Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại - Chương 63: 63: Đoạt Lại Thành Vân Châu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại


Chương 63: 63: Đoạt Lại Thành Vân Châu


Tiêu Trực đi không bao lâu là có người đưa thức ăn tới, Hữu Hòa cũng không có tâm tư dùng bữa, làm bộ làm tịch ăn qua loa một lát rồi gác đũa cho người vào thu dọn.
Đêm đó, Hữu Hòa ngủ không an lòng, lời Tiêu Trực nói không ngừng vang vọng bên tai nàng.
Lúc ấy hai người bọn họ không có nhiều thời gian trò chuyện, nàng cũng không có hỏi rõ ràng cụ thể sắp xếp như thế nào.

Tuy nói Lục Lâm Ngộ rất đáng tín nhiệm, nhưng tình thế hiện nay không khả quan.

Hữu Hòa không phải là không tin tưởng công phu của Tiêu Trực, so với Ân Húc, Tiêu Trực là một Đại tướng quân tất nhiên sẽ hơn xa với gã.

Nhưng mà, Ân Húc có thể làm ra cục diện hôm nay, người tài giỏi bên người nhất định không ít, thủ vệ cũng vậy, Tiêu Trực một người đơn độc, quả thật có chút mạo hiểm.
Hữu Hòa suy nghĩ rất kỹ, nhưng nàng cũng hiểu, nếu không phải thời cơ đến, Lục Lâm Ngộ cũng sẽ không dùng cách này, dù sao y và Tiêu Trực thân như thủ túc, sao có thể để huynh đệ mình nhảy vào hố lửa chứ?
Hữu Hòa một đêm miên man suy nghĩ, cuối cùng trời cũng đã sáng.
Ban ngày, nhân cơ hội cửa được mở vài lần, Hữu Hòa cố ý ngó ra bên ngoài, nhưng không nhìn thấy Tiêu Trực.

Cứ thấp thỏm bất an như thế hết một ngày, Hữu Hòa leo lên giường, từ từ gϊếŧ thời gian.

Đến giờ sửu*, nàng không cảm thấy buồn ngủ nữa, có điều trong lòng lo lắng càng thêm nôn nóng.
*Giờ sửu: 1 giờ – 3 giờ sáng.
Tiêu Trực rõ ràng nói với nàng là đêm nay động thủ, nhưng sao trễ thế này, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ thủ vệ gác đêm còn đứng ở bên ngoài.

Hữu Hòa hối hận mình không hỏi rõ thời gian cụ thể, giờ hoàn toàn không đoán được tình hình của Tiêu Trực bên kia, không biết hắn hành động chưa? Nếu đã hành động, vậy sao bên này không có động tĩnh, chẳng lẽ là thất thủ bị bắt đi rồi chăng?
Suy nghĩ một hồi, Hữu Hòa càng thêm bất an, không cách nào nằm lại trên giường, nên đứng dậy xuống giường.

Bên ngoài có người trông giữ, nàng không dám đốt đèn, đành nương ánh trăng bên ngoài chiếu vào lần mò đến chỗ bình phong, rút áo khoác mỏng khoác lên trên người.
Đang chuẩn bị quay về giường ngồi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào kêu loạn, ngay sau đó có ánh lửa hiện lên.
Ngực Hữu Hòa nhảy dựng lộp bộp, vội vàng lần đến bên cửa phòng, dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
“Chuyện gì thế?”
“Đã xảy ra chuyện gì…”
“Hình như là ở viện chủ tử bên kia!”
Thủ vệ bên ngoài nói chuyện với nhau, ở xa xa âm thanh hỗn loạn truyền vào phòng.
Cổ họng Hữu Hòa khô khốc, bàn tay siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm.
Âm thanh hỗn loạn bên ngoài càng lúc càng lớn, dần dần át mất tiếng thủ vệ ngoài
cửa nói chuyện với nhau.
Hữu Hòa cẩn thận phân biệt, mới nghe ra từ trong đống hỗn loạn vài câu, có vẻ như bọn họ đang hét “Thích khách”, “Chủ tử” gì đó, rất loạn, còn kèm theo vài tiếng nam nhân hò hét, ánh lửa cũng càng ngày càng sáng, một bên gian phòng đều ánh đỏ.
Lúc này, chợt nghe được một tiếng hô cực kỳ rõ ràng từ ngoài phòng truyền đến: “Chủ tử bị đâm, mau lên! Mau bắt lấy thích khách!”
Một tiếng hét này làm tất cả thủ vệ bên ngoài cuống cuồng, thủ vệ trưởng tạm thời lưu một người ở lại, còn lại đều đi rồi.
Không bao lâu sau, lại một tràng tiếng hô từ xa tới gần.
“Đông doanh bị tập kích, lương thảo đều bị thiêu hết!”

“Bắc nhai có một đội nhân mã bị gϊếŧ ――”
“Kho lương thực tiền viện bị hoả hoạn rồi ――”
“Mau mời Kỳ chủ tử ――”
Không quá nửa khắc, ánh lửa các nơi liền thành một mảnh, Hữu Hòa vịn trên cửa, mắt nhìn chằm chằm khe cửa, muốn nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, đáng tiếc ngoại trừ ánh lửa sáng như ban ngày, ngoài ra nàng không nhìn thấy cái gì cả, bên tai thì truyền đến tiếng kêu, tiếng la, tiếng vó ngựa, còn có tiếng bước chân như cơn đại chấn chạy tới.
Hữu Hòa nghe ra được, bên ngoài thành một dống hỗn loạn, có lẽ thủ vệ lưu lại ở ngoài cửa cũng đã chạy đi rồi, hiện tại chỗ sân đại khái không có người canh.
Chiếu theo tình cảnh này, Tiêu Trực chắc đắc thủ rồi? Hắn sẽ nhanh đến cứu nàng ra ngoài thôi…
Hữu Hòa xoay người, dựa lưng vào cửa ngồi trên mặt đất, nào là tiếng đánh nhau, tiếng la hét tràn vào trong phòng, nàng thở dài, an tâm chờ Tiêu Trực đến.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, Hữu
Hòa kinh hỉ đứng lên, vội vã hô qua khe cửa: “Tiêu Trực ――”
Bên ngoài không có tiếng người trả lời, Hữu Hòa chỉ nghe thấy tiếng mở khóa.
Hữu Hòa nhạy bén, vội lùi về sau vài bước.
Người ở ngoài cửa mở khóa rất nhanh, một cước đá tung cửa.
“Hữu Hòa!” Phượng Miên Thư bước vào phòng.
“Ngươi, ngươi…” Hữu Hòa sửng sốt, “Sao lại là ngươi?”
“Đi mau!” Tình thế trước mắt không cho phép Phượng Miên Thư giải thích nhiều, hắn ta chạy tới, bắt được tay Hữu Hòa muốn kéo chạy ra ngoài.
Lòng Hữu Hòa rối loạn, bị hắn ta kéo đến cửa vội bắt lấy cửa không chịu đi nữa: “Ta đang đợi Tiêu Trực, chàng sẽ đến tìm ta! Ta phải đợi chàng!”
“Bên ngoài đã đại loạn, nơi này quá nguy hiểm, trước đi theo ta!”
“Nhưng Tiêu Trực sẽ đến…” Hữu Hòa gấp đến độ khóc nấc, “Chàng nói sẽ đến mà! Chàng đã gϊếŧ Ân Húc, chàng đang đến đây, chàng sẽ nhanh đến thôi, ta phải chờ chàng!”

Phượng Miên Thư sửng sốt, vội nói: “Ta từ viên bên kia chạy tới, cũng nghe nói Ân Húc đã chết, bây giờ Tiêu Trực không đến đây, có lẽ là có chuyện, hắn lúc này không rảnh lo cho ngươi, chúng ta đi trước!”
Thấy Hữu Hòa vẫn lắc đầu, Phượng Miên Thư nóng nảy: “Ngươi không tin ta có phải không? Ta đến đây là vì cứu ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta và Ân Húc cấu kết với nhau?”
“Không phải!” Hữu Hòa vội biện giải, kỳ thật mới vừa rồi Miên Thư xuất hiện, nàng đã rõ, nhưng Tiêu Trực nói sẽ đến tìm nàng, nếu nàng đi trước, Tiêu Trực nhất định
sẽ cho rằng nàng xảy ra chuyện, hắn sẽ gấp chết.
Bên này hai người đang giằng co, bỗng thấy cách đó không xa một loạt đuốc lộn xộn nhanh chóng đuổi về phía này, theo đó là một trận rống ――
“Gϊếŧ công chúa chôn cùng chủ tử!”
“Gϊếŧ ――”
“Gϊếŧ ――”
Hữu Hòa giật mình, cả người phát run, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phượng Miên Thư túm ra khỏi phòng.
Trong lòng nàng kinh hoảng, biết không thể ở lại chờ đợi được, nếu không Tiêu Trực đến đây, thứ hắn mang đi chính là thi thể nàng, nàng chỉ có thể chạy trốn theo Phượng Miên Thư.
Phượng Miên Thư hiển nhiên đã thăm dò đường đi ở thôn trang này, giữa những tiếng hò hét cãi cọ ồn ào hỗn loạn, hắn ta đưa Hữu Hòa đến một con đường mòn âm u hoang vắng, tránh đi đám người hỗn loạn, một đường ra khỏi thôn trang.

Bên ngoài hắn ta sớm đã an bài xe ngựa tiếp ứng.
Thôn trang này nằm ở vùng ngoại thành, xe ngựa nhanh chóng đi vào một cánh rừng, đi với tốc độ cực nhanh chạy về phía trước.
Đám người loạn đảng đang phẫn nộ không tìm được công chúa, tức giận đến thiêu cháy cả sân viện, xoay người quyết đập nồi dìm thuyền* liều mạng với quân triều đình.
*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng.
Đợi đến khi Tiêu Trực thoát thân được, chạy đến tiểu viện nhốt Hữu Hòa, nơi đó đã khói đặc cuồn cuộn, một mảnh hồng quang.
Ở xa xa nhìn thấy lửa bốc đến tận trời, Tiêu Trực gần như phát điên tiến lên.
Lúc này, đại đội nhân mã triều đình đã công vào thành, Ân Húc và chủ tướng trong thành đều đã bị gϊếŧ, loạn đảng mất đầu lĩnh, sức chiến đấu cạn kiệt, rất nhiều tướng sĩ thấy Khác vương đã chết, đều đầu hàng, duy chỉ có thân tín của Ân Húc vẫn dựa vào chút hơi tàn chống lại.
Trước khi bí mật vào thành, tướng sĩ đã bao vây hoàn toàn thôn trang này của Ân Húc.
Dưới sự chỉ huy của Tiêu Trực, một tiểu đội binh lính chạy đến hội hợp cùng hắn.

Nào ngờ, lúc đội binh đuổi đến, thấy một bóng người xám xịt từ biển lửa lao ra.
Phó tướng còn chưa kịp nhận ra là ai, thì nghe người nọ chạy đến hướng bọn họ lớn tiếng hét: “Đi tìm công chúa! Mau ――”
*
Liên tiếp hai ngày, thành Vân Châu khó khăn lắm triều đình mới đoạt lại được bị phong nghiêm toàn thành, một là vì để tìm dư nghiệt Khác vương, hai là chưa tìm được Hữu Hòa công chúa bị mất tích.
Quan nha trong Vân Châu, thỉnh thoảng có binh lính ra ra vào vào truyền báo tin tức.
Thứ sử tạm thời Trương Văn Tuyên được điều nhiệm tới bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, cứ cách nửa canh giờ là phải đến nội đường báo cáo với Tả tướng đại nhân.
Lục Lâm Ngộ mới vừa nghe Trương thứ sử bẩm báo tin tức mới nhất, xoa trán thở dài.
Trương thứ sử thấy thế, dò hỏi: “Theo như Lục đại nhân nói, công chúa có không khả năng bị đưa ra khỏi thành Vân Châu?”
Lục Lâm Ngộ lắc đầu: “Đêm đó mặc dù trong thành hỗn loạn, nhưng thuộc hạ của ta cũng không phải là phế vật, nên hẳn sẽ không để sót, dư nghiệt Khác vương còn ẩn náu trong thành, công chúa sao có thể bị đưa ra khỏi thành? Nếu bọn họ muốn dùng công chúa uy hϊếp, khẳng định bọn họ sẽ ở cùng một chỗ với công chúa, nếu như bị bắt, may ra mới tạm thời bảo đảm được tính mạng”.
“Lục đại nhân nói phải”.

Trương thứ sử liên tục gật đầu, lại nghe Lục Lâm Ngộ nói tiếp, “Nhưng hiện tại ta bỗng nhiên có một suy đoán… có lẽ công chúa không phải bị sư đảng Khác vương bắt đi chăng?”
Trương thứ sử nghe vậy sửng sốt, “Chuyện này, chuyện này nói như thế nào đây? Chẳng lẽ còn có người muốn làm hại cho công chúa?”
Lục Lâm Ngộ cau mày, chậm rãi nói: “Những dư nghiệt đó đã ẩn nấu hai ngày nay, nếu công chúa ở trong tay bọn họ, bọn họ sớm đã lấy công chúa ra nói điều kiện với triều đình rồi, dẫu sao trốn tránh không phải kế lâu dài, muốn chạy trốn giữ mạng cần triều đình thả bọn họ ra khỏi thành, giờ đây Ân Húc không còn nữa, những mưu sĩ của hắn cũng đều bị bắt bị gϊếŧ, những người đang trốn hiện nay quá lắm chỉ là một ít võ phu thô bạo, bọn họ rất không kiên nhẫn, nếu trong tay có lợi thế, tất nhiên sẽ sớm hành động, không đến mức vô thanh vô tức*”.
*Vô thanh vô thức: Im hơi lặng tiếng.
“Vậy…” Trương thứ sử trầm ngâm một lát, đề nghị nói, “Không bằng hạ quan lập tức phái người thỉnh Tiêu tướng quân trở về bàn bạc kỹ hơn, để xem coi có đối sách khác hay không?”
Lục Lâm Ngộ xua tay nói: “Không cần tìm hắn về đâu, ngươi không phải không nhìn thấy bộ dạng nổi điên của hắn trong hai ngày qua, cứ để hắn ở bên ngoài tìm đi, như vậy trong lòng hắn mới dễ chịu hơn”.
Trương thứ sử ngẫm lại cũng cảm thấy như thế này là tốt nhất, đành phải thôi.
Hai người đương thương nghị, đột nhiên có binh lính tới báo, nói có một bá tánh muốn cầu kiến Tiêu tướng quân.
Lục Lâm Ngộ khẽ động mi, một mặt gọi người thỉnh người nọ tiến vào, một mặt sai người đi tìm Tiêu Trực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN