– “Chủ tịch! Anh không sao chứ?”
Tài xế riêng của anh nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ hỏi.
– “Lái xe đến quán bar Blue Moon!”
Chiếc xe của anh cũng bắt đầu lăn bánh chở anh tới quán bar sôi động tiếng nhạc. Vừa thấy anh, các cô gái ăn mặc quyến rũ đổ xô ra vồ lấy anh.
Cô gái A:
– “Chu Tổng! Lâu rồi không thấy ngài tới đây. Ngài không nhớ em sao?”
Cô gái B:
– “Lâu không gặp mà Chu Tổng vẫn đẹp trai, quyến rũ như trước. Hay để tối nay em phục vụ ngài nha?”
– “Buông ra. Đừng làm phiền tôi.”
Anh hất mạnh mấy cô ả ra rồi ngồi vào quầy gọi rượu ra uống. Chu Thiệu Huy uống đến say mèm không biết trời đất sao trăng gì nữa.
Tài xế của anh chờ bên ngoài đã cả 3 tiếng đồng hồ mà không thấy anh ra, anh ta sốt ruột đi vào bên trong thấy anh đang nằm gục trên quầy rượu.
– “Chủ tịch, anh say rồi. Để tôi đưa anh về nhé?!”
Vừa nói người tài xế vừa dìu anh đi ra xe.
Về tới biệt thự, người tài xế bèn gọi mấy người làm trong nhà ra giúp đưa anh lên phòng. Quản gia nhìn thấy thiếu gia say khướt, bèn hỏi:
– “Thiếu gia sao mà say thế này?”
– “Tôi không biết. Hôm nay tâm trạng của chủ tịch không được tốt nên chủ tịch đã đến quán bar uống rượu.”
– “Lam tiểu thư đâu? Cả ngày nay tôi không thấy cô ấy. Mau gọi cô ấy xuống phụ tôi đưa thiếu gia lên phòng đi.”
– “Dạ thưa…Lam tiểu thư đã rời khỏi đây rồi.”
– “Sao? Khi nào? Tại sao ta không biết?”
Quản gia bất ngờ khi nghe tin cô đã rời đi.
Hôm qua quản gia có chút việc riêng phải về quê ban nãy mới lên nên không biết là cô đã rời đi.
– “Là…thiếu gia bảo cô ấy đi.”
– “Được rồi, ta biết rồi. Mau nấu cho thiếu gia bát canh giải rượu.”
Trong cơn say, anh nghe bọn họ nhắc tới cô, cái tên Tư Duệ hiện rõ trong kí ức của anh. Căn nhà vì thiếu đi bóng dáng cô mà trở nên lạnh lẽo, trống vắng.
Còn về phần cô, sau khi rời khỏi Dạ Nguyệt Viên thì cô trở về nhà. Mẹ cô nhìn thấy cô thì vô cùng vui mừng.
– “Mẹ! Con về rồi đây.”
– “Tư Duệ! Con đi đường có mệt lắm không? Mau đi tắm rửa rồi ăn cơm, cơm mẹ nấu xong hết rồi.”
Mẹ cô ôm cô vào lòng để thoả mãn nỗi nhớ nhung bao lâu nay.
– “Mẹ! Mẹ mới xuất viện hôm qua, mẹ đừng làm việc nhiều quá.”
– “Có sao đâu. Được nấu cho con ăn là mẹ vui rồi. Dạo này con gầy đi nhiều đấy. Mà ít nữa con có đi công tác nữa không?”
– “Dạ…Không ạ. Sau này con sẽ ăn cơm cùng mẹ mỗi ngày luôn. Con sẽ không đi đâu nữa cả.”
Tư Duệ trầm mặc một lúc rồi đáp.
Trong suốt bữa ăn, Tư Duệ không nói câu gì, cô mải suy nghĩ không biết giờ này anh đang làm gì, đã về nhà chưa?
Đêm hôm đó, sau bữa ăn, Tư Duệ ngồi trò chuyện với mẹ rồi mới đi ngủ. Nói là đi ngủ nhưng thực ra những lúc rảnh rỗi như vậy, cô lại nghĩ đến anh.
Giữa anh và cô, một người mượn rượu để quên đi đối phương, người còn lại thì vì nhớ đến người kia mà không thể nào ngủ được.
Sáng hôm sau, Chu Thiệu Huy thức dậy mà đầu cứ ong ong. Anh lấy tay vỗ đầu vài cái cho tỉnh táo rồi đi thay đồ. Lúc lấy quần áo, anh vô thức mở tủ đồ của cô ra thì thấy đồ đạc của cô vẫn còn đó, chỉ có vài món đồ đơn giản là không thấy đâu nữa. Anh lấy ra một chiếc váy của cô rồi đưa lên hít hà. Một mùi hương phụ nữ quen thuộc, mùi thơm đặc trưng của cô. Vậy là đã một ngày anh không được nhìn thấy cô rồi. Kể từ hôm đó, anh cứ vùi đầu vào công việc để quên đi việc ngồi suy nghĩ đến cô. Anh muốn mình bận rộn để dễ dàng quên đi cô hơn.