Hợp Đồng Sinh Con
Chương 63
– Xem ra ông ấy bắt đầu hành động rồi. Đến cuối cùng ông ấy muốn gì chứ? Ông ấy đang nhắm tới anh rể sao?
Lâm Sinh Sinh ngồi trước bàn làm việc của mình nhíu mày suy nghĩ. Thiên Kỳ đứng trước tường kính kia nhìn xuống mọi thứ bên dưới càng trầm ngâm hơn nữa.
– Tiểu thư, về phần thiệt hại kia chắc phải nhờ cô giải quyết rồi. Puss, Timmy hai đứa mau điều tra vụ việc xảy ra ở khu vực quán bar.
– Đối phương hoàn toàn không có ý định dấu mặt. Anh nhìn xem.
Timmy hướng màn hình laptop về phía của Lâm Sinh Sinh và Thiên Kỳ mà lên tiếng. Thiên Kỳ tiến tới chăm chú nhìn vào màn hình laptop nhíu mày. Chỉ với một cô gái nhìn trông chân yếu tay mềm lại có thể làm được mọi chuyện như vậy sao?
– Khoan đã, Timmy phóng to lên.
Thiên Kỳ đột nhiên nói lớn làm Lâm Sinh Sinh chú ý tới mà đi đến bên chiếc bàn. Puss đang ngồi đó cũng nhoài người dậy nhìn xem có gì mới. Timmy đang từ từ phóng to hình ảnh mà Thiên Kỳ muốn thấy.
– Dương Dương, sao lại là thằng nhóc đó được?
Lâm Sinh Sinh kinh ngạc lên tiếng. Sao Dương Dương lại đi cùng những người này được chứ? Chẳng lẽ lại có chuyện nào đó mà họ không biết sao?
****
Tiếng chuông chờ đợi không ngừng kéo dài, cuối cùng cũng có người chịu nghe máy.
– Cô muốn gì Mia?
– “Cô không định để Yang biết được sự thật cô là ai sao? À không, phải là cô nên để Liz và anh bạn Fatimy kia biết được sự thật năm đó xảy ra chuyện gì với Anna.”
Nghe từng câu từng chữ của Mia mà Sarah bỗng chốc nắm chặt tay lại khiến các đường gân nổi rõ lên. Cô ta còn muốn nhắc cô chuyện này tới bao giờ nữa đây?
– Im lặng mà sống cuộc đời của cô đi, đừng có tò mò chuyện của người khác.
– “Tôi chỉ là vô tình nghe được mà thôi. Thật trùng hợp rằng nơi đó lại là do chú tôi quản lí.”
– Ý cô là sao chứ? Tôi……
Sarah còn muốn nói nhưng đột nhiên cô chợt khựng lại, đúng vậy cô đã làm gì chứ? Cô đã làm những gì rồi? Đầu dây bên kia, Mia mỉm cười tiếp tục lên tiếng.
– “Sao vậy? Đột nhiên nhớ ra rồi sao? Nhớ ra được năm đó tại căn nhà gỗ gần biển đó đã xảy ra chuyện gì sao? Nhớ được rằng ba của cô, ông ta tại sao phải đem cô cho gia đình nhà họ Lâm nuôi dưỡng rồi chứ? Cô khiến tôi ngưỡng mộ vì có một người ba như vậy đó. Ông ta thật sự yêu thương con của mình đến cực hạn, ông ta sẵn sàng vấy máu vì các người mà.”
Mia càng nói càng phẫn nộ hoàn toàn không nghe ra sự ngưỡng mộ trong đó như cô đã nói. Sarah làm rơi điện thoại xuống sàn nhà mà giọng nói giận giữ đó vẫn không ngừng vang lên.
Trong căn nhà gỗ đó đã từng xảy ra chuyện gì? Phải chăng đó mới chính là lời giải đáp, đó là lí do vì sao nơi đó đã trở thành một kỉ niệm đau thương nhất đối với Sarah, với cuộc đời của nhà Taylor. Sarah luôn giữ hình thành trong mình một loại ghi nhớ rằng đó là nơi đầy ắp kỉ niệm của cô nhưng lí do thực sự mà cô đã lãng quên đó. Hiểu Mai… Hiểu Mai đã từng hỏi cô… Hiểu Mai đã từng nhắc đến và cũng vì vậy mà….
– Cô đừng mong sẽ được sống yên ổn Sarah Taylor. Vì cô, tại vì cô mà… Sao cô dám cướp mất tất cả những người tôi yêu thương như vậy chứ? Đúng vậy, cô lúc này phải rất đau đớn khi phát hiện tất cả từ trước tới giờ đều là từ cô mà ra đi.
Mia nắm chặt chiếc điện thoại mà ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm về phía biển mênh mông kia. Dương Chí Dĩnh ngồi trong xe không hiểu tại sao Mia đột nhiên lại muốn đến biển làm gì lại là cái nơi quen thuộc này nữa chứ.
Phải thật lâu sau đó Mia mới trở lại xe và họ cùng nhau rời khỏi đất nước này. Mọi chuyện từ đây sẽ còn khó khăn hơn nữa.
****
– Anna, cậu mau tỉnh lại đi. Cậu là người duy nhất biết hết những hiểm nguy xung quanh Sarah. Nếu muốn cứu con bé thì xin cậu Anna, xin cậu hãy tỉnh lại đi.
Liz ngồi bên giường ôm chặt lấy Anna mà không ngừng cầu xin. Năm đó khi Anna gặp chuyện chắc chắn nguyên do không hề đơn giản nhưng dù Liz có điều tra thế nào cũng chẳng thu được kết quả như mong đợi.
– Tiểu…. tiểu thư……. LIZ.
Fatimy ở bên cạnh đột nhiên hét lên làm Liz giật mình, Alice đứng phía sau cũng chăm chú nhìn. Các ngón tay của Anna đang cử động, là cử động mạnh. Liz thấy vậy vội vàng lay nhẹ người Anna.
– Anna, cậu nghe được tớ nói phải không? Mau mở mắt ra Anna, cậu mau tỉnh lại cho tôi.
– Nữ hoàng, thực ra khi tiểu thư Sarah tới đây thì tiểu thư Anna đã sớm có phản ứng cử động ngón tay rồi.
– Sao lại? Sao không nói cho tôi hả?
Liz nhìn Alice mà hét lên tức giận. Alice không hề biểu cảm gì nhìn Liz vẫn tông độ đó mà lên tiếng.
– Là tiểu thư Sarah nói không được cho nữ hoàng biết. Tiểu thư Sarah còn nói, tiểu thư Anna không sớm thì muộn sẽ tỉnh lại cho nên……
– Tiểu thư.
Fatimy vội chạy tới gọi lớn khi người con gái nằm đó sau bao năm nay đã mở mắt ra. Liz vội vàng chuyển tầm mắt từ Alice về Anna, cô nhìn Anna vui mừng có, lo lắng có.
– Anna, cậu có sao không? Anna, cậu nhận ra tớ chứ?
– Lizzi…….. mau… dừng Sarah… lại.
Anna khó khăn mở miệng nói sau hơn chục năm kia. Những gì cô muốn nói với Liz chính là vậy. Những chuyện của 17 năm trước và những chuyện của vài ngày trước, Anna đều nhớ như in. Cuối cùng khi cô đã biết được sự thật thì…
– Anna????
Cả Liz và Fatimy đều không hiểu, Anna nói dừng lại là sao chứ? Sarah có liên quan gì trong chuyện này sao? Anna quay đầu nhìn Liz chăm chú mà đưa tay lên nắm lấy bàn tay Liz.
– Sam Sam… em họ của cậu… em họ cậu là do………..
– Anna, bình tĩnh đã để Ramo tới xem cho cậu. Cậu đừng vội nói chuyện. Fatimy.
Liz quay qua Fatimy ý cậu ta mau chóng gọi Ramo tới đây. Sau khi xem xét cẩn thận rồi họ mới có thể bình tĩnh để nói chuyện. Anna nằm đó liền nhìn lên trần nhà, Liz sẽ chấp nhận được sự thật chứ? Liz sẽ hận Sarah chứ? Liệu cậu ấy có thể hận nổi đứa em gái của họ hay không?
Ramo nhận được cuộc gọi vội vàng tới biệt thự cổ này, cô khám cẩn thận cho Anna liền cảm thấy đúng là kì tích. Rõ ràng trước đó dù Anna vẫn bình thường nhưng hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Vậy mà sau 17 năm cô gái này cuối cùng cũng thức giấc, phải chăng do ý chí hay tác động nào đó?
– Hội trưởng, cô ấy ổn rồi sẽ không sao đâu. Vẫn là cần nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng thêm thôi.
– Được.
Liz vui mừng tiến tới bên giường đỡ lấy Anna khi thấy bạn mình có ý định ngồi dậy. Cơ thể Anna vẫn là suy yếu chưa thể như trước đây được. Anna nhìn Liz mà bỗng ôm chầm lấy cô bạn của mình làm ba người kia đứng nhìn hoàn toàn không hiểu.
– Lizzi… xin cậu… hãy tha thứ cho Sarah…. Xin cậu chỉ cần… chỉ cần dừng em ấy lại thôi…..
– Anna, cậu cứ luôn nói mấy lời này là sao? Sarah đã làm gì phải không? Lần trước em ấy đã nói những gì với cậu?
Liz thật không hiểu, cô muốn đẩy Anna ra để lau nước mắt cho bạn. Liz hoàn toàn không muốn nhìn Anna rơi nước mắt một chút nào. Vậy mà Anna vẫn luôn ôm chặt lấy cô không buông lại càng nghẹn ngào hơn nữa.
– Ngày đó… khi muốn đi tìm họ và chất vấn… tớ đã thấy Sarah. Em ấy vào lúc đó đã nhớ ra được mọi chuyện.
– Cậu nói sao hả Anna?
Liz hoàn toàn kinh ngạc trước những gì Anna nói. Như vậy là sao? Mọi chuyện là thế nào chứ?
– Sarah đã cãi vã với ba mình, họ đã nhắc tới chuyện ở ngôi nhà gỗ… Em họ của cậu, Lâm Sam Sam thật ra… thật ra không phải do Sky giết, không phải do bác Simon giết mà là… mà là do Sarah giết.
– Cái…cái gì?
Cả ba người là Liz, Fatimy và Ramo đều kinh hoàng nhìn Anna. Chuyện động trời này… sao lại, sao lại có chuyện như vậy xảy ra chứ? Sarah sao lại là kẻ giết Lâm Sam Sam thực sự được?
– Vì Lâm Sam Sam… đã biết được bí mật của Sarah. Cho nên trong lúc tức giận, Sarah đã không kiểm soát được bản thân mà giết Sam Sam…. Không chấp nhận được việc đó, Sarah trở nên điên loạn, em ấy đã tự mê hoặc bản thân nghĩ rằng là do… ba mình và Sky giết Lâm Sam Sam….
– Cậu hãy nói mình nghe nhầm và nhìn nhầm đi Anna. SARAH…. Sarah sao có thể???? Con bé và ba mình……
Liz hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này. Người họ tin tưởng nhất lại là người gây nên mọi tội lỗi sao? Anna nhìn Liz mà nắm chặt tay lại.
Lúc biết được sự thật đó Anna đã xông vào phòng mà chất vấn họ thì Sarah luôn miệng phủ nhận không phải mình làm. Anna đã muốn đi tìm Liz thì ngay đó Sarah đã yêu cầu ba mình lệnh cho đám sát thủ đó ngăn Anna lại. Kết quả Anna bị họ đâm vào xe của cô gây nên tai nạn khiến cô hôn mê. Anna đã suy nghĩ trong lúc rời khỏi phải có một lí do nào đó khiến cho Sarah không muốn nói cho bất cứ ai biết chuyện liên quan này.
Ba người kia nghe xong tất cả càng thêm choáng váng. Sarah, tại sao lại như vậy chứ?
– Bác Simon rất yêu thương con của mình… bác ấy vì Sarah mà không tiếc mọi thứ….
– Tớ sẽ đi tìm con bé. Tớ phải hỏi rõ bí mật đó là gì mà khiến con bé phải giết Sam Sam và cả ý định hại cậu cơ chứ?
– Liz… xin cậu…. xin cậu chỉ cần…. chỉ cần dừng Sarah lại mà thôi.
Anna ngồi trên giường mà những giọt nước mắt không ngừng rơi. Cô rất khổ tâm, hoàn toàn khổ tâm. Làm sao mà cuộc đời lại chớ trêu họ như vậy cơ chứ? Sarah chắc chắn phải thực sự rất sợ hãi bí mật của mình, con bé chắc phải rất đau khi biết rằng người mình yêu thương đã bị chính mình giết hại. Người đau khổ nhất phải là Sarah.
****
– Sam, cậu tới rồi, nhìn xem tớ nhặt được rất nhiều vỏ sò cho cậu nè.
– Sarah, dưới căn nhà này… dưới căn nhà này có một căn phòng……… Trong đó có người… có người đang nằm ngủ.
Bộp, bộp. Âm thanh túi sò rơi bịch xuống, và sau đó là cả một khoảng im lặng chỉ còn tiếng gió thổi không ngừng. Thật lâu sau đó mới lại có một giọng nói vang lên.
– Sam, sao cậu lại tìm ra nó? SAO CẬU LẠI NHÌN THẤY ANH ẤY HẢ?
– Sarah…..
– Cậu đã thấy anh ấy? Cậu đã thấy anh ấy…. Không được, ba nói không thể cho ai thấy anh ấy, ba nói nếu ai thấy anh ấy sẽ đem anh ấy đi mất, ba nói họ sẽ giết anh ấy lần nữa. Ba đã nói……..
Câu nói của cô bé Sarah ngày càng hỗn loạn hơn nữa và ngay sau đó một âm thanh sắc lẻm vang lên cũng chỉ còn tiếng bịch và mọi thứ kéo dài ray rứt.
– Ah, ah, ah, ………. mình đã làm gì thế này? Anh ấy…. Sam… Sam………. Ba… là ba, là ba nói….. Là ba nói, là ba nói…. không là ba giết… là ba giết……. SAMMM….
Tiếng hét thảm thiết cùng sự điên loạn hối hận không ngừng vang lên. Thật lâu sau đó nó kéo dài và cũng bị tắt đột ngột giữa chừng.
Sarah ngồi trên ghế, cô cầm lấy cái máy ghi âm vất xuống sàn nhà sau đó đứng dậy, cô nhấc chân ghế đè lên máy ghi âm mà nghiền nát. Ngày hôm đó, Sam đến tìm cô vì chuyện của người em song sinh đó nhưng…. Cô muốn mọi thứ biến mất.
Cứ ngỡ quên nhưng thực chất chưa bao giờ quên.
Cứ tưởng nó đã biến mất nhưng thực chất nó vẫn luôn tồn tại.
****
– Băng Băng.
Dương Dương vui mừng ôm lấy Băng Băng đang đứng trong phòng khách kia. Vũ Vũ thật không ngờ ông ngoại sẽ đưa Dương Dương tới đây, cậu ta sẽ lại bám lấy Băng Băng không buông cho coi.
– Dương Dương.
Băng Băng ôm lấy Dương Dương mỉm cười. Xa cậu ta một lúc đúng là có chút nhớ. Simon Taylor nhìn ba đứa nhóc rồi lại nhìn hai người phía sau kia mà mỉm cười.
– Đã quá bữa tối rồi, chúng ta đành ăn bữa khuya vậy, nhân tiện lại có thêm thành viên trở về nhà.
– Chẳng lẽ Chivas-san…
William thật hào hứng nhìn xung quanh liền dừng lại ở người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang hút thuốc đứng bên cửa sổ lớn kia. Chivas dập điếu thuốc đi từ từ tiến lại phía họ.
– Mấy đứa các ngươi đúng là lớn thật rồi.
– Chivas-san.
– Will, thật ồn ào, phải biết tỏ ra là một quý ông lịch lãm. Nhìn ngươi xem thật là lôi thôi.
Chivas chỉ vào William càu nhàu lên tiếng làm hắn ta chỉ biết cười cười không nói gì hơn. Yui đứng đó cúi đầu trước Chivas cũng chẳng nói câu nào. Ba đứa nhóc tò mò nhìn ba người lớn cũng chẳng hiểu gì. Simon Taylor cười cười nhìn họ.
– Asuna đã chuẩn bị rồi, chúng ta đi thưởng thức bữa khuya thôi.
– Phải ăn mừng ngày đoàn tụ, vì cả tiểu thư của chúng ta nữa.
– Đúng vậy.
Hai người Simon Taylor và Chivas cứ kẻ tung người hứng ăn ý nói chuyện đáp qua lại nhau không để mấy người kia chen vào được câu nào. Bữa khuya đó quả thực rất vui vẻ.
****
– Cậu ổn rồi chứ Ảnh?
– Không sao, không ảnh hưởng gì nhiều. Tìm được tiểu thư chưa?
– Cậu đừng lo, chúng ta lập tức tới đó.
Raon cười cười đỡ lấy Mạc Đình lên xe mà theo hướng địa điểm tìm kiếm trước đó mà thẳng tiến. Bọn họ sẽ không để tiểu thư phải chờ đợi lâu đâu, họ nhất định sẽ đưa tiểu thư về nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!