Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 305: Em thật là đáng yêu
Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm kiễng đầu nhìn ra thì phát hiện người con gái ngồi trên chiếc xe đối diện thật sự rất rất rất xinh đẹp!
Còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên ti vi!
Mái tóc gợn sóng màu đỏ rượu được buộc hờ ở sau gáy, khuôn mặt tinh xảo nhỏ bằng lòng bàn tay đang mỉm cười vui vẻ.
Da của cô ấy trắng vô cùng, tạo thành sự đối nghịch rực rỡ với đêm đen như mực.
Ánh mắt cô ấy sáng lung linh, óng ánh cực kỳ đẹp mắt, cánh mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng khêu gợi cong lên.
“Chị muốn đi đâu?” Trì Nguyên Dã lườm người kia.
Tô Dạ Lan nở nụ cười rực rỡ, “Ra ngoài đi dạo một chút, xem có thể gặp anh chàng đẹp trai nào không.”
“…”
Nói xong, Tô Dạ Lan hơi cúi đầu nhìn Điềm Tâm đang ngồi ở vị trí cạnh tài xế, ánh mắt chị ấy sáng rực lên, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng rồi mở cửa xe đi xuống.
Hôm nay Tô Dạ Lan mặc một bộ váy liền, bên ngoài là chiếc áo khoác Chanel bản mới nhất, màu nâu nhạt của áo khoác làm nổi bật lên dáng người cao gầy của cô ấy.
Cho dù đang là mùa đông rét lạnh nhưng Tô Dạ Lan chỉ mặc chiếc quần legging đen, cặp chân hết sức thon dài.
Cô ấy bước nhanh tới chỗ Điềm Tâm.
Chuyện, chuyện gì vậy?
Điềm Tâm bị dọa sợ đến mức cầm chặt dây an toàn, rụt người về phía Trì Nguyên Dã.
Ai ngờ giây kế tiếp, Tô Dạ Lan bước trên giày cao gót mở cửa bên ghế lái phụ ra, nhào tới xoa nắn khuôn mặt nhỏ xinh của Điềm Tâm, “Ôi chao, em gái nhỏ, em đáng yêu quá đi, giống như một nhân vật trong phim hoạt hình ấy, đúng rồi, chính là Arale!”
Điềm Tâm chẳng hiểu vì sao bị người này ôm, cô ấy vừa nắn bóp mặt vừa xoa xoa tóc của cô, trong suốt cả quá trình cô đều ngây ra.
“Này, Tô Dạ Lan, chị buông ra đi, đừng dọa cô ấy!” Trì Nguyên Dã cúi người xuống, khó chịu hất tay của Tô Dạ Lan ra.
Tô Dạ Lan chậc một tiếng, không để ý tới cậu mà ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nhìn Điềm Tâm, “Chào em, chị tên là Tô Dạ Lan, là chị họ của Trì Nguyên Dã. Em gái, em tên là gì vậy?”
Nụ cười của cô ấy cực kỳ cuốn hút, Điềm Tâm thân là một nữ sinh nhưng lại bị khuôn mặt tươi cười đó làm cho không dời tầm mắt được.
Cô ấy thật là đẹp.
Là chị họ của Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm nói, “Chào chị, em tên là Điềm Tâm.”
“A…” Tô Dạ Lan thét chói tai, sau đó lại kéo cổ Điềm Tâm qua lần nữa, “Cái tên này thật đáng yêu quá, chị rất thích.”
Tô Dạ Lan ôm Điềm Tâm không chịu buông tay.
Điềm Tâm cười gượng, mặc cho Tô Dạ Lan kéo cổ của mình.
Chị ấy cũng quá nhiệt tình nhỉ? Mà sự nhiệt tình này cũng đến nhanh quá…
Cơ mà nói thật, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt cô ấy, nhưng cô có cảm giác thân thiết chẳng thể nào giải thích được.
Mặt Trì thiếu trầm xuống, đoạt lại tiểu Điềm Tâm rồi ôm cô vào trong ngực mình thật chặt, sau đó tức giận nhìn Tô Dạ Lan chằm chằm, gương mặt cảnh giác, “Chị bị động kinh đủ chưa? Con nhóc tiểu học nhà em quen với chị à? Hả? Tô Dạ Lan, có phải chị theo xu hướng đồng tính luyến ái không? Cách xa cô ấy ra cho em.”
“M* nó, tên nhóc khốn kiếp này, sao nói chuyện với chị họ như vậy hả? Cái gì gọi là đồng tính luyến ái? Chị đây yêu người khác phái như bình thường được chưa? Chị cảm thấy Điềm Tâm dễ thương quá, muốn chơi đùa với em ấy thôi mà, thằng nhóc nhà em lo xa quá rồi đấy.” Tô Dạ Lan nói xong lại đoạt Điềm Tâm trở lại, sau đó nhìn cô, “Tiểu Điềm Tâm, em với tên nhóc khốn kiếp này có quan hệ gì vậy?”
Cô là món đồ chơi sao hả? Còn bị hai người này giành giật cướp đoạt?
Điềm Tâm ực một tiếng, ngại ngùng nói, “Em với anh ấy…”
“Cô ấy là vị hôn thê của em!” Trì Nguyên Dã kiêu ngạo hất cằm, giành mở miệng trước. Nói xong, cậu lại hất bàn tay đang ôm Điềm Tâm của Tô Dạ Lan ra, đoạt Điềm Tâm lại lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!