Hợp đồng tình nhân
Chương 29 : Gặp Lại Cố Nhân
“Phải” Hắn không đề cập tới, nàng gần như đã muốn quên đi cái ký ức đáng sợ đêm hôm đó.
Yên Lam nhìn hắn, đột nhiên phát hiện rằng sức ảnh hưởng cuả người đàn ông này đối với nàng rất lớn, cảm giác rằng dường như chỉ cần có hắn bên cạnh, chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. “Lần đầu tiên cuả em không phải là cho anh, anh không bận tâm sao?” Nghĩ thầm trong lòng, nàng quyết định phải nói ra.
Cận Thế Phong nhìn nàng không nói gì, tỏ ý để nàng tiếp tục nói.
Yên Lam nuốt nuốt nước bọt, nói tiếp. “Em cũng không biết hắn ta là ai? Khi đó em bị trúng thuốc mê, tỉnh lại thì đã ở trên giường.”
Nhìn biểu hiện bình tĩnh cuả Cận Thế Phong, Yên Lam nói, “Anh cũng không tức giận chứ?”
“Anh vì sao phải tức giận hử!” Cận Thế Phong buồn cười nói. Trong nháy mắt cố tình lơ đễnh đi biểu hiện thất vọng, buồn bã cuả Yên Lam. “Hơn nưã, anh làm sao có thể tự mình làm mình tức giận được?”
“Đúng vậy! Cũng mặc kệ chuyện của anh, anh vì sao muốn….Anh, anh nói cái gì? Tự mình làm mình tức giận? Chẳng lẽ là anh?” Yên Lam không dám tin thốt lên.
“Đúng vậy! Người đó chính là anh, lúc anh tỉnh dậy, em đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Sau đó lại thấy em tới phỏng vấn vào vị trí thư ký cuả anh, anh còn tưởng rằng em biết người đó là anh, nên mới tới tìm.”
“Em, em căn bản không biết là anh, ngay lúc đó em rất sợ, em không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Em không biết khi anh tỉnh lại thì làm thế nào mà đối mặt, cho nên em mới…”
“Bởi vì em chỉ lấy anh làm thuốc giải, dùng xong rồi thì bỏ chạy, nhanh như vậy liền vứt bỏ anh.” Cận Thế Phong tâm tình rất sảng khoái tiếp lời Yên Lam.
“Không, không phải. Em không phải là như vậy, anh hãy nghe em nói, đừng….”
Cận Thế Phong không đợi Yên Lam nói dứt câu đã dùng miệng áp lên môi nàng. Mãi cho đến khi hai người đều không thể thở nổi hắn mới chiụ buông ra, “Em không cần giải thích, anh biết.” Yên Lam trong lòng có chút kích động, tưạ vào lồng ngực Cận Thế Phong.
“Dọn đến chỗ anh thôi!” Cận Thế Phong đột nhiên mở miệng nói.
Đáy lòng nàng run lên, vô cùng kinh ngạc. “Vì sao? Em ở đây rất tốt, vì sao phải dọn đi đến chỗ anh?”
“Như vậy thì anh mới mỗi ngày đều nhìn thấy em” Cận Thế Phong nhìn nàng một cái, đột nhiên cuí đầu hôn nàng thật sâu, vẫn hôn, thật dài, thật dài, như là không có ngày mai, mãi một hồi lâu sau hắn mới chiụ buông nàng ra. Cánh môi bị hôn đến sưng đỏ đau nhức làm nàng có chút tức giận. “Anh làm cái gì lại hôn em như vậy?”
“Ai bảo em không giống những người phụ nữ khác?” Phụ nữ thông thường khi nghe hắn nói như vậy, đều vô cùng vui sướng mà bật khóc rồi ôm lấy hắn, điên cuồng hôn hắn như bão táp, còn nàng lại lý trí phân tích tình trạng hiện tại cuả mình cùng hắn, nói rằng nàng căn bản không cần dọn đến chỗ cuả hắn, đúng thật làm tức chết người mà.
“Lẽ nào em thích anh cùng những người phụ nữ khác cũng giống như vậy?”
“Cho nên, anh hối hận? Không nghĩ rằng muốn em nưã?” Khoé môi Yên Lam mang theo ý cười, viền mắt hơi hơi ửng đỏ.
Muốn kiên quyết giả vờ trêu đùa, nhưng trong đáy mắt Cận Thế Phong lại làm đổ bể chuyện đó
Hắn đưa tay mân mê môi Yên Lam, nheo mắt chăm chú ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, được một lúc rồi mới cất tiếng thì thầm bên tai nàng.
“Không, anh chính là thích em không giống người khác.”
“Có ý gì chứ?”
“Ý là, anh đã mua em, em đã là người của anh, không còn đường mà hối hận nưã….” Lần thứ hai hôn lên môi nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, vẻ thô bạo ngang ngược đã hoàn toàn biến mất.
Trợ lý của Cận Thế Phong đã muốn trở về, Yên Lam có chút lưu tâm, muốn xem thử rốt cuộc là ai đã đoạt mất bát cơm của nàng, nên cứ quấn lấy Cận Thế Phong, nói nhất định phải gặp người đó một lần. Đấu không lại yêu cầu của Yên Lam với hắn, Cận Thế Phong liền tự mình lái xe chở nàng ra sân bay đón người, người ra khỏi cửa rất đông, nhưng mà không ngờ Yên Lam liếc mắt một cái liền trông thấy một người quen, học trưởng của nàng thời đại học. Kỷ Tồn Viễn. Hơn nữa còn đặc biệt hào phóng vội vàng tiến đến trao cho Kỷ Tồn Viễn một cái ôm nồng nhiệt.
“Học trưởng, đã lâu không gặp rồi.” Yên Lam chủ động lên tiếng chào hỏi, cũng ôm hắn một cái, gặp mặt bạn cũ khiến cho tâm tình của nàng thực sự vô cùng vui mừng. Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường, hai người đàn ông có mặt tại đây đều đồng loạt thay đổi sắc mặt. Kỷ Tồn Viễn thì cười đến vui mừng khôn xiết, còn vẻ mặt Cận Thế Phong thì tái đi, nàng sao lại có thể đi ôm ấp người đàn ông khác?! Nàng làm sao quen biết trợ lý của mình? Vấn đề này cứ lởn vởn trong đầu Cận thế Phong. Cứ coi như là người quen, cũng không thể thân mật như vậy chứ!
“Tiểu Lam… Em trở nên quyến rũ hơn nhiều rồi.” Kỷ Tồn Viễn còn chưa nói hết câu đã bị Cận Thế Phong ngắt lời.
“Hai người sao lại biết nhau vậy? Tồn Xa, tôi không nhớ là cậu nói có quen biết thư ký của tôi nha?” Lúc hai người cùng quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của CậnThế Phong chột dạ lại càng thêm xấu xí
“Tiểu Lam là học muội của tôi lúc còn học đại học, không ngờ nàng lại chính là thư ký của tổng tài” Kỷ Tồn Viễn nói.
“Đúng vậy! Lúc đó học trưởng rất quan tâm chăm sóc cho em.” Yên Lam nói.“Nhưng mà, học trưởng, em thật không ngờ anh lại là trợ lý cuả Cận tổng! Lần này, anh trở về thực sự không đúng lúc, vừa quay về đã định đoạt mất bát cơm của em sao?” Nói xong, Yên Lam nổi giận với hắn một chút.
Kỷ Tồn Viễn mỉm cười, kêu oan “Chuyện này sao có thể trách anh chứ? Anh vốn chính là trợ lý của tổng tài mà!? Chuyện này tổng tài đã có sắp đặt theo trình tự rồi không phải sao?! Tiểu Lam, vả lại, đã là mệnh lệnh của tổng tài, anh không thể không nghe theo.”
“Vậy sao?” Yên Lam nghiêm túc nháy nháy mắt “Vậy học trưởng, anh có thể không cần trở về nữa? Bởi vì Cận tổng đã đồng ý cho em tiếp tục làm thư ký của anh ấy rồi. Ở đây không có đất cho anh dụng võ.”
Kỷ Tồn Viễn nghe xong liền lắc đầu “Đã lâu như vậy không gặp, vậy mà vừa gặp đã muốn đuổi anh đi, học muội, em làm tim anh tổn thương đó!”
“Ai bảo học trưởng quay về đoạt mất bát cơm của em?” Yên Lam hỉnh hỉnh mũi, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp hiếm thấy.
“Yên thư ký, chuyện này đâu phải do em định đoạt” Cận Thế Phong rất không vui khi thấy mình bị gạt sang một bên, tựa như hắn mới là người thừa vậy
Yên Lam nhíu mày, xoay người lại nhìn Cận đại tổng tài “Anh rõ ràng đã đồng ý với em, anh sẽ không quên nội dung trong hợp đồng của chúng ta chứ?”
“Em không cần nhắc nhở anh về chuyện hợp đồng, anh nhớ rất rõ ràng! Nhưng mà chuyện em quay trở lại làm thư ký cho anh, vấn đề này tạm thời không còn quan trọng nữa!” Hắn còn muốn tiến hành giai đoạn cuối cùng trong việc thu mua và hợp nhất xí nghiệp, cẩn thận ứng phó lão cáo già Kim Bất Hoán, xử lý chuyện hôn sự của hắn và Kim Dục Nhi….Chuyện này hắn thật sự không muốn nàng biết.
“Anh…” Đáng ghét! Thật là đáng ghét quá đi!
Người con gái này càng ngày càng to gan rồi, lại bày trò la lối hắn trước mặt cấp dưới? Thật là đáng chết!
“Thế nào? Em có ý kiến gì sao!” Cận Thế Phong lạnh lùng cất tiếng.
“Quên đi” Nàng cao ngạo ngẩng cằm, dù trong lòng có ngã xuống tận đáy, nàng cũng sẽ không chịu nhận thua người đàn ông luôn luôn luôn bá đạo này“Tôi đi trước, các người từ từ mà nói chuyện”
Yên Lam xoay người, Cận Thế dùng một tay kéo lấy tay nàng.
“Câu nói vừa nãy là có ý gì?” Hắn nhíu chặt mày, toàn thân trên dưới đều toát ra một sự lạnh lùng chết người.
“Chỉ là… Quên ý đó đi.” Nàng xiết chặt nắm tay, quyết tâm không quay đầu lại nhìn hắn.
“Quên đi?” Hắn lặp lại một lần nữa, nghĩ mình có phải đã nghe lầm rồi không?
“Đúng” Cho dù nàng yêu hắn đi chăng nữa, nàng cũng không muốn bị điều khiển, chi phối dễ dàng như vậy, giống như nàng chỉ là một bình hoa vô dụng, có thể để cho hắn bảo đến thì đến, bảo đi thì đi.
“Được, tốt lắm, em có phải đã quên chuyện gì hay không? Em có còn nhớ hợp đồng của chúng ta không? Trong một năm này, em hoàn toàn thuộc về anh.”Cận Thế Phong cắn răng, tức giận đến mức khó chịu trong ngực.
Nàng giận, hắn cũng giận, Yên Lam không ngờ người đàn ông này sẽ lại giở trò nhắc đến chuyện hợp đồng trước mặt Kỷ Tồn Viễn….. Hừ, Cận Thế Phong chết tiệt! Hắn sao có thể vô lễ như vậy?
“Buông tay em ra!” Rất muốn cắn hắn, cho hắn biết thế nào là cảm giác đau đớn!
“Không được.” Dám ra lệnh cho hắn?
“ Anh còn không buông tay, em sẽ la lên”
“Em cứ việc la lên thử xem, xem ai sẽ đến cứu em.”
“Anh….” Yên Lam giận dữ nhìn Cận Thế Phong, Ôi, hắn thực sự rất quá đáng! Rõ ràng biết mình không thể cất tiếng la lối nơi đông người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!