Mi Mi được Tư Duệ cưng chiều nhưng lại bị Chu Thiệu Huy hắt hủi. Sáng hôm nay, Chu Thiệu Huy thức dậy rồi đi làm trước. Lúc này cô vẫn còn đang ngủ. Không biết Mi Mi làm cách nào mà chui được vào trong phòng mà anh không hay biết. Đợi tới khi anh đã ra khỏi phòng rồi, nó mới chui ra rồi nhảy lên giường cô đang ngủ. Tư Duệ đang ngủ thì thấy mặt mình buồn buồn. Cô vội mở mắt ra thì thấy Mi Mi đang nhìn cô và vẫy đuôi rối rít.
– “Mi Mi! Mày dậy rồi à? Mày đã ăn gì chưa?”
*gâu gâu
Con cún thấy cô nói chuyện với mình thì bắt đầu sủa rồi rụi đầu vào người cô.
– “Mi Mi! Mày muốn tao dậy đưa mày đi chơi hả?”
*gâu gâu gâu
Mi Mi lại tiếp tục sủa và vẫy đuôi rối rít chắc là muốn cô đưa nó đi chơi. Bởi vì hôm qua Tư Duệ có hứa với Mi Mi là hôm nay sẽ dẫn nó đi siêu thị mua đồ ăn và đồ chơi.
– “Được rồi. Vậy mày đợi tao một chút nhé. Tao đi thay quần áo một chút rồi sẽ dẫn mày đi mua đồ ăn và đồ chơi nha.”
Mi Mi nghe Tư Duệ nói vẫy thì thè lưỡi ra, đôi mắt đen láy lấp lánh và sau đó nó ngồi đặt mông xuống giường, ngoan ngoãn đợi cô.
Tư Duệ thay đồ xong thì đi xuống dưới nhà ăn sáng, Mi Mi cũng chạy theo cô. Có vẻ như hôm nay nó biết được đi chơi nên nó rất vui.
– “Mi Mi à, cho mày này.”
Tư Duệ vừa nói vừa đưa cho Mi Mi một cái xúc xích. Ăn xong cô bắt đầu bế Mi Mi lên định đi ra ngoài. Châu quản gia thấy vậy liền hỏi:
– “Thiếu phu nhân! Cô định đi đâu sao?”
– “Bác Châu, Tư Duệ định cho Mi Mi đi mua thức ăn với đồ chơi.”
Tư Duệ nhanh nhảu đáp.
– “Vậy để tôi kêu tài xế đưa cô đi nhé?”
Châu quản gia vốn là không yên tâm để Tư Duệ ra ngoài một mình mặc dù bây giờ Nhã Hân đã thân bại danh liệt rồi, cũng sẽ không thể làm hại được cô nữa nhưng Tư Duệ bây giờ vốn ngốc nghếch nên ông không yên tâm để cô ra ngoài một mình.
– “Bác yên tâm, Tư Duệ có thể tự đi được mà. Tư Duệ sẽ không đi lạc đâu, Tư Duệ biết đường mà.”
Tư Duệ khẳng định chắc nịch rằng cô có thể tự đi ra ngoài một mình được. Châu quản gia nghe cô nói vậy thì chỉ biết thở dài rồi nói:
– “Thôi được rồi. Nhưng cô phải bỏ Mi Mi xuống, bác Châu sẽ cho Mi Mi một cái dây xích để cô dắt nó đi chứ cô mà cứ ôm nó suốt thế kia là lại bị ngứa nữa đó.”
– “Vâng!”__________Mấy lần Tư Duệ bị ngứa đều phải chích thuốc rất đau nên cô rất sợ. Sau đó quản gia lấy một sợi dây xích màu xanh rất đẹp móc vào vòng cổ của Mi Mi.
Tư Duệ dẫn Mi Mi ra ngoài và con cún có vẻ rất thích. Nó cứ đi rồi chốc chốc lại dừng lại bên đường ngắm nghía một lúc rồi mới chịu đi tiếp. Hai người họ tới cửa hàng bán đồ cho thú cưng. Mi Mi thích thú chạy khắp cửa hàng, ngửi hết món đồ này đến món đồ kia.
*gâu gâu
– “Mày thích cái này hả?”
*gâu
– “Vậy để tao mua cho mày cái này nhé!?”
*gâu
Mua được kha khá đồ trong siêu thị thú cưng, Tư Duệ lại cùng Mi Mi ra về. Ở trong siêu thị Mi Mi có được gặp vài người bạn cún giống nó và cũng có nhiều người cưng nựng nó nên lúc ra về có vẻ nó vẫn không muốn đi, còn muốn chơi thêm nữa.
– “Mi Mi à, đi thôi. Nếu mày ngoan thì hôm khác tao lại đưa mày đi chơi tiếp nữa.”
Mi Mi nghe vậy mặc dù rất buồn vì phải chia tay bạn của nó nhưng nó cũng không muốn không nghe lời cô nên đành theo cô đi về.
Lúc sáng đường, Mi Mi đột nhiên tuột dây xích rồi chạy vọt sang đường. Tư Duệ hoảng hốt khi nhìn thấy có một chiếc xe đang tiến về phía Mi Mi. Không chần chừ, cô lập tức lao sang đường và hốt hoảng gọi:
– “Mi Mi! Cẩn thận xe đó!”
*kít
Tư Duệ ngã xuống đường, đầu đập mạnh xuống đất rồi bất tỉnh. Trước khi ngất đi, cô còn nghe thấy có tiếng người nói:
– “Này cô ơi, cô tỉnh lại đi.”