Hợp Đồng Sinh Con - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Hợp Đồng Sinh Con


Chương 58


– Lần trước cô dám thách thức tôi trước mặt bao nhiêu người vậy sao? Cô là cái gì mà có thể kiêu ngạo chứ?

– La tiểu thư, cô chặn đường tôi chỉ vì lý do đó thôi sao?

Mạc Đình nhíu mày nhìn La Hinh Ly đang đứng trước mặt mình kia, cô ta năm lần bảy lượt cứ muốn gây sự với cô, xem ra hôm nay không thể yên được nữa rồi.

– Đừng tưởng từng được Phong theo đuổi là cô có thể lên mặt với tôi. Cô chẳng là gì cả, Phong cũng chẳng thèm cô, tôi sẽ khiến cô đến nhìn mặt người khác cũng không dám.

La Hinh Ly vừa rứt lời từ con hẻm bên cạnh là hai tên to con, ăn mặc bụi bặm xuất hiện, bọn họ nhìn Mạc Đình mà nở nụ cười dâm tà với ánh mắt không kiêng rè gì nhìn khắp lượt Mạc Đình từ trên xuống dưới. La Hinh Ly đắc ý cầm lấy phong bì tiền đưa cho hai tên đó rồi mỉm cười quyến rũ nhìn Mạc Đình sau đó lên xe đi thẳng. Hai tên kia thấy La Hinh Ly đi rồi liền tiến tới vây lấy Mạc Đình nhỏ bé ở giữa mà cười khả ố lôi kéo cô nàng tới con hẻm mà chúng vừa đi ra kia.

– Cô em, hôm nay bọn anh sẽ phục vụ cô em thật chu đáo.

– Bọn anh sẽ làm cô em nhớ mãi không quên đâu, nhìn cô em cũng rất là ngon nghẻ mà.

– Các người sẽ động được vào tôi thật sao?

Mạc Đình để mặc hai tên lôi kéo mà lải nhải, cô nhếch miệng cười nhìn bọn họ với ánh mắt thách thức. Một tên nghe vậy tức giận đẩy mạnh Mạc Đình vào tường làm cô hơi nhíu mày, hắn hùng hổ xông tới túm lấy Mạc Đình mà muốn xé rách quần áo của cô. Tên còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng tiến tới mà gia nhập cuộc vui.

Chiếc áo bị xé rách tả tơi, cả nửa thân trên của Mạc Đình như trần trụi trước mắt chúng chỉ còn lại chiếc áo lót bảo vệ trước ngực. Một tên đưa tay xuống phía dưới cô mà sờ sờ một tên đưa tay lên còn định giật phăng áo ngực của cô ra liền đó bọn chúng trợn tròn mắt cùng hai tiếng đoàng vang lên thật chói tai trong không gian cũng là lúc chúng ngã xuống dưới chân Mạc Đình cùng dòng máu đỏ bắt mắt chảy lênh láng.

Mạc Đình đứng dựa vào tường tư thế vẫn vậy, cô nghiêng đầu sang theo ánh đèn nhen nhóm mập mờ nhìn về cái bóng của một người ở đầu con hẻm. Ngay khoảnh khắc gương mặt không biểu cảm thường ngày của cô liền nở một nụ cười khát máu đáng sợ chưa từng có ở Mạc Đình. Mạc Đình lúc này là như thế nào đây?

Bar Lovely Land, trong phòng vip, La Hinh Ly đang quấn lấy Lăng Phong không buông trong khi Thiên Bảo và Đinh Mẫn ngồi đối diện đang bàn chuyện công kia. Lăng Phong liếc nhìn La Hinh Ly để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.

– Thiên Kỳ đi đâu rồi?

– Thằng nhóc đó dạo này đang bám lấy Lucian.

Thiên Bảo nhàn nhạt lên tiếng đáp trả Lăng Phong. Vừa lúc đó từ ngoài cửa có một tên đàn em hớt hải chạy vào trong phòng cúi đầu trước bốn người này mà cất tiếng báo cáo.

– Dạ thưa, người của chúng ta mới phát hiện ở con hẻm gần quán bar, có hai tên lưu manh vừa bị bắn chết, hơn nữa lại là tay bọn chúng còn bị chặt đứt.

Nghe tên đàn em đó bảo cáo mà ba người kia chỉ nhíu mày trong khi La Hinh Ly kinh hãi dừng lại mọi động tác. Chẳng phải con hẻm gần quán bar, hai tên lưu manh nữa, là người cô ta vừa thuê sao?

– Lại có kẻ dám động tay ở địa bàn của chúng ta sao?

Lăng Phong bất mãn lên tiếng. Đã quá lâu rồi chưa từng ai dám động tới tổ chức của bọn họ, mà nay lại có kẻ chán sống sao? Đinh Mẫn nhìn tên vừa chạy vào kia liền cất tiếng hỏi.

– Đã dọn dẹp chưa? Có thu được gì thêm không?

– Người của ta đã dọn dẹp rồi. Mà bởi vì ở trong con hẻm đó bị khuất lên CCTV xung quanh không thu được sự viện trong đó. Tuy nhiên…

– Có gì sao?

Thiên Bảo trầm ổn lên tiếng. Tên đàn em đó gật đầu mà từ từ báo cáo toàn bộ mọi chuyện.

– Chúng tôi đã đến xem CCTV từ quán cafe đối diện, trong đó liền thấy một cô gái tóc vàng và cả… cả cô Mạc nữa.

– Cái gì?

Cả bốn người trong phòng đều kinh ngạc. La Hinh Ly đặc biệt có dự cảm không lành, chẳng lẽ cô ta có thực lực tới vậy sao? Nhưng đó là bị bắn hai phát súng, lại bị chặt tay mà La Hinh Ly có để ý Mạc Đình chỉ đeo một túi vải nhỏ làm gì có đựng nổi hai loại vũ khí như dao với súng đâu?

– Vâng, cô Mạc được người con gái tóc vàng vẻ phương tây kia khoác áo lên người, có hơi mờ nhưng chúng tôi chắc chắn đó là cô mạc làm việc ở đây.

– Mau đem đoạn băng đó tới đây.

Lăng Phong tức giận hét lên làm cho tên đàn em cùng La Hinh Ly đều giật mình. Tên đàn em vâng dạ vội vàng chạy đi đem đoạn băng copy từ quán cafe bên kia đến đây. Họ cũng đã xóa đoạn đó từ quán cafe rồi mà chỉ giữ lại bản thu này.

– Chết tiệt, cô ta làm cái gì thế này? Thiên Bảo gọi cho Thiên Kỳ hỏi Lucian xem sao, dù sao cô ta cũng là người của Lucian.

– Cậu cứ bình tĩnh đi.

Thiên Bảo nhìn Lăng Phong mà vỗ nhẹ Đinh Mẫn ra hiệu cho cô mau gọi. Chuyện này đúng là không bình thường rồi.

Biệt thự Black Rose, Simon Taylor đang ngồi uống trà trong căn phòng riêng của mình được bài trí theo phong cách Nhật cổ điển liền đó một thuộc hạ đi tới thông báo Khâu Nhược Linh đem người tới.

– Cho cô ta vào.

Simon Taylor nhàn nhạt lên tiếng mà đặt cốc trà xuống chỉ nghe thuộc hạ của mình vâng dạ rồi đi ngay. Chưa tới 5 phút sau, Khâu Nhược Linh cùng với một thuộc hạ của Simon Taylor đã đem Vũ Vũ và Băng Băng đang ngủ theo vào phòng trà. Simon Taylor liếc nhìn hai đứa nhóc rồi quay qua người của mình lên tiếng.

– Mau đem hai đứa đó về phòng.

– Vâng.

Một người nữa ở phía ngoài cùng người trong phòng trà nhanh chóng đem Vũ Vũ và Băng Băng rời đi. Khâu Nhược Linh đứng đó, cô nhìn Simon Taylor.

– Ông đã đạt được những gì ông muốn, thả ba mẹ tôi được rồi chứ?

– Cô yên tâm đi, tôi đã để ba mẹ cô được nghỉ ngơi rồi Khâu tiểu thư. Cô có thể đi.

Simon Taylor nhìn Khâu Nhược Linh mà mỉm cười lên tiếng. Đúng vậy, ông ta đã cho ba mẹ Khâu Nhược Linh đặc biệt được nghi ngơi rồi. Khâu Nhược Linh cũng chẳng thể nói gì nhiều đành phải tin ông ta mà rời đi nhưng khi cô ta vừa đặt chân tới phòng khách liền đó bị hai tên áo đen túm lấy bịt thuốc mê khiến cô ta ngất lịm đi chẳng còn biết gì nữa. Người đặt chân vào biệt thự này chẳng mấy ai có thể trở ra.

Thiên Kỳ cùng Sinh Sinh sau khi nghe tin từ Đinh Mẫn liền vội vã đi tới bar Lovely Land để hội họp với bốn người kia xem ngọn nguồn chuyện tới đâu rồi. Từ tầng thượng của tòa nhà đối diện với bar, nằm ngay trên quán cafe, Puss, Timmy cùng Ramo ngồi đó nhìn Thiên Kỳ cùng Sinh Sinh đang đi vào quán bar kia. Puss ngồi mút kẹp mà khoanh chân theo dõi qua ống nhòm, Ramo đứng một bên hút thuốc lá nhìn vào màn hình máy tính mà Timmy đang xử lí kia.

– Mọi chuyện thú vị quá phải không? Tin này chắc chắn sẽ khiến hội trưởng vô cùng thích thú.

Puss bỏ ống nhòm xuống quay sang nhìn hai người ngồi bên cạnh kia mà mỉm cười lên tiếng. Timmy vẫn yên lặng làm việc trong khi Ramo liền thả điếu thuốc xuống mà nhấc chân dẫm lên điếu thuốc.

– Phải là Sarah kinh ngạc vô cùng chứ. Ai mà ngờ được bạn của mình lại là một người đáng sợ như vậy.

– Em thấy cô gái đi cùng Mạc Đình vô cùng quen mắt như đã nhìn qua ở đâu đó.

Puss mỉm cười vui vẻ nhảy xuống khỏi lan can chạy tới theo dõi màn hình laptop của Timmy. Vẫn là nên nhanh chóng báo cho hội trưởng và Fatimy thôi.

Bên trong phòng vip, sau khi xem lại video một lượt, bọn họ lại rơi vào trầm lặng. Từ đoạn video đó cho thấy, cô gái tóc vàng kia đi tới cởi áo khoác ra cho Mạc Đình với nửa thân trần chỉ còn lại chiếc áo ngực mặc vào. Qua chuyển động, họ thấy rằng cô gái tóc vàng đã nói với Mạc Đình vài câu sau đó liền cười cười trong khi Mạc Đình lại là gương mặt lạnh lùng của thường ngày, chẳng bàng quan đến mọi chuyện.

– Có lẽ hai tên to con kia đã dở trò với Mạc Đình mà cô gái tóc vàng đó là người đã ra tay.

– Mẫn Mẫn, em sai rồi. Tuy hơi bị khuất bởi cái cây nhưng cô gái tóc vàng đó từ đầu đến cuối là đứng yên, hai tay đút túi áo. Người ra tay chỉ có thể là Tiểu Đình Đình.

Thiên Kỳ nhanh chóng chỉ ra cái sai của Đinh Mẫn. Mọi người nghe vậy lại rơi vào khoảng im lặng. Mạc Đình mà họ quen tuy là người lãnh đạm nhưng không phải một cô gái đáng sợ như vậy. Tên đàn em đứng một bên nhìn vào màn hình rồi lại nhìn La Hinh Ly sau đó liền lên tiếng.

– Các vị đại ca thực ra là… trước đó La tiểu thư có đứng nói chuyện với cô Mạc ngay gần con hẻm đó.

– Sao?

Lăng Phong nghe vậy quay sang nhìn chằm chằm vào La Hinh Ly làm cô ta sợ hãi gắt gao nắm chặt váy của mình. Chết tiệt, tên ngu ngốc kia sao lại nói ra chứ?

– La Hinh Ly, cô đã nói gì với Mạc Đình?

Sinh Sinh không nhịn được cất tiếng hỏi. La Hinh Ly cắn môi nhìn Lăng Phong sau đó đành nói hết ra.

– Cô ta đã gây chuyện với em cho nên em thuê hai tên đó dạy dỗ cô ta một chút. Nhưng em không biết là…

– Người của tôi mà cô cũng dám động vào sao?

Sinh Sinh tức giận nhìn La Hinh Ly liền bị Thiên Kỳ túm lại. La Hinh Ly sợ hãi không dám nhìn Lăng Phong thì ngay lúc đó từ laptop trên bàn phát ra màn hình gọi đến, Đinh Mẫn nhanh tay ấn vào tiếp nhận cuộc gọi.

– Lucian, Mạc Đình chưa bao giờ là người của cô đâu.

Giọng nói quen thuộc của Ramo làm Thiên Kỳ ngạc nhiên liền xoay màn hình laptop về phía mình. Mọi người cũng liền đó chú ý tới laptop này.

– Date cậu cũng xem hết rồi nhỉ?

– Ramo, chị đang làm gì ở đó vậy?

Thiên Kỳ nhíu mày nhìn Ramo đang xuất hiện trên màn hình kia, phía sau là màn đêm lạnh lẽo mà Ramo lại mỉm cười vui vẻ đang cầm lấy một điếu thuốc vân vê trong tay.

– Bọn này đang đi làm nhiệm vụ thôi, ai biết được lại xem được một thước phim đặc sắc vậy chứ.

– Chị đã thấy được gì? Còn nữa, vừa rồi chị nói vậy là sao?

– Date, đến cả cậu cũng bị lừa rồi sao? Cậu nghĩ Mạc Đình là do ai đưa đến cho Lucian?

Sinh Sinh nghe vậy liền sững người, là ba nuôi, là Simon Taylor đưa đến chỗ cô nói sẽ trợ giúp cô. Chẳng lẽ lại là… ???? Puss đột nhiên thấy vậy chen ngang vào vui vẻ vẫy tay với Thiên Kỳ.

– Bọn em được phân theo dõi Mạc Đình một thời gian rồi, cô ta có biệt danh là Ảnh Nguyệt được Taylor huấn luyện từ nhỏ là một sát thủ ẩn thân bậc nhất. Lúc đó cô ta ra tay cực kì nhanh nha, em nhìn mà muốn hoa cả mắt. Chỉ vừa mới đó không biết cô ta rút súng từ đâu ra bắn liền hai phát chết luôn cái bọn đó.

– Không phải Ảnh Nguyệt, cô ta chỉ là Ảnh mà thôi còn Nguyệt chắc chắn là cô gái tóc vàng đó.

Timmy đột nhiên lên tiếng không chỉ những người ngồi trong phòng mà đến hai cô gái ở ngay bên cạnh cũng kinh ngạc. Timmy ngáp dài một cái lấy trong túi áo ra một cái túi hộp nhỏ rồi mở hộp lấy một quả trứng luộc ra từ từ bóc ăn. Cậu ta tuy là một hacker thiên tài nhưng có một sở thích nho nhỏ trong ăn uống, cậu ta đặc biệt thích ăn trứng dù là trứng chế biến kiểu nào cậu ta thích tất.

– Timmy, anh thu thập thông tin từ đầu sao không nói sớm hả?

Puss bổ nhào qua giằng lấy quả trứng luộc của Timmy mà giận giữ. Ramo tiến tới cầm lấy cái laptop ngồi xuống bên cạnh lan can mà để laptop lên đùi tiếp tục liên lạc với bên kia.

– Thật không ngờ Tiểu Đình Đình lại là sát thủ nổi tiếng đó. Cho nên cậu ta mới nói như vậy.

– Cô ta nói gì sao?

– “Trong trò chơi chung cuộc tôi là một cái nhánh nhỏ nhưng trong trò chơi của riêng mình tôi là một cái cây lớn.” Cậu ta đúng là trở thành cây lớn rồi.

Thiên Kỳ cười cười lên tiếng. Lăng Phong ngồi một bên nhíu mày, chẳng lẽ đây là lí do mà Mạc Đình từ chối anh sao? Tất cả là vì cô không muốn anh dính dáng quá sâu đến cô?

– Date, đã bắt đầu rồi, trò chơi bắt đầu rồi.

– Ba người hãy cẩn thận, tôi sẽ tới chỗ của mọi người.

– Gặp lại sau.

Ramo nói rồi màn hình liền phụt tắt. Mọi người ngồi trong phòng đều nhìn nhau không biết nói gì. Sát thủ nổi tiếng ở bên cạnh bọn họ suốt bao năm qua vậy mà họ không hề hay biết gì cả. Thật đúng là đã xem nhẹ Mạc Đình rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN