Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, Diệp Dĩnh Dư nhất thời cũng không thể nghĩ ra giải pháp gì để cứu Dụ Dục Thanh.
“Tên ngốc này…”
Anh ta thậm chí còn chẳng thể lo cho thân mình ngay tại thời điểm có thể kéo cậu bạn ra khỏi tên đàn ông kia.
Thật lòng, Diệp Dĩnh Dư rất sợ Ninh Thành.
Sẽ không có kẻ nào tốt đẹp trong trí nhớ của một cậu nhóc năm ba tuổi, khi chứng kiến một tên ác quỷ cầm dao đâm chết người ba của mình trong sự tức giận và hận thù.
Ninh Thành chính là kẻ cầm thú, hắn tặng người nhà họ Dụ một viên đạn, nhưng lại cầm con dao đâm Dụ Nguyên là ba anh đến chết, mẹ anh Diệp Kim Loan là người còn sống duy nhất thì bị hắn ta bắt đi không rõ lý do.
Hắn nói sẽ giết tất cả người họ Dụ, nhưng lại tha cho mẹ anh và anh.
“Đừng có nhìn tao quá lâu, bởi tao nhất định sẽ moi mắt mày nếu như còn gặp lại.”
Ông ta không giết anh, có phải đã lường trước được ngày này đem anh ra lợi dụng không? Nếu thế thì thần kì quá, hắn tha cho anh thậm chí còn chẳng có bất kỳ lý do gì.
Diệp Dĩnh Dư ôm cái tay bị đánh gãy kia lê lết trên đường.
Anh ta chấp nhận việc bản thân tạm thời sẽ để người anh em mình ở lại, nhưng lại không dám xông vào để cứu Ninh Thương Thần ngay lập tức.
Sợ Ninh Thành chỉ là một phần, còn lại là do lời hứa với Kình Linh, hai năm nay anh ta đã hứa với Kình Linh rằng sẽ không tiếp tục đi đánh nhau, nên hầu hết cuộc đụng độ vô tình nào đó trên đường phố anh đều đẩy phần thu dọn cho Dụ Dục Thanh, hoặc sẽ trốn chạy như một tên bạc nhược.
Diệp Dĩnh Dư thà trở nên vô dụng yếu đuối chứ nhất quyết không làm cho Kình Linh buồn, nên bây giờ anh ta lo cho bản thân còn không xong…
“Dục Thanh đợi tôi, ngày mai tôi sẽ tới cứu cậu!”
Anh tự nhủ như thế, thậm chí còn tin rằng bản thân ngày mai còn cơ hội để tới gặp Dụ Dục Thanh.
Chỉ là anh không hề phát giác ra, mọi chuyện tiếp theo còn tồi tệ hơn anh tưởng rất nhiều.
“Vâng! Chính là người này bắt cóc con, con bị bọn họ cất giấu trong nhà suốt ba tháng nay.” Uyên Thư vừa khóc vừa hét lên trong vòng tay của cha mẹ cô bé, chỉ vào Diệp Dĩnh Dư như định tội.
Đôi tai anh ù đi, tay chân cứng đờ, Diệp Dĩnh Dư ngây ra nhìn cô bé luôn dính người kia nói về mình như thế.
Cảm xúc bị phản bội trong giây phút ấy anh ta không bao giờ có thể quên nổi.
“Em nói gì vậy Uyên Thư? Không phải chính em là người cầu xin bọn anh, tha thiết mong mỏi Kình Linh cho mình ở lại à? Tại sao em lại làm thế với anh?”
Uyên Thư không hề trả lời, vùi đầu vào trong lòng mẹ mình giả như đang sợ hãi lắm.
“Con nhóc giả tạo! Chúng tôi để em ở lại bao lâu nay vậy mà lại trở thành nuôi ong tay áo rồi à?”
Luu Ý Như ôm Uyên Thư vỗ về, sau đó hét lên với cảnh sát trưởng:
“Sao ông không làm gì hắn ta đi? Mau bắt hắn! Đừng để tên côn đồ này ảnh hưởng đến tâm lý trẻ thơ.
Tốt nhất là nên bỏ tù mọt gông tên khốn ấy đi, dám bắt cóc con gái tôi lâu như thế.”
Uyên Thư nhìn ba mình, vừa khóc mếu máo uất ức, khóc nấc nên run sợ.
Cô bé có nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ba mình, cô bé không dám làm cả ngẩng đầu lên.
“Các người cấu kết với Ninh Thành đúng không?! Buông tao ra!”
Diệp Dĩnh Dư nhanh chóng bị bắt giữ, khi này Kình Linh thậm chí còn chẳng có ở nhà.
Thời điểm Kình Linh đi chợ về xong, bản thân đang cao hứng muốn kể cho tất cả mọi người biết tin vui mà tìm khắp nơi, cô tìm mãi cuối cùng lại chẳng thấy một ai cả.
Cô nghĩ rằng mọi người vì trời đẹp đều đi ra ngoài hóng gió cả rồi nên khi đó còn rất vui, vậy nhưng vừa chớp mắt một cái cô đã khóc khi nhận ra tính nghiêm trọng của vụ việc.
“Uyên Thư sao có thể làm như thế với anh được chứ?! Em thật không tin là cô bé ấy lại làm em thất vọng thế này!”
Cảnh sát trưởng ngồi trước bàn làm việc thư giãn uống trà, trông thấy đôi trẻ cách nhau qua thanh sắt cũng vô cùng ghét bỏ.
Ông ta tiếp tục lật trang, coi như đó không phải chuyện của mình.
“Kình Linh đừng khóc, rất xấu!”
”Không được! Em phải tìm cách cứu anh ra!”
“Kình Linh em đừng làm gì—”
“Anh Thanh đâu? Em phải bàn bạc với anh ấy.”
“Không Kình Linh, nghe anh nói.
Em bây giờ không được đi tìm Dục Thanh.”
“Tại sao?”
“Nó… anh không tìm được nó, nó bảo sẽ bỏ đi vài ngày.” Diệp Dĩnh Dư vì không muốn cô dây vào Ninh Thành, vì vậy viện bừa một lý do để khiến cô không còn hỏi về Dụ Dục Thanh nữa.
Nhưng anh nói dối chưa bao giờ qua mắt được Kình Linh cả.
“Anh nói dối! Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
Diệp Dĩnh Dư im bặt, anh cho rằng nếu bản thân im lặng, cô nhất định không thể nào moi được thông tin gì từ miệng của anh.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản diễn ra như thế, tên cảnh sát cư nhiên lại sáp lại gần Kình Linh, ngồi xuống cạnh cô nói hết những chuyện anh đang che giấu.
“Tôi biết người cô tìm đang ở đâu đấy.
Có muốn tôi chỉ đường không?”
“Kình Linh! Em đừng tin hắn, hắn ta không như những tên cảnh sát bình thường đâu!”
Vì chuyện cấp bách, Kình Linh không hề nghe lời khuyên của Diệp Dĩnh Dư mà sẵn sàng tên cảnh sát rác rưởi kia.
Hắn đưa cô tới nơi đó, nơi mà cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Trong thời điểm Diệp Dĩnh Dư bị bắt giam trong ngục, chỉ qua một đêm anh ta liền được thả, nhưng đổi lại sự tự do đó anh lại mất đi tất cả.
Kình Linh không muốn gặp mặt anh nữa, còn Dụ Dục Thanh cũng không thể tìm lại.
Một điều khi đó Diệp Dĩnh Dư không hề biết, ngày mai Ninh Thành sẽ đem con trai mới của mình về nhà của hắn chứ không để con trai lưu lại chốn này để phân tâm chuyện không đâu.
“Đi đâu cũng được, tôi chỉ có hai điều kiện, thứ nhất, đừng làm hại đến Diệp Dĩnh Dư, anh ấy không phải người họ Dụ, chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Con lo lắng vì khi nãy thấy hắn bị bọn ta đánh gãy tay? Yên tâm, hắn không phải đối tượng ta muốn loại bỏ.”
“Được, đừng động vào người của tôi, nếu để tôi phát hiện bọn họ xảy ra chuyện gì vì ông, tôi chắc chắn có không ít cách khiến ông chết thảm hơn chữ thảm!”
“Haha cứ vậy đi, ta sẽ không làm gì bọn họ như con mong muốn.”
Dụ Dục Thanh kìm nén sự ghê tởm với người đã diệt nhà họ Dụ, sẵn sàng rời xa gia đình ấm cúng của mình để đến một căn nhà to lớn mà lạnh lẽo.
Anh đã tin dù không có mình ở lại cạnh họ thì bọn họ vẫn có thể sống hạnh phúc.
Chỉ cần một mình anh hi sinh để bọn họ sống tốt, vậy là đủ.
Nhưng anh vẫn là nghĩ Ninh Thành quá tốt đẹp rồi.
Quả đúng là Ninh Thành không cho ai động vào bọn họ, Diệp Dĩnh Dư vẫn ổn, Kình Linh cũng thế.
Nhưng “ổn” không bao giờ là một từ để miêu tả sự hạnh phúc.
Kình Linh rơi vào tay của Ninh Viễn, biết Ninh Viễn thèm muốn thân xác mình từ lâu, Kình Linh lại sẵn sàng ký vào khế ước bán thân để cứu Diệp Dĩnh Dư ra khỏi tù, và người anh em tốt của mình trong tay Ninh Thành.
Đương nhiên bọn họ giả ngu nói không biết Dụ Dục Thanh là ai mà nuốt lời.
“Cô nói muốn cứu Dụ Dục Thanh chứ có phải Ninh Thương Thần đâu?”
Kình Linh bị lừa, bị lừa không sót một điều nào trong thỏa thuận bán thân.
Ninh Thành đã hứa không động vào Diệp Dĩnh Dư, từ đầu vốn không hề sẽ để anh ta sẽ bị bỏ tù, nếu làm thế Ninh Thương Thần sẽ ngay lập tức lật mặt.
Như vậy, ngay cả chuyện Diệp Dĩnh Dư bình an rời khỏi ngục giam cũng là chuyện hiển nhiên, vốn chẳng cần Kình Linh từ bỏ bản thân như thế.
Hiển nhiên rằng, chuyện này không xảy ra một cách tình cờ, Ninh Thành sớm đã tính toán hết để bọn họ rơi vào bẫy, thỏa mãn mục đích của bản thân.
Ông ta biết người duy nhất có thể khiến Ninh Thương Thần thay đổi không phải chỉ có mình Diệp Dĩnh Dư, người ông ta muốn loại bỏ nhất chính là Kình Linh.
Chỉ cần cô ta không chết, nhưng nhục nhã đến nỗi tự bản thân tước đoạt mạng sống của mình thì sao?
Ninh Thành dẫn dụ cho Kình Linh rơi vào tay Ninh Viễn – một tên rác rưởi cầm thú, đến thời điểm thích hợp liền tiếp tay mang súng tới chỗ Kình Linh, khiến cô tự tay mình hại mình chết.
Không nhắc đến chuyện hại chết Kình Linh có thể để lại hậu quả gì, nhưng ông ta để lại Diệp Dĩnh Dư chính là một sai lầm lớn.
Nếu khi đó Ninh Thành không kịp thời cứu vớt Ninh Viễn, chắc chắn hắn đã không thể nào tiếp tục trở thành một tên cặn bã như thế.
Diệp Dĩnh Dư trải qua biết bao cú sốc, không dễ dàng gì sống tiếp lại hoàn toàn hắc hóa, anh ta cướp đoạt Thiên Thanh, làm chủ một phương, mưu mô xảo quyệt không hề thua kém gì Ninh Thành.
Kẻ có thù với Diệp Dĩnh Dư và dính vào chuyện năm đó, đều lần lượt lãnh nhận hậu quả, chỉ còn số ít anh ta chưa động tới, chính là Ninh Thành và kẻ phản bội đã bỏ trốn.
Ngay sau khi mọi chuyện xảy ra, Uyên Thư gián tiếp tiếp tay cho mọi chuyện lại tức tốc bay sang nước ngoài du học.
Không một lời giải thích, rời đi sau khi gây ra thảm cảnh này.
Có lẽ đây mới là kẻ anh ta cả đời này hận nhất sau Ninh Thành, hận đến chết vẫn còn hận…
Diệp Dĩnh Dư tỉnh dậy trên bàn làm việc, anh ta đã ngủ quên trước cuốn album ảnh và vô tình mơ thấy cả những chuyện không hay.
Như một thói quen, anh gấp cuốn album lại đứng lên, đi tới phòng của Kình Linh, ôm lấy người ở trong phòng rồi không nói gì.
Phòng làm cho người anh yêu nhất, bên trong đều là ảnh treo của Kình Linh.
Nhưng người phải sống bên trong lại vừa hợp là kẻ anh hận nhất.
Uyên Thư thầm khóc cũng không dám đẩy anh ra, cô đứng im để anh ôm trong lòng cũng hiểu rõ người anh muốn níu giữ không phải mình, ngoan ngoãn làm một thế thân hoàn hảo.
“Em sẽ ở đây với anh mãi mãi, sẽ không rời đi đâu cả…”.