Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 174
Ngoại truyện 3: Hôm nay tự thú chứ?
Tháng năm, cảnh xanh rực rỡ, xuân ý dạt dào.
Đúng là kiểu thời tiết thuận lợi để du lịch, đúng dịp để mang thai.
Hồi nhỏ, Bạch Ngưng từng rỗi việc ngồi cùng Kiều Kiều tính xem ngày mà bản thân và bạn bè xung quanh tiến vào thế giới này. Chú ý nhé, không phải là ngày ngươi sinh ra, mà là mười tháng trước ngày sinh nhật của ngươi. Yes! Chính là ngày các thầy các u XXOO rồi mang thai bọn chúng ta, kết quà là, Kiều Kiều và Tiểu Ngưng Tử ngạc nhiên phát hiện, 80% bạn bè đều bị bố mẹ thụ thai vào thời điểm từ khoảng tháng ba tới tháng năm!
Nói cách khác là thời điểm xuân ý dạt dào; lại nói cách khác, không chỉ chó mèo các loại, thật ra con người cũng có thời gian động dục.
Nhưng từ khi Bạch Ngưng làm cô dâu, gả cho Nhậm Ma Vương đã hơn hai tháng mà vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì, bố mẹ hai nhà nhìn cái bụng bằng phẳng của Tiểu Ngưng Tử mà trong lòng sốt ruột. Lúc sắp chết đuối thì thấy phao thấy cọc nào cũng túm vội túm vàng, bốn vị phụ huynh và hai người bà nhất trí hoài nghi, hai người gặp phải vấn đề ở phương diện sinh lý.
Để đôi vợ chồng son kia tự đi kiểm tra thì sợ bọn họ ngại mặt không dám, vì thế thầy già treo đầu dê bán thịt chó, cứng rắn nói là dạo này chó cắn phát bệnh dại nhiều, muốn hai người đi kiểm tra sức khỏe. Hai vợ chồng không phát hiện ra điều bất thường, ngoan ngoãn nghe lời, đi kiểm tra theo an bài của thầy già. Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra một cái là cả nhà bị dọa nhảy dựng.
Thì ra mấu chốt của vấn đề, không ngờ lại nằm trên người Bạch Ngưng.
Gần ba tháng nay, con bé lúc nào cũng uống THUỐC —- TRÁNH —- THAI.
Thầy Bạch nổi điên, mẹ Bạch gào rú, thầy Nhậm ôm “Bách Khoa Toàn Thư Về Tục Ngữ” chui vào góc tường tự kỷ, mẹ Nhậm văng thành ngữ tứ tung. Tiểu Ngưng Tử sợ hãi lùi về góc giường, cuối cùng vẫn không quên mở miệng giải thích, “Con vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ. Hơn nữa dạo này tiểu thuyết đam mỹ của con được nhà xuất bản để mắt, con đang mong mỏi cuối năm có thể một tay giật nhuận bút, một tay giao truyện, nếu mang thai chắc chắn cả máy tính cũng không được sờ vào. Oa oa, mọi người tha cho con đi!”
Nhậm Ma Vương vẫn lẳng lặng ngồi trên sô pha khoanh tay trước ngực nãy giờ, nghe xong lời sám hối của phu nhân, tự nhiên dịu dàng đột xuất, vỗ vỗ đầu Tiểu Ngưng Tử, mỉm cười: “Đồ ngốc, em chưa muốn có con sao không nói? Chúng mình có thể bàn bạc mà.”
“Thật á?” Tiểu Ngưng Tử mắt lệ long lanh, nhìn đến ánh mắt giết người của các vị phụ huynh ở phía sau, lại rụt đầu thụt cổ, “Nhưng mà không phải anh vẫn muốn có baby sớm một chút sao? Em đề nghị đến tạp chí hỗ trợ anh cũng từ chối.”
Nhậm Ma Vương liếc mắt, “Anh thật sự rất muốn, nhưng nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thật thì tạm hoãn hai năm cũng được mà.”
“What?” U Nhậm phản đối trước tiên, “Sao thế được? Đôi vợ chồng son các ngươi, đây là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, bội tín bội nghĩa, ta quyết định đại diện cho nhà họ Nhậm trừng phạt các ngươi, cho các ngươi…”
U Bạch: “Cái WTF? Tôi đang vật vã chờ Ngưng Ngưng mang thai để có thể đưa Ultraman về nhà chơi cùng, bây giờ như vậy thì tới khi nào tôi mới có thể đoàn tụ với tiểu bảo bối của mình?”
Thầy Bạch bấm bấm ngón tay tính toán, “Chưa có con nghĩa là cuộc sống hôn nhân vẫn còn có tính bất ổn, hôn nhân có tính bất ổn tức là có khả năng ly hôn, có khả năng ly hôn tức là có khả năng tái hôn, tái hôn tức là mình phải đưa cho con bé một căn nhà làm đồ cưới. Bây giờ giá phòng là…”
Phía bên này, Bạch Ngưng không thèm để ý mọi người, dụi đầu cọ cọ vào Nhậm Ma Vương, nịnh nọt: “Nhậm Ma Vương, anh là người chồng tốt nhất thế giới này.”
Nhậm Ma Vương vỗ đầu Tiểu Ngưng Tử, “Đồ ngốc, sau này không cần uống thuốc nữa, không tốt cho cơ thể đâu, để anh mua đồ bảo hộ.”
“Nhậm Ma Vương, anh là người chồng dịu dàng chu đáo nhất thế giới này.”
Vì thế, một tháng sau, ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Ngưng mang thai.
Tiểu Ngưng Tử cầm tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện, chết đứng, “Sao lại thành ra thế này? Không phải chúng mình đã dùng đồ bảo hộ rồi sao?”
Nhậm Ma Vương giả bộ vô tội nhìn trời, “Đúng vậy, thật là kỳ lạ.”
Tiểu Ngưng Tử dừng một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, liền vọt vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra nhìn, chân tướng được phơi bày!
Không ngờ phía trên mỗi cái đồ bảo hộ đều có một lỗ thủng to đùng! !
Bạch Ngưng nghiến răng, “Nhậm Hàn!”
Nhậm Ma Vương tiếp tục giả vờ vô tội, “Đám thương nhân gian xảo hiện nay quả thật rất đáng chửi, chất lượng sản phẩm kém quá thể!”
“Không phải anh nói thương hiệu này tốt lắm sao?”
“Tam Lộc (*) cũng bảo thương hiệu của họ đảm bảo cho chất lượng đấy thôi, mà anh còn là người bị hại nữa!”
“Vậy anh giải thích cho tôi tại sao mỗi cái lỗ đều chỉnh tề đều đặn, giống hệt như cắt bằng kéo thế?”
Đối mặt với sự thật khó chối cãi, Nhậm Ma Vương thẳng thắn khai nhận, “Được rồi, là anh làm.”
Bạch Ngưng run run khóe miệng, nhìn chằm chằm đức lang quân đang không hề có một chút ý hối hận nào, vốn còn định mở miệng quở mắng, đối phương đột nhiên chặn họng nói: “Anh tự thú.”
Chính ba chữ này đã nháy mắt đập chết Bạch Ngưng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!