Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 45
Tầng 4 tòa nhà Y Đằng Dương Hoa.
Cô gái nào đó ôm đùi chàng trai gào khóc, “Xin anh không cần đâu mà, không cần thật mà.”
Chàng trai cười lạnh lùng hất cô gái ra, từ trên cao nhìn xuống, “Cô nói không cần là không cần sao?”
Bà bác đứng quầy vừa làm vừa ngó ra xem náo nhiệt hưng phấn chậc chậc nói: “Đã lâu không thấy vợ chồng son đánh nhau, nhìn tư thế này, chắc chắn anh chồng có tình nhân, muốn bỏ vợ. Cô vợ sống chết giữ lại, chẹp chẹp, đáng thương ghê!”
Em gái PG (Promotion Girl) gật đầu đồng ý, “Nhưng mà cô vợ này quả thật rất cố chấp, bám dính lấy chân anh chồng không cho đi.”
Bên này, đại chiến “vợ chồng son” vẫn đang tiếp tục. Kẻ hèn ta đây, chính là cô gái trong miệng bà bác trông quầy với em gái PG, mà cháng trai vô tình còn lại chính là — Phó tổng Nhậm Hàn.
Bám lấy tay Nhậm Hàn, thấy khoảng cách giữa hắn với quầy hàng ngày càng gần, tiếng khóc của ta cũng càng lúc càng lớn.
“Không muốn, không muốn, thật sự không cần đâu mà. Phó tổng Nhậm, anh buông tha cho tôi đi, thật sự tôi không cần anh lại cho tôi mượn tiền đâu mà. Tôi thề với anh, hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ mang máy ảnh đến bồi thường.”
Nghe vậy, Nhậm Hàn dừng lại, quay người lại vỗ vỗ đầu ta, bộ dạng như đang cưng chiều con mèo nhỏ nói: “Không cần khách sáo với tôi, muốn mấy chục nghìn đồng tôi cũng có. Quan hệ chúng ta đã đến mức này rồi, còn khách sáo cái gì?”
Ta câm nín, lệ tuôn như suối.
Quan hệ đến mức này.
Lời nói ám muội như thế, không ai không thể tưởng tượng được, trên thực tế, chúng ta là quan hệ chủ nợ cùng nông nô, áp bức và bị áp bức. Phó tổng giám đốc Nhậm nói những câu này có nghĩa là: Nếu đã mượn mười nghìn, tôi không ngại cho cô mượn nhiều hơn một ít, cô xong việc mà lãi của tôi cũng nhiều hơn.
Ta nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực nhào lên người Nhậm Hàn, sống chết không buông, đấu tranh mất một lúc lâu rốt cục ta cũng nghĩ ra được lý do thoái thác hoàn mỹ nhất, “Phó tổng Nhậm, van xin anh xem như nể mặt Ultraman, tha cho tôi một lần đi!”
Nhậm Hàn cười đến run rẩy cả người, trưng ra bộ dáng quan tâm nói: “Chính vì Ultraman, tôi mới nhất định phải giúp cô. Chỉ cần cô qua được lần này, giữ được việc, Ultraman mới có thể sống tốt.”
Em gái PG nghe xong câu này kinh ngạc nói, “Nói nửa ngày, hóa ra bà chị này hồng hạnh xuất tường, đã vậy đối tượng lại còn là Ultraman?”
Bà bác trông quầy vẻ mặt ngu ngơ, “Ultraman là ai? Nổi tiếng lắm à?”
Em gái PG phẫn nộ nói: “Ultraman mà bác cũng không biết? Sao bác hồ đồ vậy! Hắn còn không phải là em trai của Obama sao”
Ta như bị sét đánh, hận không thể ôm Nhậm Hàn đâm đâu vào quầy mà chết. Ngay lúc ta với tiểu tiện thụ Nhậm Hàn đang giằng co chưa xong, một giọng nữ kỳ quái từ bên cạnh truyền đến.
“Nhậm Hàn!”
Ta với Nhậm Hàn cùng quay đầu lại, đụng ngay phải ánh mắt độc ác của người đẹp, ta tự giác buông tay Nhậm Hàn ra. Người đẹp khoảng 28 29 tuổi, tuy cười mỉm trước mặt chúng ta, ánh mắt lại vẫn sắc nhọn như cũ.
“Đã lâu không gặp –” Người đẹp khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
Nhậm Hàn dừng một chút, “Đúng là lâu không gặp. Hôm nay đến tìm Tiểu Tề chọn máy ảnh, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Người đẹp hừ nhẹ, nhìn chằm chằm ta nói: “Nhậm tiên sinh không giới thiệu sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Nhậm Hàn đã vỗ vỗ đầu ta, xoay người ôm ta nói: “A, Bạch Ngưng giới thiệu với em một chút, đây là bạn học đại học của anh Lý Tử Sương, bọn anh với Tiểu Tề cùng khoa. À, Tử Sương em cũng đến tìm Tiểu Tề mua máy ảnh à?”
Ta ngu ngơ ngẩng đầu, phát hiện ra lúc đó ta với Nhậm Hàn đang face to face, hắn trưng cái bản mặt đẹp đẽ ra cười đến hạnh phúc dào dạt, giống như… Tư thế này có vẻ quá mức mờ ám.
“Tôi —” chữ “Tôi” còn chưa nói xong, Nhậm Hàn ôm ta càng chặt hơn, chặt đếm mức ta nói không ra lời.
“Tiểu nha đầu này là nhiếp ảnh gia, nhưng mà mấy hôm trước lại dám giấu anh mang tiền mua máy ảnh đi mua quà sinh nhật cho anh, cho nên anh mới bảo hôm nay nhất định phải đi mua cho cô ấy một cái máy ảnh, nhưng mà cô ấy lại sống chết không đồng ý. Vừa lúc em tới, giúp anh khuyên cô ấy đi.”
Dứt lời, Nhậm Hàn đẩy ta lên, làm ta suýt thì ngã nhào vào lòng người đẹp. Nhìn nhìn người đẹp, lại ngó ngó Nhậm Hàn bí hiểm, ta nghĩ đến tình cảnh của mình, há miệng, “Không cần máy ảnh.”
Giờ này phút này, người đẹp Lý Tử Sương cũng chẳng khá hơn so với ta, khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ không tỳ vết, tức giận lúc trắng lúc xanh, trông rất đẹp mắt. Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy hay là nói cái gì an ủi người đẹp vậy, vì thế mở miệng:
“Bác gái, đừng nên tức giận, phấn trên mặt rơi hết bây giờ.”
Nháy mắt, sắc mặt người đẹp càng khó nhìn.
“Nhậm Hàn, Nhậm đại công tử, tốt, tốt lắm. Có sáng tạo a, người khác tặng nhẫn kim cương, anh không ngờ lại tặng máy ảnh.”
“Phù hợp thì mới mua, em xem nói đúng không? Ngưng Ngưng?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!