Về tới biệt thự, Chu Thiệu Huy cầm theo chiếc chăn nhỏ đi vào trong nhà, nhưng không quên dặn dò Minh Kiệt:
– “Điều tra giúp tôi về cô gái đó.”
– “Dạ vâng, thưa thiếu gia.”
Chu Thiệu Huy cầm chiếc chăn nhỏ còn đọng lại một mùi hương phụ nữ nhè nhẹ rất dễ chịu, khác hẳn với mùi hương nước hoa nồng nặc của những người phụ nữ anh từng tiếp xúc. Chu Thiệu Huy tắm rửa, thay đồ xong, đích thân sấy khô chiếc chăn mà không giặt, vì anh không muốn mùi hương trên đó bị mất đi.
Sang ngày thứ 3 kể từ hôm mẹ nhập viện, Tư Duệ vẫn chưa thể gom đủ tiền. Từng địa chỉ in trên tờ báo tuyển dụng đều bị gạch đi mà không có chỗ nào kết quả, Tư Duệ mệt mỏi day day thái dương. Bỗng nhiên, một người phụ nữ khoảng ngoài 30 tuổi, dúi vào tay cô một tờ quảng cáo:
– “Cô gái, tôi nghĩ chắc hẳn là cô đang cần một công việc. Nếu cô không ngại thì hãy đến thử chỗ này xem.”
Người phụ nữ kia nói xong thì bỏ đi.
Tư Duệ có chút bất ngờ, cô nhìn vào trong tờ quảng cáo, là công việc bưng rượu ở một hộp đêm nổi tiếng trong thành phố – Chill Club. Mức lương một ngày là 20 triệu, cộng thêm tiền tip thì mỗi ngày vào khoảng 25 triệu.
Một người như cô, lớn lên chưa từng đến mấy nơi ăn chơi như vậy, cả ngày chỉ biết việc học và đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng nghĩ tới mẹ, cô nghĩ mình nên thử xem sao.
Chiều hôm đó, Tư Duệ vào bệnh viện thăm mẹ, mẹ cô thấy cô thì vừa vui mừng, vừa có chút xót xa:
– “Tiểu Duệ, mấy ngày nay vất vả cho con quá. Nhìn con gầy đi nhiều lắm.”
– “Mẹ, con không sao đâu. Chỉ là con nhớ mẹ thôi. Vậy nên mẹ phải sớm khoẻ lại để về nhà với con đấy.”
Tư Duệ không nói cho mẹ biết về tình hình sức khỏe của bà vì cô sợ bà sẽ lo lắng mà suy sụp. Vậy nên mẹ cô chỉ nghĩ là mình bị kiệt sức đến nỗi phải nhập viện mà thôi.
– “Đứa trẻ ngốc. Mẹ chỉ là bị mệt chút thôi. Mẹ sẽ sớm về nhà với con.”
Mẹ cô ôm cô vào lòng, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tư Duệ tìm đến làm việc ở Chill Club.
Trong phòng thay đồ của nhân viên, cô nghe người ta bàn tán với nhau rất rôm rả.
Cô gái 1: Trời ơi, hôm nay Chill Club chúng ta sẽ tiếp đón ba vị khách quý đó.
Cô gái 2: Có công tử Mạc Ninh và Dương Vân đó. Hai người họ vừa đẹp trai, vừa hào phóng. Các chị hôm nay không được tranh giành với em đâu.
Cô gái 3: Các em trật tự, để chị nói cho mà nghe. Mới có thiếu gia Mạc Ninh và Dương Vân thôi mà đã điên đảo hết cả lên. Chị mới nghe được, hôm nay Chu thiếu gia Chu Thiệu Huy cũng tới đây đó.
Cả hội nghe xong, trầm trồ lên, đồng thanh:
– “Sao cơ? Chu thiếu gia? Là Chu Thiệu Huy sao? Đó chẳng phải là người thừa kế tập đoàn tài chính Chu Thị, người đàn ông trong truyền thuyết của biết bao cô gái chúng ta hay sao?”
Một lúc sau, Chu Thiệu Huy cùng Mạc Ninh và Dương Vân bước vào hộp đêm trong sự chào đón nồng nhiệt của những cô gái và “bà bà” nơi đây.
– “Ôi, khách quý! Cơn gió nào đưa các vị tới đây. Thật là vinh dự quá.”
Tư Duệ không biết mấy người đàn ông mà mọi người bàn tán xôn xao cả buổi tối ngày hôm nay là người như thế nào nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ “Nếu đã đến những chỗ như thế này thì cũng chỉ là cậu ấm cô chiêu thích ăn chơi mà thôi. Hơn nữa công việc của cô cũng chỉ là mang rượu từng phòng có người nên cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Chu Thiệu Huy cùng hai người bạn thân của mình bước vào, mọi ánh nhìn đều dồn vào ba người bọn họ nhưng ánh nhìn của anh lại dừng lại trên người cô gái nhỏ đang đứng một góc kia. Cô gái à! Không ngờ lại có duyên gặp em ở đây. Khoé miệng anh nhếch lên, sau đó anh ghé tai bảo quản lí điều gì đó.
Tư Duệ đang thu dọn bàn của những vị khách đã rời đi thì quản lí bước tới, bảo cô:
– “Cô đi thay bộ đồ này đi, rồi tới phòng VVIP tiếp rượu ở đó.”
– “Quản lí, nhưng mà tôi chỉ là nhân viên bồi bàn thôi mà. Tôi…”
– “Làm bồi bàn không có nghĩa là không đi tiếp rượu. Hơn nữa, vị khách hôm nay rất đặc biệt. Nếu cô làm ngài ấy hài lòng, tôi sẽ thưởng cho cô 300 triệu.”
Bây giờ trong đầu Tư Duệ chỉ có suy nghĩ là làm sao phải kiếm tiền thật nhanh để cứu mẹ. Hai ngày nay, mỗi lần nhìn thấy mẹ đau đớn là cô lại không thể chịu đựng được. Thế là cô miễn cưỡng đi thay đồ. Bộ đồ màu tím lavender ôm sát cơ thể, để lộ ra đường cong tuyệt đẹp của Tư Duệ, một bên tà váy xẻ đến giữa đùi, để lộ ra đôi chân thon dài của cô.
Tư Duệ đối với mấy loại váy này có chút không thoải mái.
Cô căng thẳng đi vào trong căn phòng VVIP. Dưới ánh đèn xanh đỏ đủ màu, cô thấy có ba người đàn ông đang ngồi ở ghế. Có hai người đàn ông, mỗi người hai bên hai cô gái, ăn mặc rất hở hang đang hôn hít nhau. Duy nhất chỉ có người đàn ông ngồi ở ghế giữa là không có cô gái nào. Mà người đàn ông này có chút quen quen.
– “Thiệu Huy này! Cậu hôm nay sao thế? Đến Chill Club mà không chơi em nào à? “
Người đàn ông tên Mạc Ninh vừa ôm ấp mĩ nhân của mình, lại châm chọc Chu Thiệu Huy.
– “Tay chơi này hôm nay mèo chê mỡ cơ đấy. Haha.”
Người đàn ông tên Dương Vân lại hùa vào.
Chỉ thấy người đàn ông kia yên lặng không nói gì.
Tư Duệ lấy hết can đảm, tiến lại gần người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo kia mà nói:
– “Chào…chào ngài…”
– “Phụt! Nhân viên Chill Club hôm nay sao vậy? Dùng cách gọi ngây thơ này để chào khách à? Hahaah. Cô gái, em làm tôi bất ngờ đấy.”
Lại là thiếu gia Mạc Ninh đào hoa nghe cái câu cô chào anh xong thì không nhịn được cười, lập tức chỉnh đốn.
– “Em rót rượu tôi xem nào.”
Mạc Ninh buông hai cô gái của mình ra, nhìn Tư Duệ mà ra lệnh.
Tư Duệ cúi người xuống, cẩn thận rót rượu ra ly, sau đó dâng lên cho Mạc Ninh:
– “Xin mời công tử.”
– “Haha! Cô gái nhỏ à! Đừng nói với tôi đây là ngày đi làm đầu tiên của em nha?”
Tư Duệ chỉ cúi đầu không đáp. Với mấy tình huống như này, cô cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào. Ly rượu ở trên tay bị giật lấy, Mạc Ninh đứng dậy, nâng cằm cô lên, rồi đổ rượu vào miệng Tư Duệ, vẻ mặt thích thú:
– “Nếu muốn chuộc lỗi thì uống hết ly rượu này đi.”
Đổ hết rượu vào miệng cô xong, Mạc Ninh buông cô ra, Tư Duệ ôm ngực ho sặc sụa, chân đi giày cao gót, đứng không vững mà ngã ngửa ra sau thì lại bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Tư Duệ ngã vào lòng người đàn ông lạnh lùng kia.
– “Mạc Ninh! Quậy vậy đủ rồi. Cô gái này là tôi gọi tới, cậu cứ an phận chơi đồ của mình đi.”
Chu Thiệu Huy ôm cô trong lòng, lại quay sang lườm Mạc Ninh. Mạc Ninh thấy vậy thì lảng đi, rồi trực tiếp bảo:
– “Dương Vân! Hôm nay Chu thiếu gia bị khó ở rồi. Chúng ta đi chỗ khác chơi thôi.”
– “Vậy bọn tôi đi trước nhé. Cậu ở lại chơi vui vẻ.”
Dương Vân cùng đồng tình, liền ôm hai cô gái của mình rời đi theo tiếng gọi của Mạc Ninh. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại anh và cô. Tư Duệ vội thoát khỏi vòng tay anh, sau đó bện chặt hai tay vào nhau, cúi gằm mặt:
– “Xin lỗi đã làm thiếu gia mất vui. Để tôi bảo quản lí tìm người chuyên nghiệp hơn tới phục vụ ngài, tôi xin phép.”
Tư Duệ nói rồi định bỏ đi, thì Chu Thiệu Huy lại bảo:
– “Em không định lấy số tiền 300 triệu nữa à? “
– “Tôi không làm được gì cả, tôi sẽ không nhận tiền.”
Tư Duệ quay đầu lại, đáp.
Chu Thiệu Huy đứng dậy, tiến lại gần chỗ cô, cười lạnh:
– “Không phải em đang cần tiền sao? Hay em chê tiền ít? “
– “Sao anh biết tôi đang cần tiền? Anh là ai? Tại sao anh lại điều tra tôi?”
Tư Duệ ban đầu cứ nghĩ người đàn ông này chính là người đàn ông hôm trước cô gặp, nhưng xem xét cách hành xử thì người đàn ông này thật thô lỗ, khác hẳn với sự lịch thiệp của người đàn ông hôm trước.
– “Chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ tôi thật tốt. Thì đừng nói là 300 triệu, tôi sẽ cho em nhiều hơn thế.”
Chu Thiệu Huy ôm chặt lấy cô từ phía sau, khẽ thì thầm vào vành tai cô, tay lại mơn trớn sờ soạng bên đùi của cô. Tư Duệ giật mình, vội đẩy anh ra:
– “Xin anh hãy giữ tự trọng. Tôi xin phép.”
Tư Duệ nói rồi bỏ đi.
Chu Thiệu Huy bị khước từ, nhếch miệng cười nham hiểm:
– “Để xem! Tôi sẽ khiến em phải tìm đến cầu xin tôi.”