay.

Không biết qua bao lâu, Hữu Hòa mới từ trong hoảng sợ hồi hồn về, lúc này mới phát hiện cổ họng nóng rát như bị thiêu cháy.

“Ngươi, ngươi điên rồi sao?” Hơi thở Hữu Hòa hơi bất ổn, giọng có chút khó xử.

“Ta điên rồi…” Tiêu Trực trầm giọng thở dài, “Ta từng thử… từng nỗ lực, công chúa… ta là người thô thiển, ta không hiểu những lời người nói, ta không hiểu cái gì gọi là tình yêu chân chính, ta không có cách nào khống chế chính mình, ngày nào ta cũng muốn ôm người thế này, người nói ta đê tiện cũng được, vô sỉ cũng không sao, mỗi ngày ta đều muốn…”

Khóe mắt Hữu Hòa cay cay, lỗ mũi đau xót, nàng cắn môi, cố gắng bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi không phải là đoạn tụ?”

“Ta không phải”. Âm thanh rầu rĩ kề sát tai nàng, hơi thở ấm nóng phả ra, “Đó là giả”.

Ánh mắt Hữu Hòa ngây ra, lúc lâu sau hai mắt chớp chớp hỏi lại: “Ngươi… thích ta?”

“Đúng”. Tiêu Trực đáp một cách dứt khoát, không hề chần chừ do dự.

Hữu Hòa liều mạng giãy giụa, chống khuỷu tay lên ngực hắn.

“Tiêu, Tiêu Trực…” Nàng một bên giãy giụa, một bên nói, “Ta… khó chịu, trước ngươi buông ta ra đã…”

Tiêu Trực buông tay ra, mắt đen thâm trầm, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc khẩn trương nhìn Hữu Hòa: “Công chúa khó chịu ở đâu?”

Hữu Hòa lui về phía sau một bước, thở hổn hển, xoa khuỷu tay đau nhức, xong mới ngẩn mặt nhìn về phía hắn.

Nàng cũng giống như hắn, khuôn mặt phiếm hồng, hai mắt ửng đỏ.

“Ta hỏi ngươi, hôm đó, không phải ngươi nghe được lời ta nói với Nhạc An à?”

Phút chốc mắt Tiêu Trực hiện lên vẻ đau xót, hắn cúi đầu: “Ừm”.

“Ngươi nghe thấy cái gì?” Hữu Hòa tới gần hắn, cao giọng hỏi.

“Người nói… người thích Lâm Ngộ…” Tiêu Trực rũ đầu như cũ.

“Còn gì nữa?” Hữu Hòa cắn môi, hỏi lại.

Tiêu Trực ngước mắt lên, dùng ánh mắt đau xót nhìn nàng: “Người, người thích y sáu năm…”

“Còn?” Âm thanh Hữu Hòa lạnh vài phần.

“Người nói… người nói y tốt hơn ta, chỗ nào cũng… tốt hơn…” Đau xót trong mắt càng rõ ràng.

Tay Hữu Hòa nắm chặt, nín thở hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Hết rồi… ta không muốn nghe người nói tốt về Lâm Ngộ, ta không muốn nghe nữa”. Thật sự… ta không có dũng khí nghe tiếp.

“Tiêu Trực!” Hữu Hòa tức giận trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tức giận chuyển từ hồng nhạt đến đỏ bừng, “Ngươi… đáng đời ngươi! Ngươi tự làm tự chịu! Ngươi…”

“Đúng, ta đáng đời, ta tự làm tự chịu”, giọng nói trì trệ của Tiêu Trực đột nhiên lên cao, mắt hắn chìm trong thống khổ, hắn nhìn nàng, khóe môi lộ ra ý cười, nhưng lại là nụ cười tự giễu, “Ta tự cho là đúng, tự rước lấy nhục, tự mình đa tình, ta còn ti tiện vô sỉ, cóc ghẻ ― mà muốn ăn thịt thiên nga, ta ――”

“Ngươi câm miệng!” Chợt Hữu Hòa cúi người về phía trước, nhào qua Tiêu Trực, hai tay dùng sức ôm cổ hắn xuống, hung hăng cắn lên môi hắn, chặn lại mấy lời tự hạ thấp mình của Tiêu Trực.

 

Trời vào đông đã lâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, bên trong Ỷ Nguyệt Hiên là quang cảnh trời đông giá rét, mấy cái cây to trong sân sớm rơi hết lá, cành nhánh đều trơ trụi, tăng thêm crm giác lạnh lẽo.
Vì cơ thể vốn yếu, Hữu Hòa rất sợ lạnh, mỗi lần gặp kiểu thời tiết này, cả ngày nàng đều ở trên giường ấm đọc sách, vẽ tranh.
Năm nay cũng không khác lắm, chỉ có thêm một việc đó là ―― nhớ Tiêu Trực.
Lúc trước, nhắc đến hắn là buồn bực.

Còn bây giờ, đã trở thành nhớ nhung.
Phải, Tiêu Trực lại đi rồi.

Ngay cái ngày Hữu Hòa nhào tới cắn hắn.

Hữu Hòa nhớ lại ngày hôm đó, cả mặt nóng lên.
Nhớ đi nhớ lại, vẫn không biết làm sao mà mình to gan lớn mật như thế, cứ vậy bổ nhào qua, còn…
Hữu Hòa nhảy dựng trong lòng, cái tay trắng nõn sờ môi một cái, hai gò má và hai lỗ tai xinh đẹp đỏ ửng một mảnh.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhìn nhau cười trộm.
Ngày ấy, vở tuồng “Phò mã bá đạo ngang ngược ôm vợ nhỏ, công chúa hung hăng cưỡng hôn phu quân” nổ ra mạnh mẽ, hai người các nàng không may bỏ lỡ, nhưng tai mắt trốn ở góc tường, bò lên cửa nghe lén, nhìn lén rất nhiều, cho nên chuyện đêm đó, truyền khắp phủ Tướng quân.

Sáng sớm ngày hôm sau, nghe nói toàn bộ bát quái của kinh thành nhốn nháo xôn xao.

Tuồng vui này với Thu Đàm mà nói là tin đại hỉ.

Khi nghe Thanh Đào nói, mất một lúc lâu nàng ta mới khép miệng lại được, chuyện quá khó tin, công chúa tính tình ngây thơ sao có thể cưỡng hôn Phò mã như vậy, chuyện này quá đáng sợ rồi.

Đợi sau khi xác nhận tính chân thực của tin tức, Thu Đàm hết sức vui mừng.
Không chỉ có Thu Đàm, mà mọi người ở phủ Tướng quân, từ quản sự cho tới tiểu mã phu trông coi chuồng ngựa, tất cả mọi người trước đều khiếp sợ, sau lại vui sướng.
Có thể không vui sao?
Trong phủ Tướng quân to như thế mà chỉ có một vị chủ tử là Tiêu Trực, vất vả lắm mới chờ được đến ngày Hữu Hòa công chúa trở thành chủ mẫu, mọi người đều cảm thấy an ủi cho Tướng quân cô đơn nhà mình, đáng giận thay, Tướng quân thế lại cố sống cố chết giữ lấy đoạn tình yêu đoạn tụ, hết lần này đến lần khác bỏ mặc công chúa, ngăn cách cuộc sống vợ chồng thành hàng xóm láng giềng.
Không thế này thì thế nào mới làm người ta thất vọng?
Thất vọng cũng thôi đi, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, há đến phiên hạ nhân bọn họ xen vào, lâu dần, mọi người cũng quen cách sinh hoạt của tướng quân và công chúa, ngờ đâu, lại nhảy ra một màn này.
Làm sao có thể bình tĩnh được?
Đáng giận là, làm việc tốt thường gian nan, mọi người ở đây đều mong đến đoạn cao trào kích động, không ngờ lại không thấy bóng dáng của Đại tướng quân nhà bọn họ, thật là làm cho người ta thất vọng.
Thu Đàm nôn nóng thở dài hai ngày, sau mới bình tĩnh lại.
Thu Đàm nhìn gương mặt Hữu Hòa công chúa đang phiếm hồng, trong lòng vẽ ra tương lai tốt đẹp cho công chúa và phò mã.

Hữu Hòa đang đắm chìm trong hồi ức, nàng nhớ đến cái gì đó, dần nhíu mày lại.
Mặc dù nhiều ngày qua nỗi nhớ nhung của nàng mài mòn đi lòng oán trách với Tiêu Trực, nhưng chỉ cần nhớ tới hành động của Tiêu Trực ngày ấy, nàng không khỏi cảm thấy mất mát.

Hôm ấy, nàng bị bộ dạng khốn khổ với mấy lời lẽ tự hạ mình của hắn làm cho vừa bực tức vừa đau lòng, bị kích động bổ nhào qua cắn hắn.

Không khoa trương đâu, nàng thật sự cắn đó.
Tình huống cụ thể Hữu Hòa cũng không nhớ rõ, lúc ấy đầu óc mơ hồ, lý trí chạy đâu mất, khi dán môi lên môi hắn, cảm nhận được hơi ấm từ môi hắn, làm cho tim nàng đập như gõ trống, cả người đều nóng lên.
Không biết nàng lấy dũng khí ở đâu, khi ấy trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn khẩn trương, nhưng không chịu lùi bước, cố chấp m.út cánh môi hắn, đáng tiếc không có kinh nghiệm nên nàng không cẩn thận cắn hắn một cái.
Hữu Hòa không biết mình cắn có nặng hay không, nàng chỉ biết lúc ấy đầu lưỡi nếm được chút vị mặn, có lẽ cắn rách da rồi.

Dù vậy, khi đó nàng không rảnh lo xem, môi vẫn áp vào môi hắn, muốn hôn đến khi hắn chịu đáp lại.
Đáng ghét, phản ứng của Tiêu Trực quá đả kích a.
Trong khi nàng m.út đến thở hồng hộc, thiếu chút nữa hết hơi, thì hắn vẫn ngây người ra, không hề đáp lại, môi hắn rõ ràng nóng như lửa, tim đập nhanh đến nàng còn nghe thấy, vậy mà cả người cứng đờ như gỗ, đứng yên không nhúc nhích, chẳng khác người thực vật bao nhiêu, để mặc nàng hôn loạn một hồi.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, bất đắc dĩ buông hắn ra, hung hăng trừng mắt.

Đang muốn mắng hắn “Đồ ngốc”, thì tầm mắt hướng về phía xa, bỗng nhiên nhìn thấy rất nhiều cái đàu chen chúc ở ngoài nguyệt môn cách đó không xa , thấy nàng nhìn về phía này, đám người chạy tán loạn, một tiếng sấm xẹt qua đầu nàng, bây giờ nàng mới nhận ra nàng và Tiêu Trực đang đứng ở trong sân Ngự Phong viện, và có rất nhiều người nhìn thấy tất cả những gì nàng làm!
Trong chốc lát, thẹn thùng vượt qua tức giận, nàng không rảnh lo tên ngốc Tiêu Trực, vội vã chạy đi.
Nhưng đáng giận hơn là, tên ngốc đầu ngỗng Tiêu Trực vẫn đứng ngây ngốc ở đó, nàng đã chạy về đến Ỷ Nguyệt Hiên, vậy mà còn chưa thấy hắn đuổi theo tới.
Nàng nghĩ do hắn quá hoảng sợ, nên chưa lấy lại tinh thần, nào ngờ không bao lâu sau có tin tức truyền đến, nói Tiêu Trực và Lục Lâm Ngộ bị triệu kiến gấp, lại lần nữa đi nghị sự.

Nhận được tin này, nàng biết Tiêu Trực là thân bất do kỷ, nhưng vẫn cảm thấy chán nản không vui, trong lòng trách mắng Tiêu Trực rất nhiều, nhân tiện cũng oán trách luôn Hoàng huynh.
Minh Đức Đế cũng đáng bị oán trách lắm chứ? Sớm không triệu muộn không triệu, cố tình ngay lúc quan trọng lại đi đòi người, hại tâm tư Hữu Hòa rối bời, thật là nôn nóng khó chịu, ở Ỷ Nguyệt Hiên nghĩ đông nghĩ tây, mang mấy lời ngoài dự đoán của Tiêu Trực suy nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, trong lòng có một đống vấn đề muốn hỏi hắn, muốn hỏi hắn chuyện đoạn tụ với Lục Lâm Ngộ rốt cuộc là như thế nào, muốn hỏi hắn có thật sự thích nàng không, muốn hỏi hắn có phải cũng giống nàng, trước đây cho rằng mình yêu Lục Lâm Ngộ, sau gặp được nhau mới biết thế nào là yêu, muốn hỏi hắn động tâm với nàng từ khi nào, là đêm đại hôn đêm nhất kiến chung tình ư? Hay là như nàng lâu ngày gần nhau nảy sinh tình cảm?
Trừ nhiêu đó ra, nàng còn rất nhiều lời muốn nói với hắn, muốn cho hắn biết tâm ý nàng, muốn giải thích với hắn chuyện Lục Lâm Ngộ ngày trước, còn phải xin lỗi hắn, nói cho biết ngày ấy nàng không muốn gặp hắn không phải do hắn không tốt mà là vì nàng bị cảm giác của mình đối với hắn làm cho khẩn trương……
Nhưng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tiêu Trực một đi không quay lại, mãi cho đến buổi trưa ngày thứ hai, trong cung đưa tin, chỉ nói Tiêu tướng quân cùng Lục đại nhân phụng chỉ đi Dĩnh Địa.

Trừ cái này ra, không có gì khác.
Hắn cứ vậy mà đi, không trở về nhìn nàng cái nào, thậm chí còn không lưu lại vài lời.
Không biết Dĩnh Địa xảy ra chuyện gì, mà Tiêu Trực mới hồi kinh được mười mấy ngày lại chạy đến một chuyến nữa.
Mặc dù do ý chỉ của hoàng huynh nàng, nhưng Hữu Hòa không nhịn được giận chó đánh mèo lên Tiêu Trực.
Hắn không phải thừa nhận thích nàng à?
Không phải ôm nàng rất chặt sao, còn nói một đống lời ngốc nghếch làm người ta tim đập mặt đỏ mà?
Sao mới chớp mắt, hắn đi không chút lưu luyến nào vậy?
Chẳng lẽ chuyện thật sự cấp bách, gấp đến nỗi không có thời gian trở về từ biệt nàng?
Nếu vậy, cũng không thể sai người chuyển vài lời cho nàng hả?
Cũng không được, viết mấy chữ cho người đưa về cũng được, ít nhất nàng sẽ còn cảm thấy an ủi một chút!
Hắn thì tốt rồi, tiêu sái tự tại mà đi mất, không chút vướng bận, hại nàng cảm thấy mất mát đến không muốn ăn không muốn ngủ.
Nỗi buồn bực của Hữu Hòa cuối cùng cũng được Nhạc An đến giải trừ.
Tiêu Trực đi được mấy ngày thì Nhạc An đến.

Lúc đó, Hữu Hòa vô cùng buồn bực, lại gặp phải Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa không có ý tốt dò xét nàng, nàng khó chịu nhốt mình trong thư phòng, còn đuồi Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ra ngoài.
Nhạc An tới, Hữu Hòa không thể không gặp, đành phải mặt xám mày tro, uể oải ỉu xìu chui từ thư phòng ra.

Hữu Hòa nghĩ Nhạc An nhàn rỗi không có việc làm tới tìm nàng báo cáo tiến triển tình yêu thầm kín, không nghĩ đến, Nhạc An tới vì Tiêu Trực.
Hóa ra, sáng sớm hôm ấy, Nhạc An ra khỏi nhà theo thường lệ, đi tìm Tả Hoài Ân, chẳng ngờ đi được nửa đường thì gặp Tiêu Trực và Lục Lâm Ngộ chuẩn bị rời kinh.
Vốn Nhạc An cho rằng vô tình gặp rồi thì cũng giữ lấy chút lễ nghi chào hỏi, ngờ đâu mới chớp mắt một cái, Tiêu Trực đơn thương độc mã quay lại, làm Nhạc An kinh hãi.
Tiêu Trực vậy mà chào hỏi nàng ta làm cho Nhạc An trở tay không kịp.
Cũng may, Nhạc An đầu óc linh hoạt, đoán được Hữu Hòa và Tiêu Trực nhất định có tiến triển không nhỏ, lúc này mới đáp ứng thỉnh cầu của Tiêu Trực, thuật lại cuộc trò chuyện với Hữu Hoà ở Ngự Hoa Viên ngày hôm ấy cho hắn.
Nghe xong, phản ứng của Tiêu Trực cũng làm Nhạc An ngạc nhiên.
Tuy cùng vị Tiêu tướng quân này quen biết không nhiều, nhưng Nhạc An tốt xấu gì cũng là một trong năm đại nhân vật quý nữ kinh thành, Tiêu Trực cũng từng là người trong mộng của nhóm quý nữ đam mê thảo luận về nam nhân, với lại, tính cách của Tiêu Trực, Nhạc An có biết một ít.

Nhưng ngày đó, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy khuôn mặt lúc nào đứng đắn nghiêm túc này, hơn nữa cũng coi như là một đại nam nhân vậy mà khuôn mặt Tiêu tướng quân phiếm hồng, khóe môi mỉm cười, vui mừng nhảy nhót giống như lần đầu biết yêu, hơn nữa, tên mao đầu tiểu tử đó còn cảm tạ nàng ta hai lần, cái này coi như cũng thôi đi, thế mà hắn lên ngựa, kéo cương được một lúc rồi còn quay đầu lại, sắc mặt thâm thúy sâu xa lấy từ trong ngực ra một vật, thỉnh Nhạc An mang cho Hữu Hòa công chúa.

Ở Ỷ Nguyệt Hiên, Nhạc An lắc đầu than hồi lâu.
“Hữu Hòa tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, trước giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đó của Tiêu Trự, ôi……” Nhạc An ngẫm lại, vẫn cảm thấy khó tin.
Hữu Hòa không nói gì, vu.ốt ve vật trong tay ――
Một khối ngọc quyết.*
*Đồ trang sức hồi xưa, hình vành khăn.
Bên trong ngọc quyết có khắc một chữ “Tiêu” nho nhỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN