Hợp Tác Thành Đôi
Chương 50
Như Mộc Xuân Phong công khai quá bất ngờ, Khâu Hành Phong dùng hai chữ đơn giản để làm sáng tỏ quan hệ của hắn và Lục Tu Mộc, nhưng tất cả fan đều có tâm trạng “Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi thấy gì thế này?”
Ngay cả bình luận đầu tiên cũng là– Hôm nay không phải Cá tháng tư chứ? Thật ấy hả???
Không trách tất cả mọi người đều nghi ngờ, trừ nhóm fan CP đã đào ra “manh mối”, phần lớn đều nhìn nhận mối quan hệ của bọn họ là “bạn lăng xê”, thậm chí còn không hiểu vì sao lại đột nhiên công khai như thế.
Khâu Hành Phong chẳng có tâm trạng quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, lúc này tất cả suy nghĩ trong đầu hắn là làm thế nào để thuyết phục Giang Tùy đồng ý với cách làm của mình. Hắn phân tích phản ứng của Giang Tùy, nghĩ đến cả việc đối phương sẽ mắng bằng giọng điệu gì, song rốt cuộc hắn không chờ được đòn “núi kêu biển gầm” của người quản lý.
Khâu Hành Phong lạnh người, tự nhủ không phải Giang Tùy tức chết thật rồi chứ…
Hắn thấp thỏm gọi điện thoại cho Giang Tùy, không ngờ đối phương chỉ bình tĩnh hỏi: “Hành Phong, có việc gì thế?”
Khâu Hành Phong im lặng hai giây, coi sự ôn hòa này của đối phương thành tinh thần bất ổn. Nhớ đến người có lỗi trước là mình, hắn dứt khoát xin lỗi, sau đó nói thật kĩ về quá trình trao đổi của mình và Lục Tu Mộc, muốn kéo về lý trí của Giang Tùy.
Giang Tùy hơi buồn cười, ngắt lời hắn: “Anh nói cái này cho tôi làm gì? Tôi không muốn bị nhét cơm chó.”
Khâu Hành Phong: “…”
Giang Tùy nói tiếp: “Tôi nghe anh Cao nói hết mọi chuyện rồi.”
Khâu Hành Phong nghẹn lời, thái độ này của quản lý đã vượt quá nhận thức của hắn. Hắn uể oải bóp mũi, sinh ra một suy nghĩ hoang đường – không phải mình điên, là Giang Tùy điên rồi.
“Cậu không mắng tôi à?” Khâu Hành Phong chần chờ nói ra nghi ngờ trong lòng.
Đối phương im lặng một thoáng: “Đúng là tôi không vừa ý với cách làm của anh, đột nhiên công khai như vậy là lãng phí tất cả những thứ tôi “trải đường” trước đấy rồi. Nhưng nói cho cùng, anh và Tu Mộc có quyền lựa chọn thời điểm công khai mà.”
Khâu Hành Phong cảm thấy lời tiếp theo của anh hẳn sẽ quay ngoắt lại, quyết định im lặng.
Nhưng Giang Tùy chỉ cười: “Là một quản lý, tôi không thể chấp nhận, cũng không hiểu được suy nghĩ của anh và Tu Mộc. Nhưng tôi không chỉ là quản lý, ít nhất trong lòng tôi, tôi còn cực kì không biết xấu hổ mà coi mình là bạn của anh nữa.”
Nói đến đây, anh ho một tiếng: “Há, nếu anh cho rằng tôi đang tưởng bở thì im đi, tôi không muốn biết suy nghĩ của anh.”
Khâu Hành Phong vốn không muốn phản bác: “…”
“Anh Cao muốn tôi khuyên Tu Mộc, nhưng tôi thấy không nhất thiết phải thế.” Giang Tùy nói. “Tôi nhớ lúc anh mới mắc chứng rối loạn, mấy năm nay tôi cứ nghĩ là lại sợ, nếu bác sĩ Nhiếp không phải bạn thân của anh, có phải chúng ta còn chẳng có cơ hội nói chuyện điện thoại thế này không?”
Khâu Hành Phong hiểu ý của Giang Tùy, bọn họ đều cho rằng giúp đại chúng hiểu rõ về chứng rối loạn là chuyện quan trọng nhất.
“Tôi không ngờ cậu lại ủng hộ thầy Lục.”
“Không phải ủng hộ, tôi muốn cảm tạ cậu ấy.” Giang Tùy thở dài, đột nhiên nhớ lại quá khứ. “Anh vừa vào nghề tôi đã đi theo rồi, lúc ấy tôi cũng chỉ là một quản lý vô danh mà thôi. Nói thật, lúc ấy tôi không ngờ chúng ta có thể đi xa như thế. Anh nổi, hợp đồng đại diện và kịch bản lũ lượt kéo đến, tôi cứ nghĩ rằng có thể “hút máu” anh đến hết đời, vậy mà đột nhiên anh lại đổ bệnh…”
Anh dường như chỉ cảm khái vận mệnh thay đổi thất thường, xùy một tiếng: “Tôi là một Beta, lúc ấy mới biết trên đời có loại bệnh hiếm thấy như vậy. Bác sĩ Nhiếp nói chứng rối loạn không phải bệnh nan y gì, chỉ cần trao đổi pheromone thường xuyên với Omega có độ khớp cao là được. Anh ấy nói thản thiên như thế nhưng tôi bối rối vô cùng, cả đầu chỉ có mẹ nó đi đâu tìm Omega cho anh bây giờ.”
“Thế mà bác sĩ Nhiếp lại nói, bọn họ có tình nguyện viên tự nguyện tham gia trị liệu trấn an.”
Giang Tùy không nói được nữa, anh chẳng thể dùng dăm ba câu để tóm gọn được tâm tình phức tạp lúc ấy của mình. Lúc ấy anh còn tưởng mình gặp ảo giác rồi, nếu không sao lại có thể có “tên đần” tình nguyện tham gia cái hạng mục không được công nhận này cơ chứ.
Về sau anh nghe được từ Khâu Hành Phong, “tên đần” ấy chính là Lục Tu Mộc.
Một ngôi sao có tương lai xán lạn.
Vào thời khắc ấy Giang Tùy đã hiểu, mưu cầu của mỗi con người thật sự không giống nhau. Có người so sự nghiệp, có người chạy theo tình yêu, mà cũng có người cố gắng vào vai một “tên đần” không được coi trọng.
Những ước muốn này không thể so sánh với nhau, càng không thể phân biệt cao thấp giàu nghèo, chỉ phụ thuộc duy nhất vào một thứ: trong lòng người ấy, việc này có đáng hay không.
Là “người nhà bệnh nhân”, Giang Tùy thấy đồng cảm một cách lạ lùng. Cao Hâm nói Lục Tu Mộc điên rồi, nhưng anh cho rằng Tu Mộc đáng để “điên”.
Hai người im lặng, Khâu Hành Phong bình tĩnh mở lời trước: “Cảm ơn.”
“Dẹp đi, cảm ơn cái rắm ấy.” Giọng Giang Tùy thản thiên. “Chờ đến khi tôi và anh Cao khống chế được dư luận, hai người phải mời cơm đấy. Làm quản lý của hai người khéo đoản mệnh mười năm.”
Khâu Hành Phong tự động bỏ qua lời phàn nàn phía sau của anh, hỏi: “Khống chế thế nào?”
“Trước hết dẫn dắt bình luận trên mạng, tốt nhất tìm được một học giả “chứng minh” chuyện tình nguyện viên. Nếu thật sự không nổi–” Giọng Giang Tùy hơi lo lắng. “Thì chạy seeding*, mua kịch bản, nói “Tu Mộc là nhất” ở khắp nơi.”
(*) seeding, gốc là 水军 (thủy quân), chỉ việc để lại các lượt bình chọn/bình luận/chia sẻ ảo nhằm gây một hiệu ứng nhất định
Không đợi Khâu Hành Phong chửi biện pháp này ngu đến mức nào, Giang Tùy nói tiếp: “Được rồi, đây không phải chuyện anh cần bận tâm. Năng lực của tôi và anh Cao rất đỉnh mà.”
Khâu Hành Phong im lặng cắt đứt cuộc trò chuyện.
Người tự kỷ không bao giờ chịu được việc người khác khoe khoang trước mặt mình.
***
Một tuần sau, hội thảo khoa học về chứng rối loạn được tổ chức theo đúng lịch trình. Người có mặt không chỉ có giảng viên khoa y, chủ biên tạp chí y học mà còn có ba phóng viên.
Bọn họ là “người may mắn” được Giang Tùy và Cao Hâm chọn lựa một cách tỉ mỉ. Ba người có đạo đức nghề nghiệp tương đối cao, sẽ không viết những bài “thêm mắm dặm muối”, cũng sẽ không viết mập mờ bóng gió nhằm đục nước béo cò.
Mà lúc này, ba người nghe viện trưởng Trương Kỳ nói, nhìn những ký hiệu trên màn hình như “thiên thư”.
Một người liếc “đồng nghiệp” bên tạp chí y học, ngơ ngác nhìn đối phương múa bút thành văn, không hiểu sao có chút xấu hổ “không xứng làm phóng viên”.
Đảo mắt, thấy còn hai tên ngốc nữa làm bạn với mình, sự xấu hổ này lập tức biến mất.
Bọn họ như những người ngoại lai đi lạc đường, hoàn toàn không hợp với bầu không khí nồng nặc mùi học thuật thế này.
“Hai người biết trước sự kiện này về cái gì không?” Một người nhỏ giọng hỏi. “Người trên kia thuyết giảng cái gì đấy, tôi nghe không hiểu chút nào.”
Hai người còn lại lập tử tỏ ra đồng tình, phụ họa: “Tôi cũng thế.”
“Cao Hâm chỉ nói Lục Tu Mộc là đại sứ tuyên truyền cho hoạt động lần này, muốn tôi viết một bài báo tích cực.”
“Nhưng lại nói, Lục Tu Mộc sao phải nhận loại sự kiện thế này? Nghe tới nghe lui, “chứng rối loạn” không phải bệnh tình dục sao?”
“Anh cho rằng fan cậu ta sẽ quan tâm cậu ta nhận sự kiện gì à?” Người còn lại bóp họng. “Fan cuồng cũng chỉ có thể nói, anh nhà tuyệt quá, cố lên nha!”
Hai người còn lại bị chất giọng vịt đực ấy chọc cười, che miệng khẽ cười thành tiếng.
Đúng lúc này, Trương Kỳ nói đến phương pháp chữa trị chứng rối loạn, nội dung phần này tương đối dễ hiểu, ba người im lặng chú ý lên sân khấu.
Nghe đến “Trao đổi pheromone là phương pháp chữa trị hiệu quả nhất”, một phóng viên tặc lưỡi: “Làm nhân viên y tế bây giờ đúng là không dễ dàng, nếu vợ tôi trao đổi pheromone với một người lạ, chắc tôi điên mất.”
Lời này lập tức tạo được sự đồng cảm, ba người nhiều lời thảo luận vài câu.
“Tôi nhớ đánh dấu tạm thời là phương pháp “tiệm cận tình dục” không được công nhận mà. Trước đó chẳng phải Lục Tu Mộc đã dính phải một vụ sao, cưỡng ép đánh dấu nhân viên công tác đang phát tình ấy… Sao cậu ta cứ dính vào mấy chuyện này thế.”
“Ai biết được.” Phóng viên ngồi ngoài cùng nhún vai. “Có lẽ cậu ta vốn không biết phương pháp chữa trị này lại liên quan đến tình dục, nếu không với sự khôn khéo ấy của Cao Hâm sao lại cho cậu ta tham gia chứ.”
“Vậy chúng ta viết bài thế nào đây? Có nói về phương pháp trị liệu hay không…”
Ba người còn chưa thảo luận xong, Lục Tu Mộc đã bước lên bục.
Đến rồi, mấy phóng viên không còn tâm trạng thì thầm nữa, dồn dập lắp ống kính vào máy ảnh để chụp hình. Vốn nghĩ chỉ cần chụp mấy tấm là được, nhưng Lục Tu Mộc vừa mở miệng đã khiến mấy người trợn mắt há hốc mồm, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng chuyển sang chế độ quay phim.
Lục Tu Mộc khẽ cúi đầu: “Chào mọi người, tôi là Lục Tu Mộc. Là một diễn viên, tôi xuất hiện trong sự kiện này có vẻ không hợp lý lắm, nhưng hôm nay tôi đứng ở đây với tư cách một tình nguyện viên.”
Cả hội trường xôn xao, mọi người còn chưa kịp hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, Lục Tu Mộc đã tiếp: “Khoảng ba năm trước, tôi tự nguyện gia nhập hạng mục “Trị liệu trấn an pheromone”, đồng thời định kỳ trao đổi pheromone với các bệnh nhân mắc chứng rối loạn.”
Lục Tu Mộc biết phần mở màn này của mình quá “kinh dị”, nhưng cậu cần lôi kéo sự chú ý của mọi người nhanh nhất có thể, có vậy những lời kế tiếp mới không biến thành “đàn gảy tay trâu”.
Cậu lật bản thảo diễn thuyết mà Nhiếp Nghiêu đã chuẩn bị ra, dùng những từ ngữ dễ hiểu để giải thích nguồn gốc, triệu chứng và hậu quả nếu không thể chữa trị kịp thời của chứng rối loạn.
Cậu thuyết trình khác với Trương Kỳ, khán giả của cậu không phải những người dâng hiến cho y học, cũng không phải những người bệnh đang chịu sự giày vò, mà là quần chúng phổ thông cách ba chữ “chứng rối loạn” này xa vạn dặm.
Cậu không ngại dùng bản thân để lôi kéo sự chú ý, dù một hòn đá nhỏ như cậu rơi vào đại dương mênh mông cũng chỉ có thể tạo nên một gợn sóng lăn tăn.
“Cha tôi cũng từng mắc chứng rối loạn.” Lục Tu Mộc buông bản thảo xuống, nói từ tốn. “Trong ấn tượng của tôi, ông là một người ôn hòa, nho nhã, dạy tôi vẽ, dạy tôi viết chữ, còn đọc truyện cổ tích để ru tôi ngủ. Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, trong kỳ mẫn cảm ông không được Omega trấn an, dần dần bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, bắt đầu không khống chế được pheromone. Ông như đã biến thành người khác vậy, gắt gỏng, dễ nổi giận, thậm chí đôi khi còn đả thương người khác.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!