Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất - Chương 13: Sáu năm rồi không gặp, em từng yêu ai chưa?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất


Chương 13: Sáu năm rồi không gặp, em từng yêu ai chưa?


Edit: Ryal

Một khi đã ý thức được rằng kì mẫn cảm đang đến, thì cảm giác nôn nóng trong anh lại đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Nồng độ pheromone trong máu đột ngột tăng cao, Tô Hoài dần không khống chế nổi pheromone của mình nữa, chúng mơ hồ tỏa ra khắp xung quanh.

Khương Ngạn Hi vừa chớm nhận ra điều ấy thì Tô Hoài đã mở cửa sổ xe.

“Xin lỗi em, anh hơi khó thở”. Sắc mặt anh vẫn như thường.

Khương Ngạn Hi thấy giọng Tô Hoài khàn khàn thì lo lắng nhìn anh: “Anh ơi, anh khó chịu ở đâu ạ?”.

Tô Hoài: “Không sao”.

Kì mẫn cảm của Alpha cũng giống kì phát tình của Omega, cả hai đều là vấn đề rất riêng tư.

Một lúc sau, thấy Khương Ngạn Hi vẫn cứ nhìn mình vẻ không yên tâm, Tô Hoài mới nói: “Trên máy bay anh không ngủ được nên hơi mệt”.

Khương Ngạn Hi lập tức đáp: “Thế thì anh dùng chế độ lái tự động đi ạ”.

Tô Hoài ra hiệu cho cậu nhìn biển báo ven đường.

Đây là khu cấm sử dụng chế độ lái tự động.

Khương Ngạn Hi vừa sốt sắng vừa do dự hai giây, đôi tay trên đầu gối nắm chặt: “Đàn anh ơi, hay để em lái xe cho”.

Chỉ nói chuyện với Khương Ngạn Hi một xíu mà sự nôn nóng từ kì mẫn cảm đã được xoa dịu chút ít.

Tô Hoài cười, hỏi: “Em biết lái xe à?”.

Khương Ngạn Hi hơi chột dạ mà túm chặt ống tay áo, yếu ớt đáp: “Dạ”.

Tô Hoài vừa nghe cái giọng này là đã thấy không tin được, mà anh cũng không muốn chuyển tay lái cho Khương Ngạn Hi tại một nơi xa lạ, anh chỉ muốn trò chuyện với cậu mà thôi.

Tô Hoài tiếp tục hỏi: “Lái ra đường bao giờ chưa?”.

Khương Ngạn Hi hơi chần chừ, mắt liếc qua chỗ khác: “Có lái… ba lần ạ”.

Sau đó, chiếc xe mới tinh bị bỏ ghẻ phủ bụi trong nhà để xe hết ba năm.

Tô Hoài không kìm được mà mỉm cười, anh đã hiểu: “Dùng chế độ lái tự động à?”.

Khương Ngạn Hi: “… Dạ”.

Cậu sợ Tô Hoài mệt, lại nói thêm: “Nhưng em lái được mà, lúc thi lấy bằng em được điểm tối đa đấy”.

Tuyến thể của Tô Hoài bèn nóng lên, kì mẫn cảm lại bắt đầu quấy phá, răng anh hơi ngứa.

Trong đầu anh lóe lên một hình ảnh đầy mê hoặc.

Bản năng Alpha khiến anh dừng xe bên ven đường, lập tức đánh dấu Omega vừa thơm ngọt vừa ngoan ngoãn kế bên.

Anh không dám nhìn sang nơi nào khác ngoài đường cao tốc ban đêm, đành vừa nhìn thẳng vừa xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng đáp: “Giỏi quá”.

Khương Ngạn Hi cảm nhận được cái chạm dịu dàng của anh – nó khiến cậu thấy an toàn một cách thần kì.

Tuy biết Tô Hoài chỉ đang an ủi xã giao, nhưng được đàn anh khích lệ cậu cũng thích lắm chứ.

“Em không quen đường sá nơi đây, ban đêm nguy hiểm lắm”. Tô Hoài chỉ đụng nhẹ một cái rồi kiềm chế rụt tay về, không dám sờ nhiều: “Lần sau để em thể hiện nhé”.

Hai má Khương Ngạn Hi ửng hồng trong màn đêm: “Ừm… Nếu anh mệt quá thì phải dừng lại nghỉ ngơi đấy”.

Tô Hoài thở phào: “Ừ”.

Khương Ngạn Hi càng ngoan, Tô Hoài càng khổ sở.

Đại não đã bắt đầu giục giã, tuyến thể anh từng nhìn thấy trên máy bay như vụt thoáng qua trước mắt, cứ vài giây hình ảnh ấy lại xuất hiện trong đầu anh một lần.

Phải tìm thuốc ức chế thật nhanh thôi, nếu không anh có thể làm ra chuyện gì khiến nhóc khóa dưới sợ hãi mất.

Một khi bản năng sinh lí của Alpha bị phát động trong kì mẫn cảm, thì gần như không ai kháng cự được.

Tô Hoài nhíu mày, tăng tốc.

Chiếc xe thể thao màu bạc chạy trên con đường ven biển như một vệt sáng mờ.

Mười lăm phút sau, cuối cùng họ cũng tới nhà trọ bình dân – địa điểm của lần hẹn hò này.

Căn biệt thự trắng được xây cạnh khu trang trại đẹp nổi tiếng ở đảo H, chủ nhân của nó chính là Levins – một đại gia vừa nổi tiếng vừa hào phóng trên đảo này.

Khu trang trại đẹp nhất thế giới chính là sản phẩm kinh doanh của Levins.

Ban ngày, đứng ở chỗ cao nhất trên sườn núi của trang trại ấy là có thể thấy được bãi biển óng ánh như ngọc thạch.

Vừa xuống xe Tô Hoài đã ra hiệu tạm ngừng quay, giao Khương Ngạn Hi cho trợ lí của anh chăm sóc rồi tìm Hứa Mính lấy thuốc ức chế.

Khi biết kì mẫn cảm của Tô Hoài tới sớm, Hứa Mính cũng hơi kinh ngạc.

Rõ ràng lần này sớm hơn những lần trước nhiều.

Tô Hoài không uống loại thuốc ức chế có tác dụng ngắn, mà vén tay áo lên tiêm một liều ức chế loại mạnh ngay trong xe.

Hứa Mính nhận lấy thuốc ức chế anh đã dùng hết rồi bọc lại bằng túi kín, chưa yên tâm mà hỏi: “Còn quay tiếp được không?”.

Thuốc ức chế liều mạnh sẽ có những tác dụng phụ nhất định, khiến người sử dụng mệt mỏi và buồn ngủ.

Tô Hoài nhắm mắt, anh cảm giác được cơn nóng vội trong thân thể mình đang dần dịu xuống.

Anh mở đôi mắt đã hơi nhuốm vẻ mỏi mệt, thả ống tay áo xuống rồi mở cửa xe: “Chỉ hai ngày thôi, không sao đâu”.

Hứa Mính cũng bước ra theo, nhỏ giọng nhắc: “Đừng có cố quá, kì mẫn cảm của cậu đã nghiêm trọng hơn người khác từ xưa rồi, thời gian cũng dài hơn. Lần này quay xong phải xin nghỉ phép nửa tháng đấy”.

Tô Hoài: “Ừ”.

.

Trang trại ban đêm yên tĩnh vô cùng, thảm cỏ trước cửa biệt thự được chăm chút gọn ghẽ, được ánh đèn mờ mờ phát ra từ trong biệt thự và ánh sáng từ phía tổ chương trình chiếu sáng.

Tổ chương trình đang bận bịu chuẩn bị quay.

Hai nữ trợ lí vây quanh Khương Ngạn Hi, đưa cho cậu nước và đồ ăn vặt, vừa cười vừa trò chuyện với cậu.

Dáng vẻ hướng nội ngốc nghếch dễ thương của cậu khiến người khác thích vô cùng.

“Lông mi của Hi Hi dài quá à”. Trợ lí Omega Phương Tuyết của tổ chương trình nhìn cậu ăn socola mình đưa, tỏ vẻ hâm mộ: “Bình thường cưng có dùng gì dưỡng lông mi không?”.

Khương Ngạn Hi ngơ ngác hỏi: “Còn có thuốc dưỡng mi nữa ấy ạ?”.

Chẳng lẽ dùng thuốc dưỡng tóc lên mi?

“Da dẻ cũng đẹp quá này, trắng ghê cơ, không nhìn thấy xíu lỗ chân lông nào luôn, mĩ phẩm của chị chẳng được hiệu quả như thế”. Trợ lí Beta Thanh Mai của Tô Hoài cho cậu ăn thạch, cảm thán: “Nhóc có đi spa thẩm mĩ làm đẹp chưa?”.

Cái này thì Khương Ngạn Hi biết.

Sau khi làm phẫu thuật chữa sẹo thì da cậu trở nên rất mẫn cảm, phải trị liệu theo đề nghị của bác sĩ thêm một thời gian.

Cậu thật thà gật đầu: “Mấy năm trước có làm ạ”.

“Mấy năm trước cơ à?”. Thanh Mai kinh ngạc hỏi. “Hiệu quả kéo dài lâu thật đấy? Bệnh viện nào thế? Nhóc giới thiệu bác sĩ cho chị nha?”.

Phương Tuyết: “Chị nữa!”.

Khương Ngạn Hi viết rõ cả địa chỉ bệnh viện lẫn tên bác sĩ lên một tờ giấy.

Bí kíp làm đẹp của Omega tình đầu quốc dân!

Phương Tuyết và Thanh Mai đã bắt đầu mơ mộng về viễn cảnh mình trở thành tình đầu quốc dân.

Phương Tuyết: “Hi Hi ơi cưng tốt quá à, mình kết bạn trên WINK nhé!”.

Thanh Mai: “Chị tuyên bố, chị sẽ làm bạn nhóc cả đời!”.

Bạn ấy à?

Khương Ngạn Hi sững sờ chớp mắt.

Trừ Kỷ Vũ quen được sau khi chuyển trường, thì chưa từng có ai chủ động muốn kết bạn với cậu cả.

Khương Ngạn Hi thấy có hơi không thực.

Sau khi phẫu thuật chữa sẹo, cậu cứ sống lén lút vô cùng.

Đây là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi không gian của riêng mình, cảm nhận được chân thực “Thế giới mới” Kỷ Vũ từng nói.

Tim Khương Ngạn Hi đập hơi nhanh, vừa cố can đảm vừa căng thẳng lấy điện thoại ra, cậu hơi sờ sợ.

Rồi lại nghĩ đến điều gì, Khương Ngạn Hi nói: “Em xin lỗi, lần sau mình kết bạn nha, đây là điện thoại tổ chương trình phát cho em ạ”.

“Các chị đợi em…”. Cậu hơi ngẩn ngơ, nhỏ giọng. “Mua điện thoại mới nhé”.

“Điện thoại của cưng hỏng à?”. Phương Tuyết hỏi. “Không sao, sau khi kết thúc chương trình cưng cầm cái này về cũng được”.

Thanh Mai bật cười vẻ sâu xa: “Biết rồi nhé, cái này dành riêng cho cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt là nam thần Alpha với nhóc chứ gì. Thôi, không làm bóng đèn nữa, lần sau còn nhiều cơ hội gặp nhau mà, có mười hai tập lận”.

Khương Ngạn Hi bị nắm thóp, cậu đỏ tai cụp hàng mi trong nháy mắt.

Tô Hoài xong việc thì ngó sang, thấy Khương Ngạn Hi hơi mất tự nhiên thì hỏi: “Sao thế em? Đông người quá à?”.

Khương Ngạn Hi lại không dám nhìn anh, cậu cúi đầu khẽ lắc.

Không thèm nói chuyện với anh à?

Tô Hoài nghi hoặc nhìn hai trợ lí: “?”.

Hai trợ lí chỉ che miệng trộm cười.

Tô Hoài đút tay vào túi, nhíu mày nhìn đôi tai ửng đỏ của Khương Ngạn Hi, thấy trán cậu hơi ướt – chắc cậu nóng lắm rồi.

Tô Hoài: “Em cởϊ áσ khoác ra đi”.

Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn cởϊ áσ ra rồi ôm trong tay, nhưng cũng chẳng mát hơn là bao. Nơi đây là vùng nhiệt đới cơ mà.

Nhiệt độ ban đêm ở quần đảo MK không bao giờ xuống thấp hơn 25 độ, hôm nay còn nóng cực kì nữa chứ.

Đêm nhiệt đới tiêu chuẩn.

Ban nãy, Lộc Ưu biết tin Tô Hoài bước vào kì mẫn cảm thì hỏi anh có quay được nhiệm vụ hẹn hò ngày mai hay không.

Tô Hoài tiêm thuốc ức chế liều mạnh, rất cần được nghỉ ngơi.

Anh cũng chẳng sợ nóng mấy, nhưng vẫn quyết định phải nhanh chóng lấy được va li của hai người.

Không thể để nhóc khóa dưới khó chịu được.

Nhân viên công tác gọi hai người đi quay, Tô Hoài xốc Khương Ngạn Hi lên, giúp cậu xắn tay áo, giọng khàn khàn ủ rũ: “Em kiên nhẫn thêm xíu nữa nha, mình sẽ lấy lại được va li nhanh thôi”.

Khương Ngạn Hi từng xem chương trình này rồi, cậu rầu rĩ thở dài: “Chắc không dễ lắm đâu ạ”.

Nhưng nhất định cậu sẽ cố gắng, không thể để đàn anh khó chịu được.

Tô Hoài cười: “Không tin anh à?”.

Cuối cùng Khương Ngạn Hi cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Trong đêm, Tô Hoài đẹp trai tới mức vô thực, đôi mắt đậm màu mang nét lười biếng và gợi cảm.

Khương Ngạn Hi thoáng liếc sang chỗ khác, nhưng dường như cậu bị khóa kín trong đôi mắt ấy mất rồi.

Con người là động vật thị giác, Khương Ngạn Hi cũng không phải ngoại lệ.

Tô Hoài lẳng lặng nhìn cậu mấy giây, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu: “Sáu năm rồi không gặp, em từng yêu ai chưa?”.

Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, chẳng hiểu tại sao anh lại hỏi về vấn đề này: “… Chưa ạ”.

Tô Hoài hơi mỉm cười: “Không ai theo đuổi em à?”.

Khương Ngạn Hi: “Không có đâu ạ”.

“Ừm”. Tô Hoài vỗ vỗ đầu cậu, nhẹ đẩy cậu sang chỗ ghi hình: “Đi thôi, đi lấy hành lí nào”.

Trước khi tới nơi Tô Hoài cứ đi sau Khương Ngạn Hi mãi, cậu cũng cảm nhận được ánh mắt anh.

Khương Ngạn Hi không tập trung nổi nên giẫm trúng một tảng đá trong bãi cỏ tối om om, thân mình hơi lảo đảo.

Tô Hoài phía sau vững vàng bắt được cánh tay cậu.

Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau: “Chỉ thấy đẹp hơn thôi”.

Khương Ngạn Hi: “?”.

Bên tai cậu lại vang lên một tiếng cười khẽ thật trầm: “Lúc đi vẫn chẳng biết nhìn đường gì cả”.

Khương Ngạn Hi: “??”.

Hai cái này có liên quan gì à?

Cậu ôm cả bụng dấu hỏi chấm. Hai mươi phút sau, trên bờ cát nơi biển nhiệt đới, Khương Ngạn Hi và Tô Hoài cùng có được những kí ức cả đời khó quên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN