Hợp đồng tình nhân
Chương 42 : Hình Ảnh Diễm Tình Trong Thang Máy
Nâng tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã tám giờ mười rồi, hoá ra đã trễ thế này rồi mà cũng không biết. Yên Lam xoa xoa đôi mắt có chút mỏi mệt, dọn dẹp sơ qua một ít tài liệu trên bàn một chút, sau đó đi ra khỏi văn phòng. Hôm nay, Cận Thế Phong thật sự bề bộn nhiều việc, bận rộn đến nỗi ngay cả Yên Lam là thư ký cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Đi tới bên cạnh thang máy, vươn tay xoa bóp sau lưng một chút, nàng lẳng lặng chờ thang máy. Còn có thể loáng thoáng nghe thấy có vài người đang thảo luận về việc gì đó, Yên Lam nhìn về phía bên trái, phát hiện ra ở một nơi còn đang sáng đèn, có vài người đang tụ tập cùng một chỗ, thảo luận rất sôi nổi về việc gì đó.
Nàng mỉm cười, nhớ tới chính mình cũng từng bởi vì một bản báo cáo tài chính mà bận rộn cả buổi tối, có lẽ, bởi vì ý kiến người này khác với người kia, mới nói đi nói lại ý định ban đầu của chính mình. Dường như mọi người cũng rất cố chấp, nên ngay cả bản thân mình cũng không ngoại lệ.
Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra, Yên Lam quay đầu lại, đang chuẩn bị bước vào trong thang máy, lại bị màn kịch sống động diễm tình bên trong làm cho kinh sợ. Chỉ thấy hai người trong thang máy, đang hôn nhau như ở chốn không người, có lẽ đứng quá gần khiến Yên Lam gần như có thể nghe thấy tiếng thoát ra từ hai đôi môi đang nghiền nát nhau bên trong.
Yên Lam không dám mở mắt, vội vàng cúi đầu, dự định chờ bọn họ đi khỏi, mình sẽ sử dụng thang máy. Sau khi cửa thang máy tạm ngừng vài giây, bắt đầu từ từ khép lại. Ngay trong tích tắc cửa thang sắp khép lại, người đàn ông trong thang máy ngẩng đầu lên, thần trí Yên Lam như lạc tới nơi nào, người kia chính là Cận Thế Phong cả ngày bận rộn. Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, vì sao hắn có thể như vậy, nếu muốn tìm người phụ nữ khác cũng đừng để cho nàng bắt gặp chứ! Nước mắt theo hai gò má ồ ạt rơi xuống, Yên Lam ngơ ngẩn nhìn thang máy đi xuống dưới, không hề bỏ sót vẻ mặt kinh hoảng của Cận Thế Phong lúc nhìn thấy nàng.
Từ đầu đến cuối luôn là tự mình đa tình sao! Yên Lam đau khổ nghĩ, sao có thể tin tưởng hắn chứ. Biết rõ ràng, mình chẳng qua chỉ là người phụ nữ hắn mua về, nhưng vẫn càng lún sâu vào hố. Đáng đời chưa? Nhớ lại những hình ảnh trong những ngày ở bên bờ biển, sao lại có thể là giả vờ? Giờ khắc này, tâm trí của Yên Lam cực kỳ rối loạn.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, Yên Lam nhìn thấy Cận Thế Phong đứng trong thang máy, liền quay đầu muốn bỏ đi.
“Chết tiệt!” Cận Thế Phong rủa thầm một tiếng, sau đó, bước nhanh ra phía ngoài thang máy, lập tức nắm lấy cánh tay Yên Lam, dùng hết sức mà kéo nàng vào trong thang máy.
Bất ngời bị kéo mạnh, khiến cả người Yên Lam có chút xiêu vẹo, trong lúc hoảng loạn, nàng không cẩn thận va vào cửa thang máy, một cơn đau điếng người từ dưới chân truyền đến, khiến nàng nhịn không được vành mắt ươn ướt.
Đau quá….
Yên Lam nhăn nhó cau mày, nỗ lực không cho bản thân mình biểu hiện ra ngoài.“Anh muốn làm gì! Mau buông tôi ra, tôi không quấy rầy chuyện tốt của anh đâu, anh tiếp tục đi!!!” Nàng tức giận gắt nhẹ.
“Đều không phải như em nghĩ đâu! Em hãy nghe anh nói.” Cận Thế Phong lần đầu tiên nỗ lực giải thích với người khác.
“Anh không cần theo tôi giải thích gì hết, tôi là ai? Chẳng qua chỉ là người phụ nữ anh mua về mà thôi.” Yên Lam cúi đầu, nỗ lực kiềm chế, nức nở nói.
“Em thật sự tưởng như vậy sao? Ngẩng đầu lên.” Cận Thế Phong nhìn Yên Lam bình tĩnh nói.
“Không muốn” Yên Lam tức giận nói. Sao có thể ngẩng đầu, để cho hắn nhìn thấy gương mặt mình đang đầy nước mắt.
“Đừng để anh nói lần thứ hai!” Cận Thế Phong tức giận nói, lấy tay nắm lấy cằm Yên Lam, ép buộc nàng ngẩng đầu lên. Lọt vào trong tầm tầm mắt quả nhiên là nước mắt ràn rụa, Cận Thế Phong thương xót ôm Yên Lam vào trong lòng.
“Buông ra.” Yên Lam giãy giụa. Đừng tiếp tục đối xử với nàng ôn nhu như vậy nữa, rõ ràng không thích nàng, vì sao luôn làm ra những loại hành động khiến cho nàng hiểu lầm này.
“Đừng động đậy nữa, anh muốn em nghe anh giải thích.” Cận Thế Phong ôm chặt lấy Yên Lam. Ngăn nàng tiếp tục giãy giụa. Tiếp tục nói, “Sự thật không phải giống như em nhìn thấy đâu. Hôm nay, Kim Dục Nhi tới tìm anh là bởi vì Kim Bất Hoán, Kim Bất Hoán muốn dùng Kim Dục Nhi trao đổi để lấy lại xí nghiệp Kim Thị.”
“Thế Phong, em biết anh thích em đúng không? Van xin anh, lúc này đây hãy bỏ qua cho cha em đi. Kim Thị là tâm huyết suốt đời của ông ấy.” Kim Dục Nhi khẩn cầu Cận Thế Phong.
“Không có khả năng đó, Cận Thế Phong tôi là người như vậy, nếu có thể làm được tôi tuyệt đối sẽ không rút tay về.” Không đếm xỉa tới lời khẩn cầu của Kim Dục Nhi, hắn còn nói thêm, “Còn nữa, sau này cô không nên lại tới tìm tôi nữa, tôi nghĩ cô hẳn là biết rất rõ, quan hệ của chúng ta lúc đó, Cận Thế Phong tôi là loại người gì, cô cũng biết rõ, cô tiếp tục đeo lấy tôi nữa cũng không có tác dụng.”
“Nhưng mà, em là thực sự thích anh mà! Thế Phong anh sao có thể đối xử với em như vậy.” Kim Dục Nhi nức nở nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!