Vừa ăn cơm, Kình Hân vừa hỏi rõ hơn về tình hình của Ninh Thương Thần.
Qua lời của Ninh Tín, cô đã có thể hiểu sơ lược về tình hình lúc này.
Hôm qua sau khi cô ngất đi, may có người hiến máu cho anh kịp thời nên Ninh Thương Thần miễn cưỡng có thể giữ lại mạng sống, bác sĩ nói anh chưa thể tỉnh lại được, nên vẫn còn nằm trong phòng…
“Anh ấy có thể tỉnh lại không?”
“Bác sĩ nói tạm thời chưa thể tỉnh lại, toàn bộ đều sẽ dựa cho ý chí của cậu ấy thế nào.”
“Cũng tại tôi…”
Ninh Tín đã biết hết chuyện từ Ninh Từ Siêu, thằng cháu thứ ba này đã gọi cho ông như một sự thú tội.
Nên ông cũng hiểu rõ trong chuyện này Kình Hân chỉ là người vô tình bị dây vào.
Nhưng ông không định sẽ nói chuyện này cho Kình Hân biết.
“Chuyện đổ lỗi cho ai không còn quan trọng nữa.
Nhưng có chuyện này tôi phải nói… cậu chủ cuối cùng cũng vì nghĩ cho cô nên mới xảy ra chuyện này.”
Ninh Tín mỉm cười, ông muốn nhắc nhở cô rõ ràng về vấn đề ấy.
“Tôi hiểu rồi, ý của ông là muốn tôi tránh xa anh ấy ra phải không? Tôi sẽ nhanh chóng rời đi thôi.”
Kình Hân cúi mặt, để truy cứu trách nhiệm thì hẳn cô là người sai nhất, nếu bọn họ có ý muốn đuổi cô đi thì cô cũng chẳng thể nào mặt dày ở lại.
“Hình như cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ muốn nói là cậu ấy đã toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho cô chứ không ai trách hay muốn đuổi cô đi cả.”
“Ý ông là?”
“Tôi biết chuyện cô đồng ý ở lại bên cậu chủ còn do nhiều mục đích cấu thành, nhưng tôi chỉ mong cô có thể chân thành đối đãi với cậu ấy, dù là xuất phát từ lòng áy náy cũng được, cô cũng đừng bài xích sự lo lắng của cậu ấy mà trốn học như thế nữa.”
Ninh Tín thở dài.
“Tính cách không chịu thua của cô tôi sớm đã nhìn ra, nên chuyện cô chịu ở bên một người có vẻ lầm lì như Ninh Thương Thần là rất khó.
Bây giờ cô muốn biết gì có thể hỏi tôi, những chuyện có liên quan đến cậu chủ tôi đều có thể giải đáp thắc mắc triệt để cho cô biết.
Miễn rằng sau đó cô không ghét bỏ cậu chủ là được.”
Kình Hân đã do dự.
Cô hiểu rằng, nếu bây giờ cô nghe thêm nhiều chuyện thì bản thân sẽ gặp rắc rối lớn.
Ninh Thương Thần quá nhiều quá khứ đen tối, cô chỉ sợ bản thân sẽ vô tình bị kéo vào, nên cuối cùng lựa chọn, cô muốn biết thêm về người đàn ông này.
“Phiền ông rồi, sau đây tôi sẽ có rất nhiều câu hỏi đấy.”
“Không vấn đề, miễn rằng nó nằm trong tầm hiểu biết của tôi.”
Kình Hân đã hỏi rất nhiều về quá khứ của anh, biết được mối quan hệ bằng mặt mà không bằng lòng của anh với kẻ muốn giết cô – Ninh Thành.
Nhưng đến Kình Linh thì Ninh Tín lại lưỡng lự không trả lời được.
“Tôi nghe Ninh Thành nói từng có một người rất giống tôi ở đây vài năm trước có quan hệ gì đó với Ninh Thương Thần, có lẽ đó là chị tôi – Kình Linh.
Không biết là Ninh Thương Thần với chị ấy có quan hệ gì?”
“Chuyện này… tôi thật không biết nói thế nào, khoảng thời gian đó cậu chủ còn lưu lạc bên ngoài, nên tôi không rõ sự tình.
Chỉ biết là bọn họ có quen nhau, còn có thân thiết hay không thì không rõ.”
Kình Hân có nghi ngờ, nhưng cuối cùng không hỏi được gì cũng từ bỏ.
“Cảm ơn ông, ít nhất những điều ông vừa nói khiến tôi biết được Ninh Thương Thần không phải kẻ địch của tôi.
Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một thời gian lâu nữa, mong ông chiếu cố nhé!”
“Không cần khách sáo, nếu cô có chuyện gì muốn xử lý cứ nói tôi.
Tôi sẽ cố gắng giúp cô.”
Ninh Tín nhìn cô bé gà gật vì nghe chuyện người lớn không hiểu, vui vẻ bật cười:
“Thôi cũng muộn rồi, mau nhìn Dĩ Linh kìa, con bé ngáp từ nãy tới giờ rồi.
Cô có thể dỗ nó ngủ giúp tôi không? Để tôi đi lau người cho cậu chủ.”
Kình Hân gật đầu, cô bế Dĩ Linh vào trong phòng mình.
Khi này Ninh Tín mới thở dài.
“Xin lỗi cô, dù biết nếu giữ cô lại thì cô sẽ là người phải đối mặt với nguy hiểm nhưng mà… tôi không thể để cháu trai của mình chết được.”
Bên cạnh lý do mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, vẫn còn một tác nhân nữa khiến Ninh Thương Thần không thể ngay lập tức tỉnh lại, đó chính là do não bộ bị tổn thương.
“Não bộ bị tổn thương, cậu Ninh có lẽ sẽ rất lâu sau mới tỉnh lại được.”
“Não bộ tổn thương?”
“Cậu Ninh trước đó có một khoảng thời gian dài ngủ không đủ giấc, con người tối thiểu phải ngủ tám tiếng trên ngày, nhưng Ninh Thương Thần một ngày chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Đây là một biểu hiện khá đáng lo ngại, sau một thời gian dài khiến cậu ấy ngày càng suy nhược, có lẽ đã sắp đạt đến giới hạn rồi.
Lần này trúng đạn lại thúc đẩy nhanh quá trình đó thêm một chút nên dẫn đến hôn mê sâu.
Nếu may mắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng sau đó lại lặp lại tình trạng tương tự như lúc trước thì sớm muộn cũng sẽ chết thôi.”
Ninh Tín vẫn luôn ở nhà cũ, vốn không biết mấy chuyện này, ông chỉ từng gặp Ninh Thương Thần với vẻ mệt mỏi mỗi đầu tháng tại nhà cũ, ông chỉ nghĩ anh chịu nhiều áp lực quá nên mệt mỏi, không ngờ lại có tình trạng nghiêm trọng thế này.
“Chết thật, Tiểu Can cháu có biết chuyện này không?”
“Vâng, cháu biết.
Cháu là người mua thuốc cho cậu ta uống mà.
Mấy năm nay Ninh Thương Thần vẫn vậy, nhưng dạo này cậu ta còn có dấu hiệu bỏ giấc thức nguyên ngày, thi thoảng chợp mắt vài phút lại thức dậy…”
Ninh Tín nghe như thế mà phát hoảng, ông nghiêm trọng ra mặt: “Trời ạ, không có cách nào chữa khỏi bệnh mất ngủ cho nó à? Nếu cứ tiếp tục nó sẽ chết thật đấy.”
Bác sĩ xỏ tay vào trong túi áo, đưa ra lời khuyên: “Chứng mất ngủ là một tình trạng khá phổ biến, nhưng đa phần là do bệnh tâm lý cấu thành.
Nếu như có chuyện gì khiến cậu Ninh còn bứt rứt thì hãy tìm cách giải quyết cho cậu ấy.
Vấn đề được giải quyết thì chứng mất ngủ này ắt sẽ từ đó mà biến mất.”
Chuyện Ninh Thương Thần mắc bệnh tâm lý dẫn đến chứng khó ngủ đương nhiên Hạ Tiểu Can biết rõ, nhưng bao năm nay bọn họ đều bất lực không thể làm gì cho Ninh Thương Thần cả.
Nói thì dễ như ăn bánh, nhưng bánh này lạ lắm.
“Chuông bị buộc thì phải do người buộc chuông đến tháo.
Nhưng người buộc chuông đã chết rất lâu rồi, ai mà giải quyết được…”
Bỗng nhiên Hạ Tiểu Can ngưng lại, ánh mắt linh động như vừa ngộ ra một điều gì đó.
“Phải rồi phải rồi, xuýt chút nữa thì quên mất, còn Kình Hân mà, lý do Ninh Thương Thần ký hợp đồng với cô ấy cũng một phần là vì cô giống Kình Linh.
Còn nữa, cô ấy bên cạnh Ninh Thương Thần thì cậu ta có thể ngủ rất ngon, nếu cô ấy không bị dọa sợ chạy mất, ở bên cạnh Ninh Thương Thần thì chắc chắn bệnh mất ngủ đó sẽ sớm khỏi thôi.
Hôm trước Ninh Thương Thần còn nói với tôi anh ta đã ngủ rất ngon khi ở bên cạnh Kình Hân kia mà!?”
“Nếu vậy chúng ta bắt buộc phải tìm cách giữ chân cô ấy lại.
Tiểu Can, hôm nay tôi thấy cậu đã quá lời rồi đấy, sớm tìm cơ hội để xin lỗi cô ấy đi.”
“Hầy, phải làm vậy thôi.”
“Tôi cũng sẽ lợi dụng lòng trắc ẩn của Kình Hân để khiến cô ấy không thể nào rời đi được.
Dù biết cô ấy lần này cũng đã bị dọa sợ, thậm chí nguy cơ lớn Ninh Thành sẽ tìm cách hãm hại Kình Hân thêm một lần nữa.
Nhưng chúng ta phải đặt cược tính mạng của cô ấy để đảm bảo an toàn tính mạng của Ninh Thương Thần trước đã.”
“Kình Hân, lần này chúng tôi nợ cô một ân huệ rồi.”