HOW DID WE MEET? - CHƯƠNG 4: NGHỈ PHÉP DÀI HẠN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


HOW DID WE MEET?


CHƯƠNG 4: NGHỈ PHÉP DÀI HẠN


Tử Nhiên vào bếp với một rổ tảo vừa chín mọng, trái tuy không to, không đẹp nhưng bù lại vị ngọt khi cắn vào rất thanh không gắt như những trái mua ở ngoài. Cô cẩn thận rửa từng trái rồi cắt gọt từng trái bày ra đĩa.

“Táo chín rồi hả tiểu thư, tiểu thư để đấy để dì làm cho, không lại cắt phải tay” – dì Liêu vừa nói với tiểu thư vừa đặt tắt bếp cho nồi canh ngấm vị.
“Vừa chín con hái ngay đó dì, phải nếm xem vị nó thế nào” – cô chăm chú gọt táo vừa trả lời dì.
“Di ăn thử xem thế nào” – cô đưa một miếng cho dì Liêu.
“Rất ngọt, xem ra con có thể hái đem bán kinh doanh được rồi” – Dì Liêu vừa cắn một miếng và nhận xét thành quả của cô.
Tử Nhiên cười tít mắt rồi mang dĩa trái cây vừa gọt ra ngoài vườn.
“Nếu con mang cho Lâm Mặc thì cậu ấy không ở ngoài vườn đâu, hôm nay cậu ta ra ngoài giúp việc cho lão gia chắc vừa mới về phòng rồi” – biết Tử Nhiên đi đâu nên dì Liêu nói vọng ra báo cô biết.
Tử Nhiên cẩn thận lên cầu thang với dĩa táo và gõ cửa bước vào. Hôm nay Lâm Mặc có vẻ không giống ngày thường. Gương mặt chăm chú làm việc, hàng chân may cau lại không xuất hiện mà khuôn mặt có phần mệt mỏi, thiếu ngủ. Cô bước vào đặt dĩa lên bàn.

“Táo em vừa mới hái trong vườn, anh ăn rồi nhận xét thử nào.” – cô chăm chú nhìn anh ăn rồi lắng nghe nhận xét.
“Cũng ngon đấy, chúc mừng thành quả sau nhiều lần trồng thất bại nhé!”
“Đâu phải nhiều lần thất bại, vì không nắm rõ quy trình nên mới sơ sót thôi” – cô nàng nhanh trí biện minh cho mình.
“Vậy khi ấy, ai khóc ầm lên đến độ con mắt sưng vì trồng nhiều lần mà không được? Nếu ko nhờ anh?”

Tử Nhiên không nói gì vì tất cả đều đúng, nếu không có anh thì có thể sẽ không có cả khu vườn xinh đẹp này. Gương mặt giả vờ như không nghe những lời của Lâm Mặc rồi chăm chú ngó nghiêng xung quanh càng làm Lâm Mặc đắc ý và trêu chọc cô nhiều hơn.

“Oa! Trên bàn anh có cọng lông vũ trắng này!” – Tử Nhiên nhìn thấy và cầm lên.

Cô chăm chú nhìn nó rất lâu, lông vũ có màu trắng tuyết ngỡ như không có một vết bẩn nào có thể làm đổi màu chúng. “Sao lại nó lại có trên bàn anh?” Tử Nhiên đã nghĩ thầm như vậy.

Cô nghĩ như vậy vì thỉnh thoảng cô thấy nó trong phòng của anh. Nếu anh nuôi chim cảnh trong vòng thì lông của chúng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Gà vịt thì càng không phải vì ai lại nuôi trong phòng. Cô có hỏi anh nhưng hầu hết anh đều lảng tránh câu hỏi này.

“Tuần sau anh nghỉ phép, có việc gì cần anh giúp thì nhờ sớm. Các công việc anh đã sắp xếp hết rồi, anh cũng nhắn cho dì Liêu để dì tạm thời quản lý công việc rồi” – Lâm Mặc vừa làm việc trên laptop vừa nói.
“Anh đi bao nhiêu ngày vậy? Tháng sau em làm lễ tốt nghiệp rồi” – cô nói
“Cũng không chính xác được vì đợt này chắc khá lâu anh mới làm lại” – Lâm Mặc trả lời
“Làm sao đây, ba thì bận rộn công việc, mẹ lại không bao giờ ra khỏi căn nhà ở ngoại ô, dì Liêu lại bận rộn việc nhà, chỉ có mình anh thôi!” – Tử Nhiên nói.

Lâm Mặc nghe vậy, anh dừng việc đánh máy và suy nghĩ khá lâu. Anh ngước nhìn cô một hồi vì câu nói của anh. Lễ tốt nghiệp nó quan trọng như đám cưới vậy, nó đánh dấu cột mốc con người đã chuẩn bị bươn chả với xã hội, làm quen với xã hội với môi trường mới, là lúc con người nhận ra mình không thể không trưởng thành và nghĩ những việc làm lớn. Là lúc họ phải làm việc để kiếm thu nhập. Biết quan trọng như vậy, nhưng tình hình hiện tại của anh, anh không rõ có thể về kịp lúc ấy không. Anh nhìn Tử Nhiên, cô lúc này đang chống má và đùa nghịch lông vũ vừa mới nhìn thấy trên bàn. Thoạt nhìn thì không có gì nhưng anh biết Tử Nhiên mong đợi lễ này rất nhiều. Lễ tốt nghiệp cuối cùng của thời đi học và cô muốn lưu giữ nó.

“Anh không chắc nhưng sẽ sắp xếp đến dự lễ tốt nghiệp của em” – anh nói
“Chắc chắn nhé, anh nói rồi đấy” – Tử Nhiên mừng rỡ trước câu nói của anh.

Tốt nghiệp – một sự kiện chỉ diễn ra 1 lần duy nhất trong đời. Là điểm kết thúc cũng như điểm bắt đầu, là nơi chuyển giao giữa hành trình cũ và hành trình mới của con người. Là lúc họ nhận ra, kiến thức họ học được, kỹ năng họ có thể sẽ chỉ là công cụ để họ tiếp nhận những kiến thức, kỹ năng mới lớn hơn, quy mô hơn. Tử Nhiên nghĩ như vậy, cô đã rất mong chờ đến lễ tốt nghiệp này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN