Hợp đồng tình nhân - Chương 215 : Quan hệ hỗn loạn. 
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Hợp đồng tình nhân


Chương 215 : Quan hệ hỗn loạn. 


“Được , tôi yên tâm rồi. Vậy tôi đi trước.” Trần Mạt tạm biệt xong liền đi ra ngoài phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại duy nhất Cận Thế Phong, anh lặng lẽ nhìn người con gái nằm trên giường, vươn tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt tái nhợt của cô, sao cô còn chưa tỉnh lại? Lam Lam,chẳng lẽ em không thấy có bao nhiêu người lo lắng cho em sao? Anh xin em, mở mắt ra đi! Đừng bắt anh chờ thêm nữa, anh không chịu đựng nổi nữa đâu!

Trời về khuya,trăng vô cùng sáng, vầng trăng tựa như một tuyệt sắc giai nhân, dịu dàng rong chơi trên chốn nhân gian. Ánh trăng trùm lên hàng cây một màu bàng bạc, lách qua tán cây chiếu xuống mặt đất hàng loạt đốm sáng nhỏ như tinh linh ngoài vũ trụ. Ánh trăng lạnh lẽo mà lại yêu kiều quyến rũ, bóng cây cùng bóng người hòa lẫn vào nhau, nhìn qua vừa chân thật, lại vừa huyền ảo.

Sở Mặc Hàm lẳng lặng đứng dưới tán cây, trầm tư không lên tiếng. Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này? Lam Lam sao lại là em gái của anh đây? Nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày này, Sở Mặc Hàm như vừa tỉnh dậy sau một thế kỷ.

Hai ngày trước, cũng nửa đêm như vậy,khắp nơi trong khuôn viên biệt thự tràn đầy thuộc hạ mặc trang phục màu đen, không khí trong biệt thự cũng trở nên đặc quánh, bất thường. Sở Mặc Hàm cùng Sở Thiên Võ giằng co, trên mặt người nào cũng biểu lộ sự dứt khoát.

“Mặc Hàm, rốt cuộc gần đây con xảy ra chuyện gì? Vì sao cả ngày con cứ như kẻ mất hồn? Làm sao vậy?” Sở Thiên Võ mở miệng chỉ trích. “Con nhìn con xem. Như thế này liệu có xứng với vị trí thừa kế của gia tộc không?”

“Cha, con cam tâm từ bỏ quyền thừa kế!” Sở Mặc Hàm kiên định.

“Cái gì? Con vừa nói cái gì? Sao có thể phát ngôn những thứ điên cuồng như vậy? Con có phải là con của ta không? Nói như vậy cũng nói được sao?” Sở Thiên Võ vô cùng tức giận, thái dương nổi đầy gân xanh, khuôn mặt vì bực tức cũng trở nên trắng bệch.

Sở Mặc Hàm không đáp, anh nhìn thẳng vào mắt cha mình, một tia kiên quyết quét qua mắt.

“Vì sao? Sở Mặc Hàm? Mày…sao mày lại trở nên như vậy? Vì đứa con gái kia sao? Vì con bé tên Yên Lam sao?”

Sở Mặc Hàm kinh ngạc nhìn cha mình, làm sao có thể, làm sao ông ta biết Yên Lam?

“Mày còn chối cái gì? Kinh ngạc cái gì? Còn không phải sao? Không phải nó sao?” Sở Thiên Võ nói xong, lấy ra một tờ tạp chí, đập mạnh xuống bàn, sau đó chỉ vào khuôn mặt người con gái hét lên.

Sở Mặc Hàm ảm đạm nhìn Yên Lam đang hạnh phúc khoác tay Cận Thế Phong, vẻ bi thương hiện rõ trên khóe mắt.

“Đêm hôm khuya khoắt,các ngươi đang ầm ĩ cái gì vậy?” Sở lão gia gia đi từ trên lầu xuống, nhìn con trai và cháu nội của mình mặt đầy giá lạnh. “Nhìn xem nhìn xem, các ngươi có giống cha con không? Thiên Võ, làm cha phải ra dáng cha, không nên hơi một tí là quát tháo Mặc Hàm. Nó lớn rồi, không còn bé tấm gì nữa, biết việc gì nên làm, việc gì không.”

“Ba, ba luôn che chở cho nó, dung túng nó. Ba xem xem bộ dạng nó bây giờ còn ra thể thống gì nữa? Cả ngày như thằng mất hồn, tinh thần hoảng hốt. Cứ tiếp tục như thế, con sẽ cho cô ta biến mất khỏi cõi đời này luôn!” Sở Thiên Võ nhìn Mặc Hàm, uy hiếp không tha.

“Không được!”

“Con dám?”

Hai giọng nói âm lượng cao hơn bình thường đồng thời vang lên. Sở Thành Minh lên tiếng, “Ba nói bao lần rồi, nha đầu kia ba đã nhận làm cháu nuôi. Ba không cho phép con đụng đến con bé dù chỉ một sợi tóc!”

“Ba, người không thể làm tổn thương Yên Lam, cô ấy đã cứu mạng con, con mang ơn cô ấy. Làm người sao có thể lấy oán báo ơn?” Sở Mặc Hàm tiếp lời.

“Nhưng ba à….” Sở Thiên Võ chưa nói xong, đã bị Sở Thành Minh chặn ngang. “Con đang cầm cái gì trên tay đó?”

Ông lấy tờ tạp chí từ trên tay con trai mình. Trang bìa là ảnh Cận Thế Phong, nha đầu Tiểu Lam nhu thuận đứng bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc. Quang cảnh này ở khách sạn Duyệt Khải, hôm Vương Mậu Đức có tổ chức tiệc rượu, có lẽ phóng viên chụp được đưa lên.

Thấy ba mình tay run run cầm tạp chí, ánh mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt trên ảnh bìa, Sở Thiên Võ nghi hoặc hỏi: “Ba, người làm sao vậy?”

Sở Thành Minh không trả lời, không chớp mắt nhìn bức ảnh trên tay. Ông không hề lật trang khác, cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm vào cổ Yên Lam. Một bộ trang sức! Nha đầu này, nó lấy đâu ra bộ trang sức này đây?

“Ta phải đi tìm nha đầu kia, hỏi cho rõ ràng, tại sao nó lại có bộ trang sức này?” Lời chưa dứt, Sở Thành Minh đã đứng dậy tiến về phía cửa lớn.

Hai cha con Sở Thiên Võ kinh ngạc nhìn theo dáng ông, Sở Thiên Võ vội vàng hỏi, “Ba, trễ thế này ba còn muốn đi đâu? Nếu ba muốn đi tìm người cũng phải đợi ngày mai chứ?”

“Ông ơi, muộn lắm rồi, ông chờ đến sáng đi!” Sở Mặc Hàm tiêu sái đi đến giữ chặt Sở Thành Minh.

Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đúng vậy! Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai đi, ngày mai ông sẽ đi tìm Lam Lam hỏi cho rõ sự tình.

Nhìn ông mình vừa hoảng hốt lại vừa thất vọng, Sở Mặc Hàm không khỏi tò mò. “Ông ơi, rốt cuộc là làm sao vậy? Sao ông lại biến thành bộ dạng này? Ông không phải biết Yên Lam sao? Nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy lại kích động như vậy?” Thật là, anh biết ông nội có quen Yên Lam, lại còn nhận làm cháu gái nuôi nữa. Bây giờ trông ông hoảng hốt như vậy, anh cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

“Không phải! Không phải ảnh chụp, mà là bộ trang sức trên cổ nó kia kìa!” Sở Thành Minh thất thần trả lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN