Hủ Nữ Mãnh Như Hổ - Chương 165
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Hủ Nữ Mãnh Như Hổ


Chương 165


Ta thì không để bụng, Nhậm Ma Vương cũng không nhắc đến, ta nghĩ anh ấy đơn giản là khinh thường mấy tin đồn này, không ngờ Nhậm Hàn lại dùng phương pháp này yên lặng bảo vệ cho ta!

Nghĩ lại, khóe miệng ta không kìm được dương lên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Uhm, Nhậm Ma Vương, anh là là đồ man show! (chỉ người bên ngoài lạnh nhạt, bên trong nóng bỏng cuồng nhiệt)

Nhậm Ma Vương thấy ánh mắt ta tràn đầy tình cảm, cũng không khinh bỉ, duỗi người nói: “Được rồi, chuyện chính nói xong rồi, bây giờ mình tắm rửa đi ngủ.” Dứt lời, liền bế ta lên đi về phía phòng ngủ. Đơ mất hai giây, ta giãy dụa gào khóc tru lên, “Đợi đã, anh còn chưa trả lời vấn đề của em!!”

Nhậm Hàn chớp mắt, “Hả? Em có hỏi vấn đề gì sao?”

“Chị Tiếu Phù đi rồi, Xán Xán cũng sắp từ chức, em — —”

Còn chưa nói xong, Nhậm Hàn liền ném ta xuống giường, tháo caravat nói: “Cái này mà cũng là vấn đề? Chẳng bằng bây giờ nghĩ xem làm sao mới có thể mang thai sớm một chút, báo cáo kết quả công tác cho phụ huynh hai bên thì hơn. Quên mất không nói với em, hôm nay bà ngoại đến thăm hỏi mẹ vợ một chuyến, hai người vừa gặp mà như đã quen, vui vẻ kéo nhau đi mua một đống đồ chơi trẻ con về. Có cần anh lấy một cái đến cho xem không?”

“Không, không cần.” Thái độ của Nhậm Ma Vương đã rõ ràng rồi, bây giờ ngoại trừ vấn đề chế tạo con người, những vấn đề khác đều không phải là vấn đề. Còn về phần cuối cùng là từ chức hay ở lại, trước mặt chuyện baby không phải là đã sáng tỏ rồi sao? Một khi ta thật sự mang thai, cho dù Nhậm Ma Vương có gật đầu cho ta đi làm, ta cũng sẽ bị phụ huynh hai nhà bắt về nhà tĩnh dưỡng.

“Nhưng mà…” Ta đan đan tay, còn chưa kịp nói xong, Nhậm Hàn đã như sói vồ mồi nhảy đến, áp chặt một cái, “Ngưng Ngưng, anh đã tính toán rồi, hôm nay không phải là ngày an toàn của em, cho nên chúng ta phải cố gắng một chút.”

Ta mất điện mất hai giây, bình thường Nhậm Ma Vương cũng đã rất cố gắng rồi, vậy thì cái hôm nay hắn gọi là “Cố gắng”….

“Không cần đâu mà — — –”

Cái thế giới bi kịch này, tại sao người suốt ngày bị áp bức, bị bắt nạt luôn là ta?

Dưới sự cố gắng của Nhậm Ma Vương, ta hết ngày này đến ngày khác bị áp bức.

Mặc dù vậy, ta còn bị sai đi một vòng quanh giới truyền thông đưa thiệp mời, vì thế, âm mưu của Nhậm Hàn hoàn toàn bại lộ.

Ngày hôm ấy, Nhậm Ma Vương múa bút tuôn văn viết xong hết đống thiệp mời, ta còn đang cảm động ai đó tự gánh trách nhiệm một mình từ đầu đến cuối, không cần ta nhúng tay một tẹo nào, Nhậm Hàn đã nói: “Em một mình đem đống thiệp này đi phát đi, đám truyền thông hạng hai này thì không sao, chỉ yếu là mấy khách hàng quan trọng với bạn bè thì hai đứa mình cùng đi cho nó lịch sự.”

Nghe vậy, ta mất điện, “Vừa rồi anh bảo em đi đưa?” Ta không thể tin được lỗ tai của chính mình, tuy trên thiệp mời ghi rõ là họp báo thay đổi hội đồng quản trị của tập đoàn Nhậm thị, nhưng lễ đính hôn của ta và Nhậm Hàn phía sau lưng đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo, để ta tự mình đi một vòng đưa thiệp cho giới truyền thông, có khác gì với việc bảo ta đi đưa thiệp cưới?

Chuyện mất mặt như vậy còn lâu ta mới làm, lắc đầu, “Em không đi! Kiên quyết không đi!”

Nhậm Ma Vương cứ như tai điếc, đem đống thiệp chia ra theo khu vực, loại hình truyền thông rồi mới nhè nhẹ thở dài, “Ngưng Ngưng, chúng mình cũng sắp kết hôn rồi, em cũng không phải là trẻ con, còn nhớ mẹ vợ dặn dò em thế nào không?”

“Ạch!” Ta líu lưỡi, càng ngày càng thấy hai chữ “Mẹ vợ” này của Nhậm Ma Vương nghe thật chói tai. Cũng không biết Nhậm Hàn dùng cái mưu mô quỷ kế gì mà lừa được mẹ ta ủng hộ, hôm ấy đưa Nhậm Hàn về nhà ăn cơm, u già không ngờ lại tha thiết dặn dò ta, “Kết hôn không phải chỉ là đăng ký lấy cái giấy, làm lấy bữa tiệc là xong, chuyện củi gạo dầu muối Ngưng Ngưng con đều phải bắt đầu học đi nhé. Nhớ kỹ, hôn nhân là chuyện của hai người, chuyện gì cũng phải học cách chia sẻ…”

Người như mẹ ta, dù có đánh chết cũng không thể nói ra những lời mẫu mực như vậy được, cho nên đối với kẻ giấu mặt giật dây này, ta hận đến nghiến răng trèo trẹo, “Em hôm nay có giúp anh một tay rồi, cũng coi như là đã chia sẻ!”

Nhậm Ma Vương đứng dậy, in lặng đón lấy cốc cà phê trong tay ta, “Vậy nữ nhân vật chính của lễ đính hôn kia, hôm nay em đã làm gì?”

Giám sát Nhậm Ma Vương viết thiệp, có tính là làm việc hay không?

Nhậm Hàn lại nói: “Vợ chồng phải học cách chia sẽ, bây giờ anh đã viết xong thiệp mời, chuyện đưa thiệp thì phải phiền phu nhân rồi.” Dừng một chút, lại hớp một ngụm cà phê, nhíu mày nói, “Đúng rồi, bây giờ là thời gian dễ mang thai nhất, cà phê không tốt cho cơ thể, sau này em đừng uống nữa.”

Man show kiều thụ Nhậm Hàn, thì ra ngay từ đầu đã sợ đi đưa thiệp mời cho khách hàng và bạn bè bị mất mặt, bị cười đến rụng răng, cho nên mới tích cực chủ động viết thiệp, cuối cùng, lại lấy tội danh “Chia sẽ gánh nặng” đẩy ta lên trước mặt giới truyền thông, nghĩ thông mọi chuyện, nắm tay của ta tự giác siết chặt lại.

Quản lý nhân sự của tạp chí Nhã Phong, N tiểu thư nhìn thấy ta nghiến răng nghiến lợi, khó hiểu nghiêng đầu, “Bạch tiểu thư, chị —-”

Nghe thấy có người gọi, ta mới nhớ ra mình đang ở tòa soạn của người khác đưa thiệp mời, lúc này mới hoàn hồn, “Ha ha, không có gì, dạo này hơi mệt thôi.”

N tiểu thư nghe thấy câu này, phì cười thành tiếng, “Vừa phải đi làm, vừa phải lo chuyện hôn lễ, lại vừa phải hầu hạ ông xã, quả là không dễ dàng gì.”

Nhìn đôi mắt cong cong mê người của N tiểu thư, đầu ta hiện lên ba sợi hắc tuyến, “May mắn may mắn!” May mà hôm nay trên đường đưa thiệp mời, ta đã bị không biết bao nhiêu đồng nghiệp thể hiện như vậy, dần dần cũng miễn dịch một chút rồi.

N tiểu thư nói, “Vừa hay công ty chúng tôi có một vị chủ nhiệm biên tập mới tới, lần này họp báo sẽ sắp xếp cô ấy qua phỏng vấn, hôm nay cũng là cô ấy cụ thể đón tiếp chị. Khổ nỗi bây giờ cô ấy đang họp, chắc là phải — —”

N tiểu thư chưa nói xong, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, cùng với tiếng bước chân nhịp nhàng, một cô gái ăn mặc hiện đại chầm chậm đi vào, cao giọng cười to, “Họp lúc nào cũng được, nhưng Tiểu Ngưng Tử đến, chị đành phải chịu khó đi ra đón chào rồi!”

Dứt lời, ta hơi ngẩng đầu lên, thấy người vừa tới liền lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói của chính mình: “Chị Tiếu Phù!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN