Hư Lộ - Chương 219: Lâm Điền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Hư Lộ


Chương 219: Lâm Điền



Dạo một vòng lớn, thu hoạch thêm cũng không ít thứ tốt, Nguyên Hạo cùng với tiểu Quân tìm một tửu quán nghỉ chân. Do ở sâu trong lòng đất nên phường thị này hoạt động cả ngày lẫn đêm, ngủ nghỉ tùy ý, không cố định thời gian. Với tu tiên giả, tu vi càng cao thì việc ăn uống, ngủ nghỉ thường tình càng được giảm lược. Như với Nguyên Hạo hiện tại thì hắn có thể tích cốc cả tháng, không ngủ vài tuần cũng không sao.

– Ta đoán giờ này chắc tên Lương Thất đang đi tìm ngươi khắp nơi, cả đống thảo dược kia tuy quý giá nhưng lại không thể so sánh với Hỏa Hương Thảo.

Trên tầng cao nhất, một đứa nhóc tì ngồi ngay lan can ăn linh quả và nhìn dòng người đi lại phía dưới nhàn nhạt nói chuyện. Đối diện nó là Nguyên Hạo, đang vui vẻ uống rượu, cảm thụ giây phút thư giản hiếm khi có được.

– Hắc hắc, hắn sẽ truy tìm ta nhưng không dám lộ liễu đâu. Mặt mũi của đường đường luyện dược sư lại bị kẻ khác lừa đảo trước mặt mình, nếu đồn ra sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Lúc nãy, có rất nhiều người chứng kiến, nên hắn ta nhất định sẽ ngậm bồ hòn chịu thiệt thôi.

Hóa ra, khi nhanh chân đứng ra giả bộ thu thập mấy món chủ sạp trưng bày thì Nguyên Hạo đã thần không biết, quỷ không hay tráo mất Hỏa Hương Thảo. Do tự tin vào mặt mũi của mình nên tên Lương Thất kia cũng không dùng thần thức kiểm tra kỹ lại. Kết quả là bị một cú lừa đau điếng, bị trộm đồ trước mắt mình và bao người. Cảnh tượng đó thật là hoành tráng, có thể trở thành giai thoại cho người đời nhắc đến nha.

– Dược liệu dùng để điều chế đan dược đột phá cho mấy tên kia vẫn chưa gom đủ. Phần của ngươi lại càng khó tìm hơn, ngay khi ở Vạn Dược Cốc ta cũng chưa từng thấy linh thảo đó. Chưa tính đến tay nghề luyện dược của ta chưa răng cấp nữa chứ. Yêu thú các ngươi đột phá phiền phức như vậy sao?

Thở dài một hơi, Nguyên Hạo xoay sang chất vấn tiểu Vô. Vốn ra khỏi Vân Liên Sơn Vụ, hắn cho rằng đám yêu thú sẽ đột phá và mình sẽ là bá đạo nhất đông đại lục. Không nghĩ tới mấy con yêu này lại đòi phải có kỳ trân dị quả, tốt nhất là luyện chế thành đan dược, mới đột phá được. Nếu như kỳ trân dị quả tầm thường cũng không vấn đề gì, đằng này chúng liệt kê ra toàn thứ hiếm có vô cùng, có loại đã tuyệt tích từ lâu.

– Chịu thôi, bọn ta là yêu thú huyết mạch cao cấp, có thể phát triển thành linh thú sau này. Ở nơi bọn ta sinh sống, mấy thứ này là hàng phổ thông thôi, nhắm mắt cũng có đầy ra.

Tiểu Vô giọng điệu có chút khinh khỉnh nói làm cho Nguyên Hạo suýt phun máu.

– Tiểu gia gia của ta, nơi này là linh giới, mà Đông đại lục lại thiếu thốn linh khí và tài nguyên nhất. Ngươi kêu ta ở cái nơi gà ăn sỏi này tìm đâu ra mấy cái thứ đó đây.

– Đó là trách nhiệm của ngươi, bọn ta càng mạnh mẽ sẽ có thể bảo vệ cho ngươi an toàn. Còn bằng không, khi gặp đại địch thì… xin lỗi nhé.

Trước lời than oán của Nguyên Hạo, tiểu Quân cũng không nhượng bộ chút nào.

– Nè các ngươi không chút khí tiết gì của quân tử vậy.

– Ngươi hình như nhớ nhầm rồi, bọn ta là yêu thú, không phải cái gì quân cái gì tử của nhân loại các ngươi đâu.

-… Được rồi, ta chịu thua. Ta sẽ cố gắng, nhưng các ngươi nhớ kỹ phải bảo hộ cho ta thật tốt đấy nhé.

– Yên tâm, nếu không gặp Hóa Thần Kỳ lão quái thì ngươi không gì phải lo.

Sau một màn đấu khẩu thất bại thảm hại, Nguyên Hạo đành gánh thêm trách nhiệm nặng nề mà tiểu Quân phó thác. Lúc này, lượng người trên tửu lâu cũng đông dần lên, có nhiều bàn tụ họp nói chuyện phiếm với nhau.

– Tin nóng hổi đây, Vạn Khô Trại đánh nhau lớn với phía Quang Minh hội, hai bên giằng co liên tục không ai chịu nhường ai.

Bất chợt có một tiếng rao lanh lảnh vang lên, một tên thanh niên ăn mặc hơi rách nát đang rao giữa tầng cao nhất tửu lâu. Ở giới tu chân giả này, những người buôn tin tức kiểu giựt gân để kiếm linh thạch không phải chuyện lạ lẫm gì cả. Nên mặc dù sự kiện tên kia hô lên khá là hấp dẫn nhưng không ai tỏ vẻ quan tâm cả. Thời buổi chiến tranh, thông tin giả rất nhiều, một mao đầu tiểu tử Ngưng Khí kỳ nói thì có ma mới tin.

– Tin tức của cậu là chính xác?

Khác với mọi người, linh hồn lực của Nguyên Hạo khá cường đại. Cộng với việc hắn đã nghiên cứu sâu về hành vi, nhân cách học nên có thể đoán được thật giả của đối phương với tỉ lệ tương đối lớn. Do đó, khi xác định thanh niên này không biểu hiện dối trá thì hắn liền gọi lại hỏi thăm, dù sao thì vài linh thạch lẻ đổi lấy chút tình báo cũng không tính là tiêu phí gì.

– Vâng, vị tiền bối đây vừa nhìn là biết cao nhân thế ngoại, những tin tức của tiểu nhân đảm bảo là xác thực trăm phần trăm.

Thấy có người cho gọi mình, tên thanh niên mừng rỡ ba chân bốn cẵng chạy đến, thái độ cung kính trả lời.

– Tiểu nhị, dọn cho ta một bàn thức ăn loại tốt, làm nhanh lên nhé.

Không vội hỏi chuyện tiếp, Nguyên Hạo ra lệnh cho tên tiểu nhị gần đó chuẩn bị thức ăn rồi vung tay tạo ra một màn cách âm. Bấy giờ, hắn mới mỉm cười nói với tên thanh niên:

– Ta thấy ngươi có vẻ kiệt sức, chắc bị đói nhiều ngày. Cứ từ từ ăn uống cho lại sức rồi trả lời những tin tức cho ta. Bọn ta còn nhiều thời gian, cũng không vội vàng gì.

– Tôi…

Tên thanh nên hoàn toàn bất ngờ trước hành động của tên thiếu niên nhìn trẻ tuổi hơn mình kia. Hắn xúc động đến vành mắt đỏ hoe, sau đó nghiêng người cùi đầu cảm tạ thật sâu.

Chưa đầy mười phút, các món ăn được chế biến tinh tế đã được dọn lên. Thành phần chế biến của những món này là thịt yêu thú, và thảo dược cấp thấp nên ăn sẽ có một chút tác dụng bồi bổ đối với người tu chân.

Nhìn cách ăn ngấu nghiến của tên thanh niên chứng thực hắn bị đói khát rất nhiều. Chỉ một loáng, cả một bàn thức ăn đã bị xử lí sạch sẽ. Lúc này, Nguyên Hạo mới rót một ly trà nóng đưa cho hắn rồi nhẹ nhàng hỏi:

– Đã no bụng chưa, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ. Nếu những thông tin của cậu khiến tôi hài lòng, tôi sẽ thưởng cho cậu hậu hĩnh.

– Đa tạ tiền bối, vãn bối nhất định sẽ trung thực kể ra hết những gì mình biết.

Dù bề ngoài tuổi tác Nguyên Hạo có phần nhỏ hơn nhưng tu vi của hắn lại cao hơn tên thanh niên kia nhiều. Khi tên thanh niên dùng thần thức dò xét thì chỉ thấy như bị rơi vào vũng bùn không đáy. Vì vậy, ngay từ đầu gã đã xưng hô tiền bối để tránh làm cho đối phương phật ý.

– Được rồi, ta muốn biết vì sao ngươi lại nắm giữ được tin tức của Vạn Khô Trại. Không phải khu vực này đã nằm trong vùng kiểm soát của Quang Minh hội rồi sao?

Đâu tiên, Nguyên Hạo liền điều tra một chút về thân thế cũng như thông tin của tên thanh niên này đến từ đâu. Nếu tên kia trả lời có nửa điểm giả dối hắn sẽ thẳng tay đá gã tứ trên lầu xuống đất.

– Bẩm tiền bối, vãn bối tên là Lâm Điền, vốn là tu sĩ của một gia tộc ở trong phạm vi quản hạt của Vạn Khô Trại, nhưng lại ở khu vực ngoại biên. Khi Minh Kiếm Tông dẫn đầu Quang Minh hội tấn công thì gia tộc vãn bối phải hứng chịu kiếp nạn. Rất may, khi đó vãn bối đang đi làm nhiệm vụ nên thoát thân được. Có điều con đường hướng về Vạn Khô Trại đã bị quân thù chiếm đóng nên vãn bối chỉ có cách bỏ chạy theo hướng khác để tìm nơi nương náu. Trải qua nhiều ngày, nhờ vận khí còn tốt nên vãn bối mới có thể phát hiện ra người của cơ sổ bí mật này mà theo vào. Chỉ là linh thạch trong người không đủ cho nên mới… Cầu may đi khắp nơi rao bán tin tức để kiếm cái lót dạ.

Tên thanh niên thành thật tường thuật về cảnh ngộ của mình. Phải nói là số mạng của tên này không tệ, cả gia tộc bị diệt chỉ duy nhất hắn sống sót. Đã thế đến nơi này lại gặp ngay Nguyên Hạo. Không sớm không muộn, nếu hắn đến trễ chút thì e là không biết có thể kéo dài cảnh ngộ thê thảm này thêm bao lâu nữa.

– Hừ mấy cái cơ sở này chẳng qua để đám tông môn lớn vơ vét thôi. Ra vào phải trả phí, nơi ở, ăn uống vvv đều đắt đỏ. Lần đầu tiên trên đời ta thấy tu tiên giả mà phải rơi vào cảnh chết đói đấy. Xem ra Hắc Huyết Tông này cũng là lũ tham lam, chả có lòng dạ giúp người gì cả.

Gầm nhẹ lên một tiếng phẫn nộ, Nguyên Hạo lại tiếp tục truy hỏi:

– Mức phí ở đây tuy có chút bóc lột nhưng cũng không thể đẩy ngươi vào tình cảnh thảm hại như thế này. Không lẽ trên đường đi ngươi gặp chuyện gì?

– Tiền bối nhãn lực như thần, vãn bối vốn phụ trách kinh doanh của gia tộc nên tài phú cũng mang theo đủ dùng. Chỉ là trên đường chạy trốn đã bị… cường đạo cướp mất nên mới rơi vào bước đường cùng này.

Thanh niên càng kể càng cúi đầu sát xuống, việc bị trấn lột cũng không phải chuyện hiếm gì nhưng gã vẫn cảm giác vô cùng tủi hổ.

– Thời buổi loạn lạc, nhiều kẻ tâm địa bất chính lập bang đảnh cướp bóc những tên tán tu nhỏ yếu không phải chuyện gì mới mẻ. Được rồi, ngươi nói đến việc chính đi. Lần này Quang Minh hội xâm lấn thực lực ra sao? Bọn chúng đã chiếm được bao nhiêu khu vực rồi?

Gật nhẹ đầu, Nguyên Hạo tiến hành đặt câu hỏi về những vấn đề hắn quan tâm. Là minh chủ của ma đạo một vùng rộng lớn phía bắc của đông đại lục, Vạn Khô Trại nếu như không cầm cự nổi thì chắc hắn phải tính đến đường sớm rút lui để bảo toàn mạng nhỏ. Dù thân mang Hư Vô linh căn, có tiểu Quân đi cùng nhưng hắn không hoang tưởng đến mức nghĩ rằng mình là bất khả xâm phạm. Chỉ cần vài tên Nguyên Anh kỳ ra tay thôi thì tiểu Quân ba đầu sáu tay cũng không cứu viện nổi. Bởi vậy tốt nhất là nên tính toán cẩn thận từng bước, tránh rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

– Hồi bẩm tiền bối, thực lực của Quang Minh hội vãn bối không rõ lắm nhưng nghe nói dẫn đầu là một trong tứ đại chính phái, Minh Kiếm Tông. Bọn họ cũng là tông môn ba sao như Vạn Khô Trại, rất hiếu chiến, gặp tu sĩ na đạo là quyết giết sạch cho bằng được. Lần này, phe chính phái còn âm thầm cấu kết với hai đại phái hai sao rưỡi là Độc Trùng Môn và Quỷ Lâu Môn. Có hai thế lực phản nghịch này, bọn chúng như hổ thêm cánh, không ngừng đánh phá các môn phái nhỏ, làm cho ma đạo bại lui.

– Tông môn ba sao ư?

Nuốt nước bọt cái ực, Nguyên Hạo thở dài ngao ngán. Tông môn ba sao đấy, Nguyên Anh kỳ cả đám đấy, còn Hóa Thần kỳ nữa, một tên Trúc Cơ kỳ giả đan như hắn không đủ để kẻ địch nhét kẽ răng nữa là.

– Tốt lắm, tình thế Vạn Khô Trại hiện tại ra sao? Ngươi có biết Hắc Diện Tông không, có nghe được tin tức gì về môn phái này không?

– Hồi bẩm, Vạn Khô Trại chủ cùng phu nhân của mình đã dẫn theo tinh anh của tông môn ra chiến trận thư hùng với Minh Kiếm Tông. Tình thế vô cùng gay cấn, bây phân thắng bại. Còn về Hắc Diện Tông… Vãn bối không có nghe đến nhưng theo tin tức lượm lặt được những tông môn từ hai sao trở lên đều dồn toàn lực gia nhập cùng Vạn Khô Trại ở tuyến đầu chống địch. Nếu tiền bối muốn xung phong giết địch thì có thể…

Không để cho tên thanh niên nói hết lời, Nguyên Hạo đã giơ tay cản lại. Hắn còn chưa có bại não đến mức đi đăng ký ra trận giết giặc để làm cảm tử quân. Đùa sao? Thời điểm này là lúc chiến đấu dữ dội nhất, binh hùng tướng mạnh xuất trận để giành ưu thế. Tôm tép như hắn xông lên cũng chỉ tổ nộp mạng mà thôi.

Nếu là quê hương của mình bị xâm lược, Nguyên Hạo quyết không từ nan, mà ngay lập tức ra trận giết địch. Nhưng ở tu tiên giới này, trừ thân nhân và bằng hữu ra hắn chẳng có nhiều lý do để vì ma đạo liều mình cả.

“Với cá tính của Chiêu Lãm, đánh chết hắn cũng không dư hơi mà đi tham gia chiến tranh. Thời điểm này trở về môn phái tìm gặp hắn ta là tốt nhất. Chỉ cần lấy được trận pháp cấp ba và bốn, ta sẽ rời đi ngay, cao chạy xa bay.”

Sở dĩ Nguyên Hạo muốn trở về Hắc Diện Tông một phần là vì Chiêu Lãm. Hắn đã liều cả mạng để giúp tên kia bên trong Vân Liên Sơn Vụ, bây giờ trở về để đòi lại chút lợi ích của mình. Vốn hắn cũng rất hứng thú với trận đạo, nên nếu có thể học hỏi thêm từ Chiêu Lãm là tốt nhất.

Ngoài ra, Nguyên Hạo cũng muốn nhân cơ hội nhân lực Hắc Diện Tông bị điều đi để thám thính thêm nội tình. Biết đâu lại phát hiện bí mật nào hữu ích với Nguyệt lão, như vậy sau này Hắc Điểu Môn sẽ có thêm phần trăm lợi thế khi đối đầu.

– Tốt lắm, ta cũng không còn gì để hỏi nữa. Ngươi có thể lui.

Phất phất tay, Nguyên Hạo tính ngồi lập kế hoạch hành động sắp tới cho bản thân thì gã thanh niên vội quỳ xuống lạy lục.

– Tiền bối, xin người hãy cho ta đi theo làm nô bọc cho ngài. Vãn bối hiện tại tứ cố vô thân, ở lại đây cũng chỉ có đường chết. Cầu xin người hãy thu nhận vãn bối.

Nước mắt, nước mũi tên Lâm Điền trào ra, mặt úp xuống đất quyết không ngẩng lên. Lắc đầu, Nguyên Hạo vừa định nói lời từ chối thì bỗng hắn khựng lại, hai mắt mở to vẻ khó tin. Sau vài chục giây, hắn chợt mỉm cười rồi từ tốn cất giọng thân thiết:

– Được rồi, từ giờ ngươi sẽ là thân tín của ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN