Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Chương 67: Ngoại truyện 1 - Anh trai và em gái (2)
Thiên Vũ vốn dĩ thông minh, từ nhỏ cũng học được cách quan sát cẩn thận mọi việc, vì vậy chuyện hai đứa em gái âm thầm điều tra tất nhiên hắn đều biết rõ, chỉ có thể cười trừ. Về phần cô gái đã làm ra hành động kì cục kia với áo sơ mi của hắn, nếu còn tái phạm thì hẳn phải chuyển trường không thể nghi ngờ, hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ bỏ qua lần này vậy.
Ngày còn nhỏ hắn thích trêu em, cứ mỗi lần đùa nghịch bị Thiên An đánh trúng một cái, hắn sẽ giả vờ nín thở để hù con bé, sau đó đợi cho hai đứa em khóc hô “anh hai đừng chết” mới chịu mở mắt ra. Cái trò này hắn dùng hơn mười lần nhưng hai đứa luôn luôn bị lừa, thật sự rất đáng yêu.
Hiện tại nhắm mắt mở mắt một cái, bọn nhỏ đều đã lớn ra và thông minh hơn xưa, không thể trêu được nữa.
Thiên An giỏi các môn tự nhiên, thích thể thao.
Thiên Ngọc thiên về các môn xã hội, yêu máy tính.
Điểm đặc biệt là cả hai cực kì nổi tiếng ở trong trường, bởi vì vẻ ngoài lẫn cả gia thế đều khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt, thành tích học tập cũng chẳng chê vào đâu được. Bất quá, dường như xu hướng tính dục của bọn trẻ có chút…
Thiên Ngọc trầm tính và thích nhốt mình trong phòng, mới mười hai tuổi đã ra dáng bà cụ non, lúc nào cũng tỏ vẻ rất bài xích con trai. Có lần một anh chàng lớn hơn sáu tuổi chạy đến tỏ tình với con bé, bảo sẽ chờ con bé lớn lên, kết quả bị phũ không thương tiếc.
“Anh biến thái sao? Tôi mới mười hai tuổi, còn chưa dậy thì hết đâu! Nếu anh còn đến gần thêm lần nào nữa, tôi sẽ gọi vệ sĩ!”
Lần sau, để tránh tình trạng bị đeo bám, con bé thật sự mang theo vệ sĩ đi học.
Thiên An cá tính hơn một chút, luôn chạy nhảy bên ngoài, hôm trước con bé đột nhiên lén đi cắt tóc ngắn khiến cho cả nhà hoảng hốt một trận.
“Thời tiết có chút nóng nên con cắt ngắn đi thôi. Mẹ, con muốn chuyển đến trường nữ sinh, mấy tên con trai chẳng đáng yêu gì cả!”
Đối với chuyện này, Thiên Vũ cảm thấy rất đau đầu. Mà người làm cha mẹ như Phỉ Ngạo và Hứa Nhan cũng thật bất lực, đây không phải do cách giáo dục của bọn họ có vấn đề đó chứ?
Hứa Nhan suy nghĩ rất rất lâu, cuối cùng phải hẹn một buổi tâm sự mỏng với con trai. Nhớ lại mấy hôm nay thằng bé liên tục đi cùng một tên nhóc cùng lớp, nhịn không được vuốt vuốt trán:
“Tiểu Vũ, con đã mười bảy tuổi rồi, có từng thích ai chưa?”
Khóe môi Thiên Vũ giần giật, biết rõ mẹ gọi hắn ra sẽ hỏi đến vấn đề này, vì vậy cực kì chân thành nói:
“Mẹ, tuy đến giờ con vẫn chưa thích bạn nữ nào, nhưng con có thể khẳng định mình hoàn toàn bình thường!”
“Mẹ là người hiện đại, sẽ không cấm cản hay trách móc một lời nào đâu, con không ngại cứ come out. Mẹ biết con và tên nhóc kia rất hay đi cùng nhau, nếu thích thì nói đi.” Hứa Nhan cười cười, tự thấy bản thân đúng là một vị phụ huynh tâm lí.
Người nào đó uất đến mức muốn hộc máu! Có lầm hay không vậy? Hắn chưa có bạn gái, bạn thân hắn đúng là gay, nhưng không có nghĩa hắn cũng vậy!
Thiếu niên đưa tay đỡ trán, thật vất vả phun ra một câu: “Con thật sự không như mẹ nghĩ.”
Hứa Nhan vỗ vỗ vai con trai, sau đó đi ra khỏi phòng.
Thiên Vũ ngồi ở nơi đó không còn lời nào để nói, nhìn trần nhà mà thầm than trong lòng. Rốt cuộc hắn đã làm gì sai chứ? Bố mẹ người ta thì sợ con cái yêu sớm sẽ hỏng mất tương lai, còn phụ huynh của hắn thì luôn miệng hỏi bao giờ hắn mới có bạn gái, đúng là ngược đời mà.
Bản thân hắn vẫn đang tập trung học, lại có hai đứa em cần để tâm, thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!