Hợp đồng tình nhân
Chương 237 : Ánh mắt tà ác
“Mặc Hàm, là anh à? Có chuyện gì sao?” Yên Lam rất tự nhiên hỏi, cho đến bây giờ cô vẫn không quen goi anh trai hay anh Mặc Hàm.
“Vừa rồi người ngoại quốc kia tìm em có việc gì vậy?”
“Hả? Anh nhìn thấy à?” Yên Lam kinh ngạc nói.
Sở Mặc Hàm gật gật đầu.
“Thật ra cũng không có việc gì quan trọng.” Yên Lam lảng tránh. Không thể kể lại chuyện xấu hổ kia, mà nói với Sở Mặc Hàm rằng Ước Hàn đang theo đuổi cô thì đúng là có chút ngại ngùng.
“Anh ta thích em à?” Mặc Hàm hỏi thẳng vấn đề.
Nhìn ánh mắt của Mặc Hàm, Yên Lam đoán anh cũng đã biết, bèn đỏ mặt: “Nhưng mà em cũng đã nói rõ ràng với anh ta rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ánh mắt anh ta cũng không phải đứng đắn lương thiện gì, cẩn thận vẫn hơn. Em cư xử sao cho khéo léo, đừng để xảy ra chuyện gì không hay, biết chưa?” Sở Mặc Hàm dặn dò cẩn thận rồi xoay bước đi. Thật sự anh nhìn Ước Hàn không vừa mắt tí nào, loại ánh mắt đó không biết sẽ có gan làm ra chuyện gì.
Ước Hàn có lẽ cũng thích Yên Lam. Anh cũng đã từng như vậy, nhưng anh không giống anh ta. Tình cảm của anh đối với Yên Lam lúc đó, không rõ ràng lắm, có thích một chút, nhưng lại không hẳn là yêu. Khi biết Yên Lam đã yêu người khác, anh cũng cảm thấy buồn, nhưng khi cô trở thành em gái của anh thì anh lại có một chút vui mừng, một chút thoải mái.
Cảm giác nào cũng từng trải qua, chỉ chưa có đau khổ đến chết. Vì vậy, anh cảm thấy tình cảm của mình đối với Yên Lam rất phức tạp, chính mình cũng không biết thế nào mà đối mặt.
Vài ngày sau, Cận Thế Phong đã đi công tác về.
“Thế Phong, anh về rồi à?” Yên Lam nhìn người đàn ông đang ôm mình từ phía sau, vui sướng hỏi.
“Ừ, anh về rồi! Lam Lam, nhớ anh không?” Anh lười biếng vùi đầu trong hõm cổ cô, tham lam hít lấy mùi thơm quen thuộc. Thật sự là nhớ! Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mà anh tưởng đã xa cô cả thế kỷ. Anh một khắc cũng không muốn rời xa cô, anh nhớ cô chết đi được!
Anh muốn đem cô đặt bên mình mãi mãi, anh đã chuẩn bị một đám cưới vô cùng long trọng, thu hút cả thế giới, để cô và anh hạnh phúc đứng trước mặt mọi người tuyên bố họ thuộc về nhau, để mọi người cùng chúc phúc cho anh và cô.
“Nhớ, em rất rất nhớ anh.” Sợ anh còn không tin, cô cật lực gật đầu.
“Thật không? Sao anh nghe nói, mấy ngày nay Ước Hàn đều đến tìm em cơ mà?” Giọng nói rõ ràng đã nhuốm giấm chua.
“Anh ghen à?” Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nở nụ cười.
Nghe thấy Yên Lam nói vậy, gương mặt anh thoáng đỏ: “Ừ đấy, anh ghen. Em khai mau, vì sao lại đi cùng tên đó?”
Ngữ khí thật trẻ con,Cận Thế Phong làm nũng nên giọng nói có phần không tự nhiên.
“Ha ha” Yên Lam lại cười, “Thế Phong, anh ghen thật là đáng yêu.”
“Hừ, đừng có lảng sang truyện khác, em khai mau, hắn làm ở bên em làm những gì?”
“Không có, em đã nói rõ với anh ta, về sau anh ta sẽ không đến làm phiền em nữa.” Yên Lam vội vàng nhìn Cận Thế Phong nói.
“Thật không?”
Yên Lam lại cật lực gật đầu.
Nhìn người con gái trong lòng, Cận Thế Phong lại thêm siết chặt cánh tay, đem cô ôm thật sâu vào trong ngực.
Sân bay…
“Hành khách chú ý,chuyến bay từ Paris về Đài Bắc sắp hạ cánh. Yêu cầu quý khách chuẩn bị sẵn sang, máy bay chuẩn bị hạ cánh.” Giọng nói chuyên nghiệp phát ra, Yên Lam đứng bên cạnh Cận Thế Phong vô cùng cao hứng nói, “Thế Phong, Mạt Mạt cùng Kỷ học trưởng đã về rồi!”
“Đã biết hai người họ hôm nay về, sao không đợi họ về nhà rồi chúng ta đi tìm sau? Em lại còn muốn đến tận đây đón.”
“Nhưng em rất muốn gặp Mạt Mạt!” Yên Lam bĩu môi.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, vừa nhắc tới đã thấy giọng Trần Mạt vang lên, “Lam Lam, mình về rồi!”
Yên Lam ở bên này vui mừng nhìn hai người đang kéo va ly tới, tay đưa lên vẫy không ngừng. Cô xúc động ôm chầm lấy bạn mình, “Mạt Mạt, mình nhớ cậu muốn chết đây này!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!