Hotgirls Siêu Quậy
Chương 13:4 : CÂU TRẢ LỜI LÚC NỬA ĐÊM
Nhỏ bước vào phòng, đóng cửa lại. Dựa lưng vào cánh cửa, nhỏ từ từ
trượt người xuống ngổi hẳn dưới đất. Đôi mắt nhỏ mông lung nhìn về phía
cửa sổ hướng đối diện. Trong lòng nhỏ bây giờ loạn hết cả lên. Hoàng Kỳ
và Anh Khánh, hai con người này, nhỏ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải chọn
một trong hai. Một là chọn quá khứ là Hoàng Kỳ và gạt bỏ tương lai là
Khánh. Hai là chọn tương lai là Khánh và lãng quên quá khứ là Hoàng Kỳ. Nhỏ bây giờ không biết phải làm sao.
Nếu chọn Hoàng Kỳ thì sẽ phải bỏ đi Khánh. Nhưng lòng nhỏ lại không
muốn như vậy, bởi không biết từ lúc nào, trong lòng nhỏ đã có một vị trí
quan trọng dành cho tên này. Còn nếu chọn Khánh và quên đi Hoàng Kỳ,
nhỏ không nỡ. Dù sao thì mối tình đầu của Vi cũng là Hoàng Kỳ, những kỉ
niệm đẹp khi ấy nhỏ muốn lưu giữ lại chứ không phải là cố xoá nó đi. Rắc
rối.
Nhỏ mím môi. Bây giờ phải làm sao? Nhỏ không biết nữa. Hai con người đó, ai đối nhỏ cũng quan trọng.
Bỗng dưng, điện thoại nhỏ đỗ chuông tin nhắn. Là từ nó. Nhỏ khẽ chau mày lại rồi nhấn vào đó, đọc.
“Hoang Ky la mot qua khu dep. Co le chinh dieu ay nen may khong muon
quen nhung may phai hieu rang: qua khu da qua roi và thu may con lai la
hien tai voi tuong lai. Tao khong bat may phai quen di qua khu, thu ma
tao muon may lam la hay quyet dinh cho dung de quang thoi gian trong
tuong lai may se cam thay hanh phuc. Co the co rat nhieu nguoi may yeu
thuong that long nhung bay gio, tao chi co the hieu rang KHANH YEU MAY
va MAY CUNG THE!” – Nội dung tin nhắn nó gửi cho Vi.
Nhỏ đọc xong,
trong lòng chìm vào mớ suy nghĩ. Có thật là nhỏ đã yêu Khánh như lời nó
nói? Và có thật là Khánh yêu nhỏ thật lòng như những gì tên này đã bảo?
Không phải nhỏ không muốn tin Khánh nhưng đối với một người lăng nhăng
như tên này thì khi nói yêu một người thật lòng thì khó có thể tin được.
Vả lại, người con trai đã từng yêu thương nhỏ rất nhiều đã bỏ đi…mãi
mãi không quay trở lại. Nhỏ sợ tổn thương. Có lẽ vì vậy mà nhỏ tự chối
bỏ tình cảm mà nhỏ dành cho Khánh, cũng như tự lừa gạt trái tim đã dần
được thay thế bởi một hình bóng khác.
“Coong…”
Kim đồng hồ chỉ. Đã 12g đêm.
Một ngày lại trôi qua, một ngày nặng nề và khó khăn đối với nhiều
người, đặc biệt là Vi. Rồi điện thoại nhỏ lại đỗ chuông, có người đang
gọi đến. Trên màn hình nhấp nháy tên người gọi: Ten am binh Is Calling.
“Tên âm binh” là cái tên mà nhỏ đặt làm tên của Khánh trong điện thoại
của nhỏ.
Nửa đêm rồi, sao hắn còn gọi? Nhỏ thắc mắc nhưng tay vẫn bấm nghe:
“Alo…” – Giọng nhỏ mệt mỏi.
“Sao vậy? Tôi gọi không đúng lúc à? Đang ngủ sao?” – Khánh quan tâm hỏi.
“Không có. Gọi có việc gì?” – Nhỏ uể oải.
“Việc ban chiều…là thật…tôi yêu em…” – Khánh nói một cách châm rãi như sợ nhỏ không nghe kịp vậy.
“Yêu? Anh sẽ yêu tôi được bao lâu? Một ngày? Một tuần? Hay nửa tháng? Anh nói thử xem” – Nhỏ nói, giọng khinh bỉ.
“Tôi không dám nói rằng…mình sẽ yêu em mãi mãi…hay là tôi sẽ mang đến
cho em hạnh phúc suốt cuộc đời này. Điều tôi có thể làm lúc này…đơn giản
là yêu em bằng cả trái tim. Yêu em một cách chân thành nhất. Ngay lúc
này. Tôi không thể hứa vì tương lại còn nhiều thứ. Tôi không thể hứa vì
nếu như vậy, những lời nói đó chỉ khiến em hi vọng và rồi…sẽ lại tổn
thương. Em đã mang quá nhiều thương tổn trong lòng. Tôi không muốn nó
lại nhiều thêm. Tôi ghét phải thấy em khóc.” – Giọng Khánh dịu dàng vang
lên.
“Biết thế sao lại còn yêu?” – Vi giọng nhàn nhạt hỏi. Nước mắt nhỏ bắt đầu lăn xuống.
“Chỉ đơn giản vì…trái tim muốn thế!” – Khanh im lặng một hồi rồi trả lời.
“…” – Nhỏ không thể trả lời, đơn giản vì cổ họng bây giờ đã nghẹn cứng cả rồi.
“Đồng ý…làm bạn gái tôi chứ?” – Khánh lấy hết can đảm. Đây là lần đầu tiên tên này đi tỏ tình nên rất run.
“…” – Nhỏ vẫn cứ im lặng. Bây giờ nhỏ phải làm thế nào.
“Tôi đang chờ câu trả lời của em đấy.” – Khánh nhắc.
“Tôi…” – Nhỏ loạn. Hay là nghe lời nó? Hay là giữ mãi một quá khứ? Hay
là thử một lần cho phép bản thân mình bước tiếp đến tương lai?
“…” – Khánh tay run run cầm điện thoại chờ đợi câu trả lời.
“Tôi…”
“Thế nào?” – Khánh hối.
“Ukm…” – Nhỏ ậm ừ trong họng. Quyết định này liệu có đúng không?
“Hả??? Yeahhhhh….Em nói thật chứ?” – Khánh mừng rỡ, reo lên phấn khích.
“Ukm…thật…” – Nhỏ trả lời.
“Thế nhá…Thôi khuya rồi…không làm phiền em nữa. Ngủ ngon nhá!” – Khánh
nói rồi nhanh nhẹn cúp máy. Tên này hí ha hí hửng leo lên giường nằm lăn
qua lăn lại mãi mà không thể ngủ được vì phấn khích.
Riêng về phần
Vi thì sau cuộc nói chuyện, nhỏ mệt mỏi thả người lên giường ngủ. Vừa
nằm xuống nhỏ đã thiếp đi ngay. Qủa là một ngày mệt mỏi và nặng nề đối
với nhỏ. Nhưng có vẻ lại là một ngày quan trọng nhất cuộc đời của ai đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!