Hợp Đồng Mang Thai
Chương 19: Lưu Lạc Trên Hòn Đảo Tình Yêu (P 1)
Tình yêu…….. Hai từ thiêng liêng ấy biết bao giờ mới có thể định nghĩa được trong sách vở.Nó là tâm hồn,là lời kêu gọi của con tim và họ tìm đến nhau trao cho nhau những nụ hôn mãnh liệt.Nhưng một ngày nào đó họ mới biết rằng, khi tình yêu mất đi thì họ lại có một tình yêu mới thay thế….
Và tình yêu đang dần mất đi bởi sự thuần khiết ban đầu của chính nó.
Gia Ngân vẫn ngồi đó,giữa những con sóng đang lặng lẽ xô vào bờ.Không mãnh liệt cũng không gào thét,mà đơn giản nó cũng đang buồn khi nhìn thấy cô.
_Cô định ngồi đó,đến bao giờ nữa…Vĩnh trung đứng nhìn cô rất lâu,rồi mới lên tiếng.
Cô im lặng một hồi không trả lời anh,cô nhìn những gia đình đang hạnh phúc bên nhau,nắm tay nhau đi lang thang trên bờ biển lãng mạn.Còn mấy đứa trẻ nô đùa bên gia đình không âu lo,mặc cảm,cứ thế hồn nhiên với cha mẹ,trong những câu nói ngây dại của mình.
_Tôi cũng không biết nữa,nơi đây cho tôi quá nhiều cảm xúc,tôi yêu quý nó.Nhưng không biết sau này còn có quay lại nơi đây hay không nữa hay tôi sẽ lao đầu vào những cám dỗ của cuộc đời.
_Nếu vậy,thì nên trân trọng lấy nó.Rồi một ngày nào đó,cô sẽ gặp những điều tốt đẹp trong cuộc sống của mình.Tôi tin chắc như vậy.
Cặp mắt họ giao như một tia xẹt của lòng thương cảm.Sự đồng cảnh ngộ,một khoảng cách vô hình.Nhưng trái tim họ rung động vì một xúc cảm đang dâng trào mãnh liệt.
Có những tiếng hô vang gọi tên hai người,làm mất đi tình yêu đang gợn sóng trong họ.
_”Anh Trung và Chị Ngân không muốn đi thung lũng tình yêu ah”. Dũng và Lan từ xa vọng lại.
Họ nắm tay nhau đi đến nhìn cô và anh cười nói….Làm cho Vĩnh Trung và Gia Ngân luyến tiếc cái cảm xúc ấy.
_Anh chị phải đi chứ,nơi đó đẹp lắm luôn đó-Lan chanh chua,uốn ** bên chồng mình.
Vĩnh Trung quay lại nhìn Gia Ngân,nắm tay cô,ánh mắt anh nhìn cô cười hiền.Một nụ cười đẹp nhất mà Gia Ngân từng khi biết anh đến bây giờ, nụ cười đó ấm áp như những tia nắng mặt trời sưởi ấm.
_Em có thích đi đến đó không.
Gia Ngân bất giác nghẹn ngào,mà cô không biết rằng chính mình cũng đã đổi cách xưng hô mà không hay biết.
_”Em….em rất muốn đi đến đó”.Cô nhìn anh trả lời.
_Vậy là được rồi,đi thôi anh chị ơi…Loan và Dũng hô vang mừng rỡ..
Nhưng vĩnh trung có linh cảm không hay cho chuyến đi này,hay đó chỉ là sự tưởng tượng của chính anh.Anh vội vàng lắc đầu rồi tiếp tục đi.
_Huraaaaaaaaaaaaaaaaa……..Lan ré lên chạy đi trước thì bất thình lình dừng lại.
_Anh Dũng không được rồi,em đang co thai,họ nói có thai mà đi sẽ rất nguy hiểm.
Dũng mới dật mình quên mất vợ mình đang có thai.Họ quay lại nhìn Gia Ngân và Vĩnh Trung cười gượng cho sự vô duyên của mình.
_”E hèm,anh chị thông cảm cho tụi em,em quên mất vợ em đang có thai”.Dũng gãi đầu.
_”Không sao đâu,chúng tôi đi một mình cũng được mà”.Vĩnh Trung lên tiếng.
Gia Ngân nhìn Vĩnh Trung muốn bật cười.Anh như một gia trưởng trong gia đình vậy,lúc nào cũng thấy áo sơ mi dài tây và đồ vest….Đi nghỉ mát,mà mặc đồ không khác gì một ông già.
Dũng và Loan chào tạm biệt hai người…Cô và anh vẫn tiếp tục hành trình đi đến đó.
_Thưa ông chủ,tình hình là không thể dùng ca nô đi đến đó được,nhìn biển im lặng như thế này,rất nguy hiểm.Chưa nói đến cơn bão số 9 đang ở phía trên chúng ta,mặc dù không vào nơi chúng ta,nhưng ai biết được nó quật ngược lại thì…-Một ông chú đang đứng trên ca nô nói.
_Tôi hiểu rồi-Vĩnh Trung nói nhưng ông thầm nghĩ.
Nhưng Gia Ngân rất muốn đến đó.Cô định quay lại đi về trong sự thất vọng,thì anh không cầm lòng được.
_Tôi sẽ chở cô ấy đi-Vĩnh trung nhìn người đáng tuổi cha chú nói.
Cô quay lại nhìn và cảm động trước tấm lòng của anh.Nhìn gió thổi tóc anh,mà cô thấy anh như già đi mấy tuổi.
_Không được đâu ông chủ,nguy hiểm lắm!!!!!!!
Chú ấy cố can ngăn nhưng không được,đành lòng đưa chìa khóa và chất những thứ cần thiết lên tàu.Nhìn quanh thì cũng chỉ thấy đồ ăn,lều,lưới,cần câu v.v…..Phục vụ như một chuyến đi picnic…
Những con sóng tung tóe thành từng bọt lên người Gia Ngân,như đang chơi đùa,vẫy chào cô đến với hòn đảo tình yêu nơi thiên đường bất tận.
Cô ngồi trên tàu,mà bất giác để ý nhìn anh.Mặc dù anh ở độ tuổi 40 nhưng vẫn còn đẹp trai và hấp dẫn đến lạ kì.
_Anh Vĩnh Trung,anh biết lái cả loại tàu ca nô lớn này ah.
Giọng nói cô ấm áp truyền tải đến anh,anh hơi bất ngờ,từ khi gặp cô,kết hôn và đến bây giờ cô mới gọi tên anh một cách thân mật như vậy.Anh nghĩ thầm rồi trong đầu lại lóe lên muốn trêu chọc cô.
_”Em nói gì anh không nghe rõ,em nói lại lần nữa đi”.Anh hô to trong gió biển,làm âm vang cả một đại dương yên tĩnh.
_”Anh Vĩnh Trung,anh có nghe em nói gì không”.Cô lấy hai tay để trước miệng, hô thật to.
_Không,anh không hiểu em đang nói gì cả.
Cô mỉm cười,đắc ý.
_Vĩnh Trung,anh là một ông già,một ông già ngốc nghếch, tốt bụng trong những người xấu trai mà em từng biết,anh sẽ không bao giờ nghe thấy được đâu.Anh đúng là một ông già ngốc nghếch.
Cô hét một hơi dài trong vui niềm vui sướng,rồi giang hai cánh ta ra đón lấy những bọt sóng biển vở tan,đắm chìm hương vị ngọt ngào,hạnh phúc của biển.
Ở đâu đó trong trái tim anh, củng cảm nhận được niềm hạnh phúc đó trong lòng mình.Sự mạnh mẽ,bướng bĩnh của cô đã không còn nữa thay vào đó là sự ngô nghê,yêu đời.Anh tự nghĩ rồi mỉm cười cùng với niềm hạnh phúc với cô.Nhưng anh và cô không biết rằng,cơn bão đã quay ngược lại và đang đứng trước mặt họ thách thức tất cả….Lòng dũng cảm…Tình yêu….Khoảng cách của hai người.
_”Vĩnh Trung anh nhìn kìa”,phía trước trời đang tối, mây đen kéo ngùn ngụt còn sấm chớp thì nổi liên hồi.Gió cũng bắt đầu hung bạo hơn.
_Nghe anh nói nè.Chúng ta đang gặp một cơn bão,em đừng sợ nhìn anh nè,có anh ở đây.Anh đã từng gặp nhiều cơn bão như thế này rồi.Em hãy lấy sợi dây thừng cột hết những thứ cần thiết lại,còn những đồ không cần thiết,thì khi đi qua cơn bão em hãy vứt hết xuống,tự khắc nó sẽ trôi vào bờ.
Bây giờ khoảng cách vô hình ấy đã biến mất,mà thay vào đó là những lời nói dịu dàng,ấm áp cả lòng người.
Mưa quá to, kèm theo những con sóng đang gào thét giận giữ nhô cao, có thể đánh đập và san bằng tất cả những chướng ngại vật mà nó muốn đi qua.Cơn mưa làm cô ướt sũng.
_Em lạnh không,môi em run lên vì lạnh rồi kìa.
Anh cởi áo sơ mi của mình choàng vào người cô.Để lộ ra bộ ngực kiên cường,bờ vai rộng lớn cho người con gái anh yêu tựa vào.
_Vĩnh Trung,anh không có gì mặc,lỡ cảm lạnh rồi tính sao..
Anh cười nhìn cô ngây thơ quá,rồi cả hai ôm hôn nhau,giữa trời mưa tối,sét đánh đến kinh hoàng.
“Không biết chúng ta có qua được cơn bão này không nữa”.Anh suy nghĩ,dù sao thì mình cũng 40t rồi,còn cô ấy còn trẻ chưa tìm được tình yêu đích thực,vậy mà đã kéo cô ấy vào cái trò chơi này.
Còn GIa Ngân thì sao,cô đang cảm nhận được cái hôn ấy.Đây là lần thứ hai cô được anh hôn,bất chợt nước mắt cô rơi xuống,hòa cùng cơn mưa lạnh buốt.
Mưa bắt đâu dữ dội hơn,những con sóng và cơn gió cũng trở nên hung bạo,rên rít đến chói tai.Kèm theo những con sóng đó, là những vòi rồng xuất hiện dữ tợn muốn nuốt trọn con tàu.
_Ném hết xuống đi em..
_”Nào nhảy xuống”,anh nhảy xuống trước rồi nhìn cô sợ sệt đến run người.
_Em…em không biết bơi.
_Lẹ đi em-anh hét to,có anh ở đây,chúng ta không có thời gian đâu.Không con tàu sẽ hút chúng ta xuống……
_Ôi không.!
_Gia………….Ngân……………
Tiếng hét âm vang giữa lòng đại dương đang giận dữ,nuốt trôi đi mất con tàu xuống dòng nước.Sấm chớp cũng ngừng hẵn,chỉ còn nghe lại tiếng thét của gió hòa cùng mưa….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!