Hợp Đồng Hôn Nhân: Yêu Bất Chấp - Chương 50: Ngoại truyện. 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
472


Hợp Đồng Hôn Nhân: Yêu Bất Chấp


Chương 50: Ngoại truyện. 2


2 tháng sau – thời gian khoảng 4 giờ sáng.

* lăn lóc, trằn trọc. Tay vung bên phải chân đá bên trái, cả người bứt rứt khó chịu.

” cái đứa nhóc này con thực sự nghịch quá rồi. Mới có một chút xíu mà đã biết hành mẹ. Sau này lớn lên chắc mẹ sẽ khổ với con quá con yêu à. Nhưng cảm ơn con đã đến với thế giới của mẹ.

Muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, tay chân mỏi kinh khủng khiếp.

Thế rồi vừa vô tình vừa cố ý tôi đá trúng người anh, cũng nhẹ thôi nhưng đủ để anh thức giấc. Mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.

– vợ à. Sao em dậy sớm quá vậy?

– còn không phải đứa nhóc này nghịch ngợm sao?

Anh đặt tay lên bụng tôi xoa xoa nhẹ rồi cúi xuống hôn lên đó một cái đầy yêu thương.

– Con trai của bố con phải ngoan để mẹ nghỉ ngơi nha. Con khiến mẹ mệt mỏi như thế này bố đau lòng lắm á.

– con bảo con thèm ăn xúc xích chiên.

– hả, giờ này sao? Đại ca của tôi ơi suốt một tháng nay rồi đấy. Hôm thì đòi ăn gà rán, lúc thì khoai tây chiên. Vui hơn nữa thì lại đòi ăn ngô luộc. Có những cái nhà này là cái chợ à? Hay là nơi bỏ sỉ cung cấp đồ cho các chợ? Vừa vừa phải phải thôi chứ.

– Chồng nói cái gì á? Con bảo con nghe chưa rõ? Vợ cũng nghe chưa rõ.

– Chồng có nói gì đâu, bây giờ chồng dậy đi chiên ngay xúc xích cho vợ ăn đây.

– vợ đi nữa.

– Thôi vợ đi làm gì cho mệt. Để anh làm hết cho.

– ở một mình chán chết à.

Thế rồi cô vợ đi theo anh chồng xuống dưới bếp. Chẳng biết tôi với anh khua nồi múa chảo như thế nào mà mẹ của tôi phải đi từ trên phòng xuống.

– hai đứa con làm gì thế? Muốn ăn gì có thể gọi mẹ để mẹ nấu cho ăn mà sao phải vất vả thế này. Một đứa thì đi làm mệt mỏi cả ngày một đứa thì lại đang bầu bí.

Mẹ tôi vẫn như vậy vẫn luôn muốn làm tất cả mọi thứ cho con cái. Mẹ với em ở đây cũng với chúng tôi, gia đình lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.

– có giúp việc mà mẹ, nên mẹ không phải làm bất cứ việc gì cả. Chỉ là con muốn tự tay mình làm đồ ăn cho vợ con thôi.

– cái con bé này chồng đi làm cả ngày mệt mỏi rồi còn thế này nữa thì sức ở đâu.

– con đâu có phải muốn ăn đâu mà là con của con muốn ăn á. Không biết con trai hay con gái mà háu ăn quá chừng.

– từ lần sau muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ để mẹ làm. Đừng có làm mất giấc ngủ của chồng con.

– con đâu có muốn như thế đâu, nhưng cứ nghĩ đến là thèm không ngủ được.

Thế rồi anh vội vàng nói với mẹ.

– Con không sao cả, cô ấy mang thai ốm nghén đã mệt mỏi lắm rồi. Con muốn yêu thương chăm sóc cô ấy, muốn cho đứa con bé bỏng của chúng con từ trong bụng đã cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Chăm sóc cô ấy và con của con không có gì mệt mỏi mẹ. Mà còn là hạnh phúc nữa.

Mẹ tôi nói trong súc động.

– cảm ơn con. Con bé thật may mắn vì được làm vợ của con.

– con mới may mắn vì cô ấy chịu ở bên cạnh con.

Thế rồi trong lúc anh chiên xúc xích mẹ kéo tôi ra một góc rồi lườm tôi một cái.

– đấy con xem mà chăm sóc chồng tốt hơn đi, đừng có thấy chồng yêu thương mà làm tình làm tội.

– con có làm gì đâu mà mẹ. Con bình thường rất yêu thương anh ấy nha.

– có ai bảo cô không yêu thương đâu. Nhưng lần sau có thèm cái gì thì thèm ban ngày.

– con biết con thèm giờ nào, thèm cái gì thì con đã mua đồ về dự trữ rồi. Đâu có phải chờ tới gần sáng rồi có lúc trong nhà không có thứ đang thèm là muốn chảy nước miếng luôn à.

– đấy là mẹ nói như vậy thôi. Thằng bé vừa là chồng của con vừa là người có ơn với cả gia đình mình. Nếu như không có thằng bé thì em trai con không thể bình phục và đi học trở lại như bây giờ.

– bây giờ chỉ cần đi theo dõi sức khỏe thường xuyên theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi uống thuốc là ổn. Thằng bé thích đi học lắm mẹ ạ. Nhìn nét mặt rạng rỡ của nó khi được cắp sách tới trường mà con cảm thấy hạnh phúc.

Ăn xong cái xúc xích của anh thì cũng là 5 giờ sáng. Anh 8 giờ mới phải đi làm nên vẫn lên phòng đi ngủ tiếp. Còn tôi vừa ăn xong không muốn nằm một chỗ nên thức luôn để vận động cho khỏe. Trời vừa mới tờ mờ sáng thì bố mẹ chồng đã tới, chẳng biết bố mẹ mang gì tới mà thùng to thùng nhỏ.

Bà mẹ kế của anh dạo này thay tâm đổi tính, không còn tìm cách hãm hại anh nữa, chắc có lẽ cũng suy nghĩ nhiều nên đã nghĩ được hướng tích cực hơn. Tôi và anh thì cũng chẳng để ý thù oán gì, vậy nên tất cả mọi người đều hòa thuận.

– Con chào bố mẹ, bây giờ mới có gần 6 giờ sáng bố mẹ thức dậy sớm quá vậy ạ.

– đêm qua mẹ con mất ngủ dậy nấu chè đỗ đen, ai đời một giờ sáng gọi Bố dậy ăn chè làm sao bố nuốt được. Xong lại còn để cho con một tô vật vã, sáng sớm đã gọi bố dậy để mang sang cho con rồi.

– Con cảm ơn ạ, bố mẹ vất vả rồi. Vậy còn mấy cái thùng mà em đang bê là gì đấy ạ.?

Em chồng tôi ngán ngẩm lắc đầu.

– còn chưa biết con trai con gái mà mẹ đã mua một đống đồ. Mua một nửa của con trai một nửa của con gái nữa chứ. Em bảo với mẹ là mua mấy thứ giống như bình sữa rồi xe tập đi khác thứ thôi, còn quần áo thì lúc nào chị đi siêu âm rồi mua sau. Ấy vậy mà mẹ vào siêu thị mua không biết điểm dừng gì cả, thấy cái nào đẹp cũng lấy hết á.

Tôi nghe em chồng nói như vậy thì cười xòa.

– Mẹ mua như vậy là muốn cô lấy chồng đấy.

– ơ hay liên quan gì đến chuyện chồng con của em.

– Thì chị dùng một nửa cô dùng một nửa.

– thôi chị đừng nói nữa không tối về bố mẹ lại khủng hoảng tư tưởng của em bây giờ.

Lúc đầu thì tôi định mở shop để bán quần áo, thế nhưng có bầu rồi nên chẳng ai cho tôi đi làm cả. Đến cả việc quan tâm chăm sóc cho anh tôi cũng bị mọi người hạn chế. Đâu có mệt mỏi đến mức như thế, mọi người toàn làm quá thôi.

Bố chồng tôi vào trong nhà ngồi được một lúc thì quay qua quay lại như tìm kiếm một cái gì đó.

– bố muốn tìm cái gì vậy bố?

– Thế thằng Lâm đâu rồi?

– anh ấy vẫn còn đang ngủ.

– vợ con dậy hết rồi mà vẫn còn đang ngủ à? Cái thằng này như vậy là không được rồi.

– để con lên trên phòng gọi anh ấy ạ.

Tôi đi lên trên phòng gọi anh, vừa đã tay lên vai anh gọi thì anh nắm lấy tay tôi kéo xuống vòng tay ôm chặt lấy.

– vợ, vợ đi đâu vậy? Bây giờ có muốn ăn gì không?

– có.

– vợ muốn ăn gì?

– ừm…. Muốn ăn chồng.

– thật?

– nhưng mà bây giờ bố đang ở dưới đợi chồng đó. Nên đành phải hoãn lại vậy.

– lại trêu..

Anh hờn dỗi rúc đầu vào cổ tôi, hành động này của anh cứ thấy ngọt ngào sao sao á, mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc.

– Anh mau dậy đi Bố đang đợi kìa.

– 1 phút nữa thôi.

Nói là một phút nhưng phải tới tận mấy phút sau anh mới rời giường vào vệ sinh cá nhân được. Cuối cùng là mất tận tới 10 phút mới xuống được dưới nhà. Vừa nhìn thấy anh bố đã nổi nóng.

– cái thằng nhóc này làm gì mà bây giờ mới ngủ dậy?

– Dạo này con của con cứ hay thèm ăn lúc nửa đêm.

– là một thằng đàn ông đương nhiên là phải chăm sóc cho vợ con rồi. Kêu ca thắc mắc cái gì?

– con đâu có kêu ca thắc mắc gì đâu. Mà hôm nay bố đến đây làm gì mà sớm quá vậy?

– mẹ mày nửa đêm nổi hứng nấu chè. 5 giờ sáng đã cài báo thức để gọi bố dậy rồi.

– cả em cũng bị lôi dậy đây này. Anh phải mua cho em một cái túi để bù đắp lại thời gian em không được ngủ đấy.

– Em thiếu tiền à?

– không thiếu nhưng mà đồ của anh mua cho vẫn thích hơn.

– em nghĩ bây giờ anh có tiền?

Con bé ngước mắt qua nhìn tôi một cái rồi cười đểu anh nó.

– Còn đâu một thời Huy Hoàng.

– mày có im ngay cho anh không?

– chủ tịch tập đoàn mà không có tiền. E hèm, pha này muốn ra ngoài ngoại tình cũng khó.

– có biết trong nhà cái gì bật được và cái gì không bật được không?

– thôi anh không phải hỏi nữa, em biết thừa. Ngoài cái công tắc điện trong nhà ra thì anh làm gì dám bật cái gì. Vợ lại càng không?

– Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử đấy.

– êy, sau này em mà lấy được người chồng bằng nữa anh thôi là cũng mãn nguyện rồi. Hâm mộ chị Trinh quá đi mất.

Nghĩ lại cái thời gian cô em chồng với bà mẹ chồng hợp với nhau mà dìm tôi xuống tôi vẫn còn sợ đây. Cũng may mọi thứ thay đổi, nếu không cuộc sống của tôi sau này thảm hại đến chỗ nào tôi cũng chẳng biết.

9 tháng kể từ ngày có thai.

Bụng lúc này đã to vượt mặt, sức ăn có thể ví nganh với Thánh Gióng. Lúc này để trước mặt là một con gà đã gặm hết một nửa. Giò chả nem mọc mỗi thứ một vài miếng. Rau củ cả đĩa, sữa hạt đầy một chai. Cớ làm sao mà tôi nhìn đống đồ ăn này không hề cảm thấy ngán, nhiều lúc ăn cơm no rồi một lát sau vẫn muốn ăn nữa.

Trộm vía tôi lên gần 20 kg, lần này sinh con xong chắc giảm cân sấp mặt. Đợt đi siêu âm người ta bảo là tôi có bầu bé trai. Chỉ mong con giống Anh, sau này sẽ trở thành một người đàn ông tốt biết yêu thương vợ con của mình.

Đang ăn ngon lành tự nhiên thấy bụng đau ê ẩm, lúc đầu cũng chủ quan nhưng về sau lại cảm thấy hơi sợ vì cũng cận kề ngày sinh rồi. Tôi cũng có tìm hiểu về kỳ thai sản nên cũng biết là có nhiều trường hợp sinh con trước ngày dự sinh.

Thế rồi tôi gọi điện cho anh, chỉ ít phút sau là anh đã có mặt ở nhà.

– Vợ sao rồi? Vợ đau nhiều không?

– em cảm thấy hơi lâm râm. Bây giờ chồng chở em tới bệnh viện đi nếu mà đẻ thì đẻ còn không thì về.

Từ nhà tới bệnh viện cũng chỉ đi mất có 10 phút. Lúc sáng tôi còn vô tư bảo với bác sĩ.

– bác sĩ khám cho em xem em sắp đẻ chưa. Nếu mà em chưa đẻ thì em về nhé.

– Thế vậy thì cô ở nhà luôn đi chứ tới đây khám làm gì?

– thì em không biết em đẻ lúc nào em mới đi khám chứ.

– Thôi được rồi cô nằm lên đây để tôi khám cho.

Khám xong rồi bác sĩ tháo bao tay ra rồi thản nhiên nói.

– Mở hai phân rồi. Bây giờ thích đẻ thì đẻ không thích đẻ thì về.

Gớm bác sĩ nói như vậy thì có khác nào thách đố tôi đâu. Thế rồi bác sĩ phát cho cái váy bằng mấy người mặc. Tôi mặc vào mà lúc anh nhìn thấy không nhịn được cười cứ ôm bụng cười mãi.

Đùa chứ không phải sắp đẻ thì chắc chắn là phi tới đá cho anh mấy phát rồi, chồng với chả con.

Lúc ấy cũng chưa đau đâu, nhìn mấy chị mấy em ở giường bên cạnh cứ ôm bụng kêu đau mà tôi còn cảm thấy buồn cười. Không phải là cười trên nỗi đau của người khác chỉ là tôi chưa đau đẻ bao giờ nên tôi không biết nó đau tới cỡ nào, nhưng nhìn biểu cảm của mấy bạn ấy lại buồn cười không nhịn được. Nhưng không dám biểu lộ ra ngoài để người ta nhìn thấy vì sợ bị đánh hội đồng:)))

1 giờ chiều tới bệnh viện thì còn ăn chơi phè phỡn đến tận 8 giờ tối bắt đầu mới có cơn đau đầu tiên. Cũng kể từ lúc ấy bác sĩ gọi vào trong phòng khám liên tục, tôi bắt đầu đối mặt với Cơn Ác Mộng ” đau đẻ “

Nhưng mà lúc ấy cũng tự nhủ với bản thân là phải thật kiên cường vì sắp được gặp bé yêu rồi.

Kiên cường là vậy nhưng cuối cùng vẫn phải ôm lấy đất mẹ mà kêu gào. Nhất là mỗi lần bác sĩ gọi vào bên trong để khám thì lại rơi nước mắt vì sợ.

Bản thân tôi trải qua quá nhiều chuyện rồi nhưng cơn đau lần này thực sự là quá sức chịu đựng. Bởi lẽ suốt thời gian qua được tất cả mọi người yêu thương chiều chuộng, hình như quên mất đau khổ là gì rồi.

À mà lần này chỉ đau thôi chứ không khổ. Cho dù có được chọn lại để tôi cũng vẫn chọn, vẫn làm tất cả để có được cơn đau này.

Bác sĩ bảo nên đi lại nhiều để tử cung mau mở, như vậy lúc để sẽ không đau nhiều nữa.

Anh nhìn thấy tôi đau như vậy thì lo lắng lắm, chắc có lẽ tôi là người được nhiều người chăm nhất ở cái khoa phụ sản này. Ai người ta cũng phải chú ý tới tôi vì có quá nhiều người xung quanh.

Tất cả tổng cộng có 8 người. Mẹ chồng với em chồng, mẹ tôi với em trai tôi, anh với bà quản gia và một cô giúp việc nữa.

Lúc đầu mọi người cứ bảo là thay phiên nhau dẫn tôi đi để cho tôi dễ đẻ, người nào người nấy cứ sốt thuộc giống như là trên thế giới này chỉ có một mình tôi đi đẻ ấy. Thế nhưng cái cảm giác hạnh phúc này đâu phải ai cũng có thể cảm nhận được. Tôi luôn biết ơn và trân trọng những gì mà bản thân tôi đang có, ông trời thực sự rất ưu ái tôi.

Thế nhưng anh không để ai dẫn tôi đi cả, bàn tay anh nắm chặt lấy tay của tôi, anh thức cùng tôi, nắm tay tôi đi ở ngoài sân suốt từ 8 tối tới tận 5 sáng. Cùng tôi trải qua cơn đau chuyển dạ, những lúc tôi ngang ngược cáu gắt với anh anh cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa bụng tôi rồi nói thầm thì với con dặn dò là con ngoan dừng làm mẹ đau.

Đúng 5 giờ sáng tôi bắt đầu có cơn đau giống như gẫy 20 cái xương sườn cùng một lúc, có cảm giác chân không còn đứng vững. Nước mắt cũng vì thế mà rơi không ngừng.

Anh bế tôi tới phòng sinh, anh gọi bác sĩ và thế rồi họ đưa tôi vào trong truyền kích đẻ. 30 phút sau tôi có cảm giác muốn đi cầu, bác sĩ nói với tôi đó là dấu hiệu của sinh con, dặn dò tôi phải làm theo tất cả những gì mà bác sĩ hướng dẫn.

Thời khắc nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con là thời khắc tắt cả mọi đau khổ đều biến mất.

Tôi được ôm con vào lòng, bàn tay nhỏ xíu của con chạm vào tay tôi, mẹ được ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của con, mẹ có cảm giác mẹ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Anh đón con ra trước rồi đón tôi, anh hôn nhẹ lên trán tôi nhẹ nhàng.

– vợ anh giỏi lắm, cảm ơn em. Em còn đau không?

Tôi chỉ mỉm cười rồi lắc đầu. Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng, và tôi biết cuộc đời tôi may mắn vì được là vợ của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN