Cô mang bình cháo buổi sáng đích thân cô nấu vào bệnh viện cho anh, lúc mở cửa ra thì cô thấy anh đang nhắm mắt, có lẽ là anh đang ngủ. Cô khẽ đặt bình cháo xuống bàn, nghiêng đầu nhín lén xem anh còn thực hay thực sự đã ngủ, lập tức anh liền mở mắt nhìn cô chằm chằm. Tư Duệ giật mình, mất thăng bằng mà ngã vào người anh, áp nửa khuôn mặt vào ngực anh. Nhanh chóng nhận thức được sự việc sai lầm của mình, cô lập tức đẩy anh ra, nói:
– “Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Chu Thiệu Huy lập tức nhăn mặt lại, không nói lời nào, tay đưa lên ôm bụng. Tư Duệ thấy anh như vậy, lập tức đưa tay lên sờ bụng anh, gấp gáp hỏi:
– “Tôi đụng phải vết thương của anh sao? Anh đau lắm không? Mang tôi xem vết thương cho. Tôi xin lỗi…”
Tư Duệ còn chưa nói hết câu thì anh đã đưa tay lên từ từ cởi từng nút áo ra, để lộ ra vòm ngực săn chắc. Tuy bụng anh có vết thương hậu phẫu thuật nhưng không làm giảm đi sức quyến rũ trên cơ thể anh. Tư Duệ như xịt máu mũi, cứng họng không nói được câu nào nữa.
– “Sao? Không phải em muốn xem vết thương cho tôi sao?”
Thấy cô im lặng, anh lại hỏi.
– “Tôi…tôi…nhìn như vậy chắc là không đau lắm đâu…nhỉ?”
Tư Duệ nở một nụ cười vô tội ra đáp lại anh.
– “Anh có đói không? Tôi lấy cháo cho anh ăn nhé?”
Để phá tan đi bầu không khí ngột ngạt, Tư Duệ vừa nói vừa đi quanh phòng sắp xếp đồ đạc, lại kiểm tra bình nước truyền dịch, máy đo,…v…v.
– “Tôi không đói.”
– “Hay anh uống nước cam nhé? Để tôi đi vắt nước cam cho anh!”
Tư Duệ vừa nói vừa đi đến chiếc bàn bên cạnh giường anh lấy một quả cam vàng mọng, thế nhưng Chu Thiệu Huy lại bắt lấy tay cô không buông.
– “An…anh làm gì vậy?”
– “Có phải em đang cố tình tiếp cận và lấy lòng tôi hay không?”
Chu Thiệu Huy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. Tư Duệ chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đáp:
– “Tôi đã nói rồi còn gì. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Hơn nữa không phải anh nói tôi ở lại đây với anh sao?”
– “Vậy sao cô không từ chối? Cô có thể từ chối mà? Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Chu Thiệu Huy đứng dậy, dùng lời nói chắc nịch để hỏi cô, ép cô phải nói ra.
– “Tôi…tôi…tôi muốn anh giúp một việc.”
– “Việc gì?”_______Anh lại nhớn mày hỏi.
– “Tôi…thực ra tôi bị Dương Vân hạ bệ, anh ấy không cho tôi tham gia các cuộc phẫu thuật lớn vì tôi mắc một sai lần. Mà anh biết đấy, nếu cứ chỉ làm mấy công việc nhỏ nhặt bên ngoài thì tôi sẽ rất lâu được thăng tiến. Mà tôi thì không thích điều đó. Bây giờ chỉ cần anh giúp tôi quay trở lại phòng phẫu thuật, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Bị dồn hỏi quá nhiều, Tư Duệ bèn nghĩ ra một lí do mà nói xong rồi cô mới thấy nó “phèn”.
– “Giúp cô? Cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi?”
Chu Thiệu Huy lại hỏi lại.
– “Đúng vậy.”_______Tư Duệ vừa nói vừa gật đầu lia lịa.
– “Sao cô không tìm người khác giúp mà cứ phải là tôi?”
– “Vậy…nếu anh không muốn giúp tôi thì thôi đi Tôi sẽ đi tìm người khác giúp đỡ.”
– “Kể cả bán thân hay sao?”
Chu Thiệu Huy nghe cô nói xong, lập tức đáp trả.
Nghe anh nói vậy, Tư Duệ sững người một lúc, sau đó cô lại cười, bảo:
– “Đúng. Dù sao tôi cũng còn trinh tiết nữa đâu. Ngủ với ai đâu còn quan trọng nữa. Miễn sao là tôi được nâng vị trí của mình lên.”
– “Mới hơn một tháng không gặp mà em đã thèm khát danh vọng như vậy sao?”
– “Trước giờ tôi vẫn như vậy mà. Là do anh không biết đấy thôi. Nếu anh không muốn giúp thì thôi, tôi đi đây. Từ nay tôi cũng chẳng còn lí do gì để qua đây nữa. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Nói ra những lời này thực sự cô rất đau đớn nhưng cô không còn cách nào khác. Cô yêu anh, một tình yêu đơn phương. Còn anh là một người đàn ông xấu xa, khiến cô yêu anh rồi lại rời xa cô. Có trách thì trách tim cô quá yếu mềm, nên mới dễ dàng đổ gục trước anh như thế. Nếu anh không yêu cô thì thà rằng cô khiến anh ghét cô, để anh không còn nói những lời đường mật khiến cô ảo tưởng nữa.
– “Được. Tôi sẽ giúp cô.”
Tuy rằng anh ghê tởm người phụ nữ toan tính, thực dụng như cô nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cô sẽ đi tìm kim chủ khác, thậm chí là bán thân để có được thứ danh vọng nằm trong tầm tay anh, anh không cam tâm. Vậy nên anh liền đồng ý.