Hợp Đồng Sinh Con - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Hợp Đồng Sinh Con


Chương 44


– Đến đón tôi mau đi tên ngốc lười biếng kia.

Sam Sam hét lên trong điện thoại sau đó tắt máy luôn. Cô thở dài đứng chăm chú nhìn mọi thứ đi qua. Ánh mắt đó cô vẫn nhớ rõ không bao giờ quên được. Ánh mắt đã làm cho cô khiếp sợ ngày trước kia. Cũng vì người đó mà mọi chuyện đi tới bước này. Cũng vì chuyện đó cô đã phải làm mọi cách để bảo vệ họ nhưng cuối cùng vẫn phải hi sinh vài sinh mạng vô tội. Sam Sam lo sợ mình liệu có thể chiến thắng ông ta hay không nữa.

5 phút sau chiếc cadillac dừng ngay bên cạnh cô, cánh cửa chỗ ghế phụ mở ra, Sam Sam trực tiếp bước vào rồi đóng cửa lại.

– Này tiểu thư…….lần sau đừng có hét với tôi biết chưa?

Ren tức giận hét lên với Sam Sam trong khi cô ngồi tựa ra ghế mắt nhắm nghiền chẳng bận tâm cậu ta phát hỏa.

– Ren…câm mồm và mau đến đó đi. Cậu muốn đêm nay tôi cho cậu ra đảo một chuyến sao.

– Tiểu thư……tôi chợt hiểu vì sao tên chủ tịch ngốc đó lại ngoan ngoãn như vậy, thì ra là cô quá nham hiểm đi.

Ren tặc lưỡi rồi cũng lái xe đi mất. Sam Sam liếc nhìn tên ngốc kém cô 3 tuổi kia. Đại Lực không hề ngốc, cậu ta cũng không phải là ngoan ngoãn. Đại Lực và cả Hiểu Mai đều là hai người bạn thân cũng như duy nhất của Sam Sam. Cho nên thằng nhóc này nói sai rồi.

Ren là một người con lai Nhật Mĩ, cậu ta quen Sam Sam khi còn ở Mĩ, cả hai rất thân thiết. Ren nhận công việc làm tài xế riêng cho cô, nhưng dù 30 tuổi cậu ta vẫn còn độc thân và rất trẻ con. Lúc nào cũng chỉ muốn Băng Băng và Dương Dương gọi là anh nên nhiều khi Sam Sam lại phải túm cậu ta đi ngay chỗ khác để tránh một vụ lùm xùm sắp nổ ra.

Ren vừa lái xe vừa để ý tới Sam Sam ở bên cạnh mà cất tiếng hỏi.

– Tiểu thư……chúng ta đi Nhật du lịch đi. Ở đây có vài ngày tôi thấy cô đã xuống sắc rất nhiều. Đã có chuyện rồi sao?

– Một chút.

– Ừm, đừng để bị dính vô mấy chuyện lằng nhằng.

– Ừ, biết rồi.

Sam Sam mỉm cười rồi cũng thực sự nghỉ ngơi. Đôi khi cậu ta cứ ấm áp như vậy làm cô cũng thấy dễ chịu khi ở gần. Ren mỉm cười lái xe nhanh chóng tới nơi đó. Ren không hiểu rằng nơi đó có gì mà Sam Sam lại thích thú như vậy.

– Tiểu thư…cô nhận ra mình yêu là khi nào vậy?

– Tôi không yêu.

Sam Sam vẫn không mở mắt mà nhàn nhạt trả lời Ren. Cô không biết thằng nhóc này đang dở trò gì đây. Chẳng lẽ kể cho cậu ta vài chuyện ngày xưa nên cậu ta thành ra nhiều chuyện?

– Cô đừng nói vậy chứ tiểu thư? Cô có trái tim, cô có tình thương nên cô chắc chắn biết yêu, bằng không vì sao mà có Băng Băng?

– Đó là khi người đó cười….là khi người đó hôn tôi chúc ngủ ngon dù tôi đã sớm nhắm mắt lại giả vờ ngủ……..đó cũng là khi người đó nhìn tôi và chỉ yên lặng ở bên cạnh tôi…………tất cả chỉ có vậy.

– Ồ, tôi thật sự cũng muốn thử như vậy.

Ren mỉm cười, hiển nhiên là cậu ta không nghĩ Sam Sam dễ yêu như vậy. Ren đã nhiều lần chứng kiến Sam Sam luôn một mình ngồi một chỗ không làm việc cũng là đọc sách hoặc trầm tư. Dường như cậu ta không hiểu cái thế giới nội tâm của Sam Sam nó gồm những gì. Sam Sam luôn là người làm cậu ta cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Trong khi đó, tại trường học của nhóm bạn trẻ lít nhít của chúng ta.

– Băng Băng, có ổn chứ?

Dương Dương đi bên cạnh quan tâm quang sang Băng Băng đang đi bên cạnh mình kia. Băng Băng mỉm cười từ từ tiến về phía trước vượt lên trên dồi xoay người đối diện với Dương Dương.

– Chúng ta phải bảo vệ mẹ phải không?

– Ừm. Cùng nhau bảo vệ mẹ.

Dương Dương mỉm cười xoa đầu Băng Băng. Cả hai đều rất vui vẻ mà không để ý có người đang chăm chú nhìn mình.

Vũ Vũ đứng từ xa cũng không có tiến lại gần vì ngày hôm trước lời Băng Băng nói cậu nhóc vẫn còn rất nhớ, rất hiểu. Để có thể đưa mama cùng em gái trở về có lẽ Vũ Vũ cũng nên hành động thôi.

Ngôi nhà gỗ trên biển.

– Tại sao tiểu thư thích đến đây vậy? Tôi xuống máy bay đi tìm cô cũng thấy cô ở đây nhưng là còn có một người đàn ông khác.

– Ý cậu là nhóc Kỳ?

Sam Sam ngồi trên ghế trước ngôi nhà nhỏ mỉm cười ngắm nhìn biển. Nơi này tạo cho cô một cảm giác yên bình lạ thường. Hiểu Mai…cô nhớ người con gái này, người luôn làm cô thấy an tâm mà ở bên cạnh.

– Tên đó là bạn tình mới của cô sao tiểu thư?

– Cậu ngày càng trở nên nhiều chuyện, có điều đó không phải bạn tình. Là con trai, em trai, anh trai,…là một người tôi có thể dựa vào.

Sam Sam mỉm cười trầm mặc lên tiếng. Ren không hiểu gì cả nhưng cũng không nên thắc mắc nhiều. Cho đến bây giờ cậu ta mới biết Sam Sam còn có một người mà cô tin tưởng dựa vào như vậy. Hẳn là phải có điều gì đó ở đây mà cậu ta cần khám phá rồi.

– Phải rồi, đêm mai bọn họ sẽ gọi tới. Cô nên cẩn thận một chút tiểu thư.

– Cậu nghe máy đi. Tôi không thích gặp mặt bọn họ hay nói chuyện. Thời điểm này có quá nhiều chuyện tôi phải làm.

Sam Sam khẽ nhăm mắt lại để ổn định tâm tình. Ren huýt sáo, tay đút túi quần, nhìn cô cười cười.

– Tiểu thư, họ nói có thành viên mới. Chẳng lẽ cô là một trong những trụ cột lại không ngó ngàng gì tới sao?

– Không cần, vẫn là cậu thay tôi đi. Còn bây giờ.

Sam Sam còn chưa rứt lời liền đó có một cuộc gọi tới. Sam Sam bắt máy, cô mỉm cười vui vẻ cất tiếng.

– Cô nghe đây.

– Hôm nay bọn cháu có tiết tự học, cô giáo đồng ý cho bọn cháu được tùy chọn rồi. Cô tới trường của bọn cháu đi nhé. Mọi người đang đợi cô.

– Ừm, cô đến ngay. Thế nhé.

Sam Sam nói rồi tắt máy, cô nhìn Ren sau đó đứng dậy tiến tới vỗ vỗ vai cậu ta.

– Tìm hội trưởng đi, chị ấy đang ở thành phố này.

– Ok. Có cần đi nhờ không?

Ren mỉm cười nhưng Sam Sam lắc đầu. Thấy Sam Sam như vậy Ren cũng chẳng nói nhiều mau chóng lên xe rồi đi mất.

Nhìn Ren rời đi như vậy, Sam Sam mau chóng thay đổi sắc mặt, cô trở nên lạnh lùng đến không tưởng. Ánh mắt cô như giết người nhìn chằm chằm vào ngôi nhà phía sau lưng.

– Hiểu Mai…yên tâm đi, tớ nhất định sẽ trả thù cho cậu và đứa nhỏ đó. Tớ xin lỗi vì tất cả nhưng cậu yên tâm đi, Đại Lực và Dương Dương vẫn ổn. Dương Dương đã không còn như trước rồi…

– Có làm được hay không còn phải xem đã Sam.

Một giọng nói đầy vẻ diễu cợt vang lên. Sam Sam quay sang, cô đứng đó nhìn về phía bãi cát đằng xa nơi một người đàn ông cao lớn mặc vest đen dài rất lịch lãm đầy khí chất vương giả. Người đàn ông đó đang ngày một tiến lại gần cô, mỗi bước chân đó càng làm cho Sam Sam đầy một cảm giác bất an cùng khó chịu.

– Tôi không biết là có lệnh triệu tập tới thành phố này. Các người định trái lệnh của hội trưởng sao Kevin?

– Sam, cô quá ngu ngốc rồi. Hội trưởng đã bắt đầu triệu tập các thành viên của hội tới thành phố A này. Đây là thế 4 chân của các người nhưng hội trưởng là không muốn cô phải bỏ mạng. Cô cứ đứng đây căm hận nhìn ngôi nhà đó thì được cái gì? Cả cô, Date và tôi đều biết ý nghĩa thực sự của việc nơi đầy ắp kỷ niệm này. Không phải là kỷ niệm của cô với Vu Hiểu Mai và Đại Lực mà cũng chẳng phải kỷ niệm về việc cô với Dương Chí Phong chia tay. Tại đây là nơi…

– Câm mồm.

Sam Sam gằn lên đầy đáng sợ, cô sải bước mau chóng tiến về phía Kevin mà vượt xa cậu ta để rời khỏi đây. Kevin xoay người nhìn theo cô mà nở nụ cười.

– Nơi này là nỗi đau máu, là nỗi đau cô không bao giờ quên, là nơi khiến cô hình thành nên nhân cách này. Là nơi đã hủy hoại đi con người cô muốn hướng tới. Ngôi nhà này…..

– Đừng có nói nữa nếu không tôi sẽ giết chết anh đấy Kevin.

Sam Sam nói rồi mau chóng rời khỏi đây. Cô là đang sợ điều gì đây, lời của Kevin là sao, căn nhà này rốt cuộc là cái gì đã xảy ra? Trên hết là Kevin là ai? Nhân vật này có đem tới nguy hiểm gì cho Sam Sam hay cũng là góp vui cho cuộc chiến cuối cùng này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN