Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 52
Chẳng qua, lúc này chỉ có một người điên cuồng buzz ta.
[Quả Ninh Tiểu Công] Tiểu Ngưng Tử, nhanh cắt bỏ hết toàn bộ tình tiết H của ngươi.
[Quả Ninh Tiểu Công] Trước khi bị người ta phạt, nhanh!
[Quả Ninh Tiểu Công] Ngươi đâu rồi?
[Quả Ninh Tiểu Công] Ngươi đừng tưởng rằng không nói câu nào là được, lần này không phải là đùa, viết H có thể bị bắt ngồi tù nha!
[Quả Ninh Tiểu Công] Tiểu Ngưng Tử, ngươi dám invis?!
Nhìn bộ dạng nổi điên của Quả Ninh Tiểu Công, ta run rẩy ngón tay, gõ phím.
[Tiểu Ngưng Tử] Xin lỗi, biên tập, ta cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, bây giờ mới login.
[Quả Ninh Tiểu Công] Sửa nhanh!
[Tiểu Ngưng Tử] Không phải Hài Hòa vừa mới kiểm tra dạo trước sao? Sao bây giờ lại Hài Hòa? Ắc, biên tập đại nhân, có phải ta bị ai tố cáo hay không?
[Quả Ninh Tiểu Công] Nín, đừng nói những lời vô nghĩa với ta. Tiểu Ngưng Tử ngươi nhớ cho kỹ, sau này không được viết H, ngay cả viết hôn môi cũng không được viết thể loại đá lưỡi! Lần này Hài Hòa chơi thật, từ nay không được viết H, nếu không ban vĩnh viễn.
[Tiểu Ngưng Tử] Không nghiêm trọng như vậy chứ?
[Quả Ninh Tiểu Công] Bị ta block hoặc bị bắt đi tù, ngươi chọn đi.
…
Bất đắc dĩ, dưới sự đe dọa của Quả Ninh Tiểu Công, ta ngoan ngoan mở web, cắt bỏ đi cảnh H trong từng chương từng chương mà ta thức đêm viết ra. Ta vừa edit vừa đau khổ không thôi, quên hết tất cả, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng, “Cô đang làm gì?”
Ta giật mình, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng, luống cuống tay chân đóng trang web. Ta chầm chậm xoa người, mỉm cười: “Phó tổng Nhậm, anh tỉnh rồi à?”
Nhậm Hàn khoanh tay ôm ngực, làm bộ dáng khí thế vương giả từ trên cao nhìn xuống, “Không cần cười nịnh nọt, tôi hỏi cô đang làm gì?”
“A”, ta nói dối không chớp mắt, “Tôi vốn định về rồi, nhưng lại lo lắng cho Phó tổng Nhậm, cho nên tôi tính chờ anh dậy, chắc chắn anh không làm sao thì mới đi. Bởi vì ngồi không rất chán, cho nên tôi mở máy tính online.” Dứt lời, ta len lén nhìn vào mắt Nhậm Hàn, đối phương không có thái độ gì, vẫn một bộ mặt băng sơn, chắc là không phát hiện ra?
Nhậm Hàn duỗi người, chuyển chủ đề: “Bạch Ngưng, có bận gì không?”
“Hả?”
“Tôi đói bụng, đi nấu cho tôi bát mì, nhớ là không cần cho hành.”
Ta giật giật khóe miệng, tên nam nhân này, coi bổn đại tiểu thư là người ở? Nhưng ngại vì hắn là cấp trên, hôm nay ta lại hại hắn bị thương, cân nhắc qua một phen, ta lại yên lặng lui vào trong bếp. Nửa giờ sau, ta hao tâm tổn sức, cuối cùng cũng bưng bát mì, tươi cười ra khỏi phòng bếp.
Nhậm đại công tử đang xem tạp chí nhẹ liếc mắt vào bát mì một cái, cuối cùng không nhịn được bùng nổ.
“Bạch Ngưng, nhà cô với trứng gà có thù có hận phải không?”
“Hả?” Sao lại nói như vậy?
Nhậm đại công tử dùng chiếc đũa gảy gảy bát mì, nheo mắt, “Sao lại là mì trứng ốp lếp?”
Ta chống cằm, thành thật nói: “Vì tôi chỉ biết làm mì trứng ốp lếp.”
Lời vừa dứt, kẻ trầm ổn như núi thái sơn, trấn tĩnh và lúc nào cũng khổng biểu lộ cảm xúc là Nhậm Hàn cuối cùng bị ta làm tức đến méo miệng. Thấy thế, buồn bực cả một ngày trời của ta rốt cuộc tan biến, một đóa tường vi nhỏ mừng rỡ nở rộ trong ngực.
Không ngờ, vui quá hóa buồn.
Kỳ thật, khoảng cách giữa ta với bi kịch đã càng ngày càng gần.
Ăn mì xong, Nhậm Hàn không nhanh không chậm lau miệng, nói ra một câu làm cho ta khiếp sợ: “Bây giờ no rồi, cũng có sức để thu thập cô rồi.”
Ta giả ngu, “Hả? Phó tổng Nhậm anh nói cái gì? Thu dọn phòng à?”
Nhậm Hàn chặn họng ta, bắt đầu xòe từng ngón tay ra nói: “Một, cô dám lừa gạt tòa soạn, nói máy ảnh bị côn đồ cướp, bỏ túi tiền công; hai, nhân cơ hội lừa tòa soạn xin nghỉ bệnh; ba, lăng nhục lãnh đạo của công ty.”
Ta đơ mất một lúc, được rồi, hai điều trước ta nhận, nhưng điều thứ ba là cái tội danh gì? Ta định bụng dời sự chú ý của Nhậm hàn đi, cố ý nói: “Phó tổng Nhậm, có phải anh nhớ nhầm không, tôi lăng nhục lãnh đạo công ty khi nào?!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nhậm Hàn nhếch môi một cái, cười đến mức gian trá dị thường, “Bạch Ngưng, cô thực sự nghĩ rằng hồi nãy đóng trang web là sẽ không có vấn đề gì? Cô không biết có cái gọi là browser history sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!