Hứa Đi...Anh Sẽ Về
Phần 1
Hồi bé, Tất cả những đứa con gái đều ước được làm một cô công chúa xinh đẹp.
Và tất cả những người yêu đứa con gái đó đều thấy nó xinh đẹp như một cô công chúa.
Từ đầu cổng làng đến nhà nó cũng không xa. Nhà nó gần cuối xóm. ở cái xóm Thái Bình này hầu như đều làm nông hết. Gia đình nó cũng không khá giả như những nhà đầu làng.
Nó năm nay 9 tuổi rồi, được cái sạch sẽ với nước da trắng, đôi mắt tròn trong veo. Cái mái tóc xoăn tự nhiên khiến nó trông như một cô công chúa vậy.
Kể từ ngày bé tí ai cũng biết con Na con nhà chị Nết. Đấy là vì mẹ nó tên Nết, nên mọi người mới gọi nó là Na. Chứ thực ra nó tên đẹp lắm. nó tên là Quỳnh… Như Quỳnh. Cái tên của một loài hoa đẹp.
Nhà nó cuối xóm, nó lóc cóc đi bộ đi học, đội cái mũ nan chùm kín đầu, nắng to thế này… mà vẫn phải vác cái túi xách đi học. Được cái trường ở ngay bờ sống, nó đi tắt đường bờ sông vừa nhanh lại vừa mát.
Chiều đến đi học về, cái hội con trai đi đường bờ sông hay túm tụm nhau để nhổ trộm sắn với đào trộm khoai lang. Mà chúng nó ý thức kém, nhổ trộm còn phá ruộng nhà người ta nữa. nó đứng trên bờ ruộng, thấy cả hội túm tụm nhau bên dưới kia.
-con nhà ai kia, tao bắt được rồi nhé.
Cả lũ chạy toán loạn, nó vì còn bé mà cũng sợ quá nên chạy theo, cái chân con gái vừa ngắn, vừa yếu lại còn không biết vì sao mình chạy, nó trở thành luống cuống.
-à… tóm được rồi nhé. Rình mãi mới bắt được hội mày.
Nó bị mấy ông kia tóm được. Tay xách cái cổ áo nó lên.
-cháu có làm gì đâu.
-cháu không làm gì hết.
-chúng mày đào trộm khoai còn nhổ hết dây lên thì còn gì là ruộng.
-cháu không làm gì cả.
Nó khóc hu hu. Càng ngày càng run lên cầm cập.
-mày không làm gì thì sao mà mày chạy.
-con cái nhà ai đây.
-cái Na, con nhà chị Nết.
-về nói bố nó cơ.
-thôi, tay chân nó sạch thế này chắc không phải nó đâu.
Tất cả nhìn nó run lên mà buồn cười.
-thôi về đi.
-cháu…. không làm gì, chú đừng mách bố cháu không bố cháu đánh chết.
-thế sao mày chạy.
-cháu thấy chúng nó chạy thì cháu chạy.
Nó nức nở gào to cho bớt sợ.
-thôi nín đi, rồi các chú không mách bố đâu.
-thật không chú.
-uh
-thôi về đi
-cháu…
nó nức nở. Tay chân vẫn run lên cầm cập vì sợ. Nhìn nó trông thật buồn cười
-thôi không khóc nữa. về đi.
-cháu…
Nó cứ đứng đó ăn vạ. Hại mấy chàng trai nhìn nhau.
-được rồi, ra đây chú đưa về.
– để tao đưa về cho.
Nó ngẩng lên nhìn. Tiếng nói quen thuộc. Tự nhiên thấy thì tủi thân khóc òa lên.
chú bước lại đưa tay cầm cho nó cái túi đựng sách. ngồi xuống trước mặt nó, lau cho nó nước mắt.
-thôi nín đi, chú cõng về.
-nhá.
-vâng
Nó gật đầu. từ từ trèo lên lưng. Nó cũng bé mà… đâu có mũm mĩm đâu mà lo nó nặng.
Chú ấy cứ cõng nó đi một quãng lại hỏi
-Na học lớp mấy rồi nhỉ?
-cháu lên lớp 4 rồi.
-biết chữ chưa?
-cháu biết rồi.
-cộng trừ được chưa?
-rồi ạ.
-chịu khó mà học vào, đừng có mà theo chúng nó đi ăn trộm là hư người lắm, bắt được chú cho vào nhà muỗi nghe chưa?
-vâng.
Tiếng nó trong veo. Giọng nói rất là dễ thương.
– năm ngoái Na được học sinh gì?
– cháu được học sinh giỏi chú ạ.
– giỏi môn gì?
– giỏi môn thể dục ạ.
Hahaha
Ông chú cười thích trí.
– thể dục ai tính.
– mẹ cháu bảo học thế thì ở nhà đi chăn vịt. Hót cứt bò.
– uh. Vậy mai chú bảo Anh Báo với chị nết cho Na ở nhà nhé.
– ko. Cháu ko ở nhà đâu. Cháu thích đi học.
– thế chú học lớp mấy rồi.
-Chú học hết lớp 12 rồi.
– dạo này không thấy cháu sang nhà con nghé chơi.
– nghé học lớp khác rồi. Chị ý có bạn mới ko chơi với cháu nữa.
– thì có chú chơi.
– nhưng nhà chú có chó. Cháu sợ chó.
– chú xích rồi còn gì.
– ông Đúng hay uống rượu nữa.
– ông chỉ uống tối thôi.
– thế mai cháu sang nhá. Chú có gì cho cháu ăn.
– mai chú đi ra thị trấn về chú mua cho kẹo dồi với kẹo lạc nhá.
– vâng.
– về cho Thằng Lên ăn với.
– vâng.
chú cõng nó đi vào sân. Bố nó trong nhà đi ra.
– ấy sao chú Tùng lại cõng nó về.
– nó…
Chú ấy im nhìn nó. Nó sợ, nép sau lưng chú. Run run.
– chúng nó đào trộm khoai…
Chưa nói hết câu bố nó đã trừng mắt.
– là nó hả… Để tạo đập cho trận.
Nó run lên cầm cập nép vào chú. Tay níu chặt. Mắt đỏ hoe.
– không… Không phải cái Na. Là hội kia, nhưng chúng nó va vào , con bé ngã thì em cõng về.
– vậy hả.
Bố nó gật đầu vẻ nghiêm túc vẫn khiến nó sợ vãi tè.
Chú cúi xuống nhìn nó.
– vào nhà đi bố không mắng đâu.
– vâng.
– nhớ mai đi học về sang ông Đúng nhé.
– vâng. Cháu xin bố sang chơi với chị nghé. Rủ chị ý chiều đi tắm sông.
– uh…
Chú ngẩng lên nhìn bố nó. P
-em chào anh chị em về.
-vâng. Chù về nhé.
Bố nó gật đầu, nó chuồn ngay vào nhà thay bộ quần áo.
Buổi tối, chương trình bông hoa nhỏ. Nó mò sang nhà chú Tất xem. Cả xóm có mấy nhà có tivi thôi. Nhà chú Tùng có cái tivi màu đẹp lắm. Còn các nhà quanh đây tòan tivi đen trắng. Hôm nọ chị Nghé rủ nó đi sang xem thử. Nhưng tối trời dẫm phải cứt trâu nên quay về.
Hôm nay cả bọn đi bơi bên cái hồ. Nó con gái quê, chăn trâu, cắt cỏ, thả diều, thi bơi, cái gì cũng đã biết. Hội nó theo thói quen, rủ nhau bơi từ bên này qua bên kia.
Tiếng cười đùavang một góc trời rất vui vẻ. Bất cứ ai lớn lên ở quê. Đều có tuổi thơ vui vẻ như thế.
– mấy đứa nghịch gì thế?
– cháu chào chú Tùng, cháu chào chú mèo, cháu chào chú Tôn.
Nó làm một tua cực lễ phép. Cho dù nguời đang nổi lềnh bềnh.
– chú chào cháu. Mấy đứa bơi cẩn thận nhé. Nhớ ngoi lên là phải nhìn nhau nghe chưa.
– vâng.
Cả bọn đồng thanh xong lại nô nhau. Sắp vào mùa gặt. Các vào tranh thủ đi bắt chuột về thui Rơm nấu giả cầy. Tiện thể giữ hạt thóc cho đồng làng.
Hương lúa thơm ngào ngạt.
Nó đứng lên bờ phi phát xuống nước rồi cuời khanh khách. Chị nghé lấy đà phi theo. Nhưng chị nghe không biết vì sao cứ vùng vẫy mà ko lên được. Nó thấy vậy, trong lúc cấp bách thì nhảy xuống.
– chị nghé… Chị nghé ơi.
Mấy đứa trên bờ hô hào.
– cứu… Cứu với….
Nó bơi ra chỗ chị nghé đang chới với thì chị ấy tóm được. Nó cố kéo tay chị mà càng chị lôi chìm xuống.
Đến khi chị nghé lên được bờ thì nó cũng mệt lả. Nó ko còn sức để bơi vào nữa. Tay chân rã rời. Bụng đầy nước. Nó buông tay chìm dần thì…
-ùm…. Na… Na ơi.
Nó nghe thấy tiếng gọi rồi lịm đi chìm vào làn nước. Cho đến khi lại nghe tiếng gọi lần nữa..
– Na… Na… Tỉnh lại.. Mở mắt ra… Na.. Ko đc chết..
Nó nghe tiếng khóc rồi tiếng gọi, có cái gì đó đè nặng lên ngực, rồi cắn chặt vào môi. Cuối cùng ko chịu đc mà nôn nước ra… Nó mở mắt… Hóa ra, nó còn sống.
Chú Tùng ngồi trước mặt nó, khuôn mặt trắng bệch, đầy căng thẳng.
– Na… Tỉnh đi, chú đây.
Nó nôn hết nước rồi cố thở. Chú Tùng vỗ lưng cho nó.
Nó mở mắt nhìn chú rồi khóc oà ra vì sợ. Chú vỗ về nó.
– không sao… có chú đây rồi
Nó vẫn cứ khốc và thở . Hội kia thấy vậy cũng khóc theo.
-thôi, mấy đứa về đi để chú đưa cái na về
Chú mèo cởi áo đưa cho chú Tùng thay cho nó rồi dắt hội kia đi về trước. Chú Tùng nhẹ nâng nó dậy rồi cõng nó lên lưng. Vừa đi miệng vừa lẩm bẩm.
– mấy đứa từ sau chơi để ý. Làm chú sợ quá. Chậm tí nữa thì chết rồi.
– cháu thấy chị nghé chìm nên nhảy xuống.
– lần sau hô to lên, không được nhảy không chết đó, may hôm nay có chú đấy nhé, không giờ làm con ma rồi.
– cháu sợ bố cháu chửi, rồi lại đánh.
– không, cháu vừa làm việc tốt bố không mắng cháu đâu.
– vâng, nhưng nếu cháu ko cứu chị Nghé, chị ý chết mất. Mà chị ý chết, anh Châu lại ko cho cháu đồ chơi.
– cháu thích Thằng Châu à.
– bao giờ anh ấy cho cháu đồ chơi, với chơi với chúng cháu thì cháu thích.
– chú cũng làm đồ chơi cho cháu mà.
-nhưng mẹ Cháu bảo chú lớn rồi, có người yêu rồi ko chơi với chú để chú đi láy vợ còn được ăn cỗ .
Chú cười khúc khích
.- chú đã có người yêu đâu.
– chú lớn rồi mà. Sao lại chưa có
-cháu cũng lớn rồi. Có người yêu chưa.
– cháu chưa.
– chú tưởng cháu yêu thằng châu.
-không.
-vậy yêu thằng lực.
– không.
– thế cháu yêu ai.
– cháu không yêu ai. Nhưng chị Mến bảo. Đã yêu là phải yêu người đẹp trai như chú tùng .
– chú Tùng nào thế.
– chú ý. Chị mến thích chú.
– kệ nó. Thế cháu có thích chú không.
– có chứ.
– sao lại thích chú.
– chú hay chơi với cháu.
– thế thằng châu cho đồ chơi nhiều có làm người yêu nó không.
-không.
– vậy chú cho đồ chơi nhiều có làm người yêu chú không.
Nó ngập ngừng nằm trên vai suy nghĩ .
– để bao giờ cháu lớn bằng chị mến cháu trả lời nhá.
– không… nói luôn đi.
– nhưng mà cháu còn bé mà.
– mai chú cho ăn kẹo rồi lớn.
– vậy chú không được mách bố mẹ cháu nhá.
– chuyện gì
-chuyện cháu làm người yêu chú.
– Uh.
– vậy thì để bao giờ cháu lớn nha… giờ cháu vẫn có bé lắm. Chú đợi cháu nhá.
– Uh… Na cứ ăn khỏe cho chóng lớn đi,, chú đợi. Nhớ ko được thích ai ngoài chú nghe chưa.
– vâng. Cháu nhớ rồi chú ạ
Tiếng chú Tùng cười khúc khích. Nó bám trên lưng nhìn hoàng hôn đang buông xuống đỏ ngầu trên cánh đồng. Ngả người dựa cả vào lưng chú. Cảm giác thật sự… rất an toàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!