Hư Lộ - Chương 6: Lão tử muốn ăn bào ngư a
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Hư Lộ


Chương 6: Lão tử muốn ăn bào ngư a



“Ợ…..”

Nguyên Hạo cảm giác mình không thể nuốt nổi nữa rồi, ngày nào cũng được như vậy thì tốt biết bao. Tất cả là nhờ tài năng quảng cáo của mình a, mình không đi làm kinh doanh thì thật là 1 thiệt thòi lớn cho kinh tế đất nước, mà thằng nhóc Khương Thiên kia cũng không tệ, phải biết gia tộc họ Triệu giàu có kia mà vẫn không tìm được ai chữa khỏi bệnh cho lão gia thì tài năng thằng nhóc này thật kinh diễm. Nghĩ đến đây, Nguyên Hạo quyết định phải giữ thật chặt con gà đẻ trứng vàng này a.

Lúc này Nữ tữ tên Liên Hoa phụ trách được ông cháu họ Triệu giao lại để phục vụ Nguyên Hạo thì mặt mày trắng bệch, trong lòng cười khổ không thôi, đường đường là quản lí phòng nhân viên chi nhánh dược Tư Á Lợi mà sao giờ lại giống như nha hoàn thế này.

– Này, Ta no rồi, vui lòng cho ta 1 chén tổ yến xúc miệng a

Nguyên Hạo híp mắt nói, hắn cảm giác muốn ngủ 1 giấc rồi. Lại Còn tổ yến xúc miệng, trong lòng Liên Hoa đã hỏi thăm 18 đời tổ tông của Nguyên Hạo rồi, nhưng vẫn tươi cười đáp:

– Xin Cậu đợi tí, tôi sẽ mang đến ngay

Liên Hoa bước ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm gầm gừ

– Ở đó mà đợi đến sáng đi, ta giờ này chưa được ăn sáng nữa hừ

Ả bực bội bỏ đi ra ngoài, lúc này Hạo ca chúng ta đã ngáy đều đung đưa như dàn giao hưởng rồi, không biết gã mơ thấy gì nhưng nụ cười lại vô cùng thỏa mãn và bỉ ổi. Trong lúc đó Khương Thiên sau 3 canh giờ điều chế đã hoàn thành xong nồi thuốc của mình, mồ hôi nhễ nhại nhưng Khương Thiên mỉm cưởi thõa mãn, lần đầu điều chế thuốc này đã thành công a. Vội vàng bước ra, lúc này Triệu lão và Triệu Khánh Tuyết đã đợi sẵn ở ngoài.

– Thuốc xong rồi à tiểu Thiên, thành công không

Triệu Khánh Tuyết vội vàng hỏi, nhìn cô không hề giống tiểu thư đài cát mà giống 1 cô bé chờ kẹo đến phát sầu a.

– Trước tiên, Triệu gia gia cởi áo để cháu châm cứu dẫn nguyệt đạo đưa thuốc vào á, nếu không thuốc sẽ không phát tán đúng kinh mạch bị nhiễm độc rất dễ phản tác dụng.

Khương Thiên lấy bộ châm cứu ra, phối hợp với thuốc dẫn bắt đầu châm cứu dẫn thuốc, sắc mặt Triệu Khánh Tuyết lo lắng đến cực điểm, cô lần đầu nghe đến Châm cứu để dẫn thuốc nhưng biết chắc tính Nguy hiểm cực cao. Triệu lão mồ hôi như tắm, rên hừ hừ, lão cảm giác cơ thể lúc như băng hàn, lúc như ngâm trong núi lửa, Khương Thiên thì hết sức tập trung, dẫn thuốc tấn công từng nơi chứa độc trong cơ thể. Đến 12g đêm thì cuối cùng Khương Thiên cũng thở hắt ra, ngồi phịch xuống, khóe miệng mỉm cười, Triệu khánh Tuyết vội vào lao đến bên ông mình

– Ông thấy thế nào rồi, ông có không ổn chỗ nào không

– Ông không sao… Ông….

Chưa nói dứt câu, Triệu lão bổng Phụt thổ huyết màu đen ra liên tục rồi gục xuống tại chỗ. Triệu Khánh Tuyết sững sờ rồi gào lên như điên dại:

– Ông ơi, Người đâu, mau đưa ông đi cấp cứu ngay… người đâu

Nhân viên trong chi nhánh dược ùa vào vài chục người, họ vội vàng đưa Triệu lão lên xe vào bệnh viện ngay, Triệu tiểu thư ánh mắt lăng lệ, tơ máu tràn ra, trước khi rời đi theo xe cấp cứu chỉ vào Khương Thiên gào thét:

-Ngươi… Ngươi…quân giết người, ông ta có gì thì ta không để yên đâu… người đâu, báo cảnh sát đến ngay… 2 tên này mưu sát ông của ta

Khương Thiên giật mình, hắn mới cứu người xong sao giờ thành sát nhân rồi, hắn vội lắp bắp giải thích:

– Không phải, tỷ tỷ… Đệ đã chữa xong cho Triệu gia gia thật mà…

Nhưng Triệu Khánh Tuyết không buồn lắng nghe mà đã quay chạy đi ngay, vài tên nhân viên lực lưỡng lao vào trói Khương Thiên lại. Còn Nguyên Hạo đại gia thì thảm hơn rồi, Liên Hoa dẫn đầu chục người vào cột hắn như gói bánh tét, thế nhưng do uống quá nhiều nên hắn vẫn ngủ như chết, miệng còn vương nước dãi và cười vô cùng dâm tiện, khi mọi người chạm vào hắn còn rên rỉ vô cùng cảm xúc a. Cực phẩm á, tên này đúng là cực phẩm nhân gian rồi! 15p sau cảnh sát đã có mặt, ngoài ra vì người báo án có liên quan đến mưu sát chủ tịch Tư Á Lợi nên cả đội đặc nhiệm cũng có mặt, khi cả đoàn lao thẳng vào phòng, súng ống tận răng sẵn sàng tiêu diệt phản kháng thì chỉ thấy 1 tiếng ngáy kèm theo tiếng rên đầy ma mị. Cả đám đặc nhiệm trố mắt nhìn thấy 1 tên đang được trói nằm dưới đất, sắc mặt nhân viên trong phòng thì hết sức đặc sắc a.

3 giờ nhà giam Nam Kinh.

Khương Thiên và Nguyên Hạo bị tống vào 1 phòng biệt giam đặc biệt, loại ưu đãi này không phải ai cũng được, chỉ có bọn khủng bố hoặc sát nhân liên hoàn khát máu mới được chăm sóc ở đây thôi, có thể thấy chính quyền, cảnh sát coi trọng Vụ án chủ tịch họ Triệu này như thế nào. Khương Thiên nắm song sắt nghẹn khuất la lớn:

– Ta vô tội a, mọi người hãy hỏi Triệu gia gia xem, ông ta khỏi bệnh rồi mà… hãy thả ta ra đi

– Triệu chủ tịch sống chết chưa rõ mà hỏi cái rắm, mày nên giữ hơi đi, sáng mai khi phỏng vấn mày sẽ chẳng còn la nỗi nửa đâu.

Tên cai ngục bực mình quát tháo, hắn đang nhậu nhẹt thì được thông báo có phạm nhân mới, bình thường tội phạm đặc biệt không tiếp nhận thường xuyên. Xong hắn bỏ ra ngoài đển mặc Khương Thiên ở đó.

3g15 Bệnh Viện Nam Kinh.

Toàn bộ những bác sĩ giỏi nhất đã có mặt để hội chuẩn cấp cứu cho Triệu lão, ngay cả viện trưởng cũng cấp tốc chạy vào để chủ trì a. Cha mẹ Triệu Khánh Tuyết là Triệu Tử phi và Mạn Dao cũng cấp tốc đón máy bay trong đêm để về gấp.

5 Giờ

Cha mẹ Khánh Tuyết đến bệnh viện, vừa gặp, Khánh Tuyết đã lao vào lòng mẹ khóc thảm thiết. Triệu Tử Phi sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, lúc này Viện Trưởng bệnh viện Nam Kinh Điền Bá từ xa chạy như con lật đật lại

– Ngài Triệu ủy viên, đường xa vất vả a, xin mời ngài và phu nhân vào phòng khách nghỉ ngơi

Bản thân Triệu tử Phi là giám đốc Tư Á Lợi, còn là ủy viên thành phố Nam Kinh, và rất có thể sẽ là thị Trưởng trong đợt bầu cử này nên uy vọng rất lớn, gã muốn thì cái ghế viện trưởng của Điền Bá sẽ đổi tên ngay.

– Tôi hi vọng bệnh viện có thể giúp cha tôi hồi phục. Viện Trưởng Bá, tôi nghĩ anh cũng hiểu nếu có chuyện gì thì bệnh viện Nam Kinh và anh sẽ như thế nào, anh biết chứ

Âm thanh của Triệu Tử Phi vô cùng lạnh lẽo làm Triệu Bá run rẩy, sống lưng gã đầy mồ hôi lạnh rồi, ông trời ạ, hắn hận tên ám sát Triệu Quốc Hoàn đến tận xương, sao không cho 1 phát súng hay 1 quả bom cho gọn lẹ, tại sao lại đầu độc cho thoi thóp rồi đưa vào đây chứ, mà độc thì thiếu gì thứ có thể độc chết ngay,Nhắm mắt gã cũng có thể kể trăm cách để ám sát tốt hơn, gã còn có thể đưa ra vài trăm loại độc 1 hit là nạn nhân lên bàn thờ ngay, gã cảm thấy tên sát thủ này quá nghiệp dư rồi. Nếu mấy tổ chức sát thủ quốc tế biết trong lòng Viện Trưởng đại nhân của bệnh viện danh tiếng cứu người vô số Nam Kinh có thể trong 1 thời gian ngắn nghĩ ra được bằng ấy thủ pháp ám sát thì chắc chắn họ sẽ trố mắt á, thậm chí sẽ mời thủ hạ đến học tập nữa là khác, thật là quá lãng phí tài năng rồi.

Nhìn Điền Bá đi xa, Triệu Tử Phi lại cầm điện thoại lên bấm số

– A lô, Chào Tiêu tổng trưởng, Tôi là Triệu Bá Phi, tôi nghĩ anh cũng biết cha tôi mới bị đầu độc, tôi hi vọng anh có thể sớm nhất tìm ra kẻ đứng phía sau việc này, dù phải lật ngược cái Nam Kinh này tôi cũng không để chúng yên đâu, anh yên tâm, nếu Trung ương có nói gì, tôi sẽ giải thích.

Bên Kia đầu dây, Tiêu Tổng Trưởng phòng cảnh sát Nam kinh sau khi cúp máy liền quay số nội bộ

– Đại úy Phàm, lập tức đến nhà giam, tôi muốn 2 tên đó phải khai ra kẻ chủ mưu, anh làm cách gì cũng được, tôi muốn sáng mai phải có kết quả

5g30

2 chiếc xe đặc vụ dừng trước nhà giam, 6 người mặc cảnh phục tổ trọng án đi vào, dẫn đầu là Phàm Đại úy mà Tiêu Tổng vừa giao phó. Sắc mặt hắn vô cảm, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là 1 cơ hội cho hắn, nếu moi được tin tức thì hắn sẽ lập công lớn, thăng quan tiến chức trong nay mai. Nghĩ vậy, Phàm đại úy cười nhẹ thâm hiểm rồi bước vào, hắn quyết dù lột da rút gân 2 tên tội phạm kia thì cũng phải có được thông tin a.

“rầm”

Phàm Đại úy dáng vẻ như sát thần vào khoang giam đặc biệt, ánh mắt hung tợn quét 1 vòng rồi quát lên

– Lôi 2 tên tội phạm ra

2 tên cai ngục vội vào mở khóa, lôi Khương Thiên đang ủ rủ ra, đến Nguyên Hạo đang ngáy ngủ, 1 tên nắm đầu hắn lắc mạnh hét lên:

– Tỉnh lại mà ra thẩm tra đi tiểu tử

Hạo Nguyên mơ màng cảm giác có ai gọi hắn, nhưng hắn ngủ chưa đã a

– Phiền quá, biết ta đang ngủ không… cút hết, à, Các ngươi chuẩn bị chút, lát dậy Lão tử muốn ăn bào ngư a

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN