Hứa Tiên Chí
Chương 29: Thích ách
Một lão phụ nhân cuống quít đi ra ngoài:
– A Thái, sao con đã về rồi?
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại mang theo vài phần lo lắng.
Ninh Thái Thần nói lại một lượt chuyện ở thư viện, Ninh mẫu mới yên lòng, nghe nói Hứa Tiên là đồng học với con trai, vội vàng mời vào nhà. Mà con trai đi xa, bà lo nhất không phải bài vở của con mà là quan hệ với đồng học có tốt không.
– Đứa nhỏ này của ta, tính tình cũng cứng rắn muốn chết như cha nó, nhưng tâm lại tốt vô cùng, các con là đồng học, có chỗ nào đắc tội thì khoan dung một chút.
– Bá mẫu quá lo lắng rồi, Trữ huynh là người chính trực, chất nhi vô cùng bội phục, kết giao còn không kịp, sao dám đắc tội chỗ nào.
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Ninh mẫu yên lòng, còn hơi kiêu ngạo. Đứa con này học vấn không nói, phẩm tính cũng không thể chê.
Ninh gia coi như thư hương môn đệ, chẳng qua là sau này bị xuống dốc, nam nhân trong nhà đều đi sớm, chỉ hoàn toàn dựa vào một tay Ninh mẫu nuôi con trai khôn lớn, cũng không dễ dàng. Hứa Tiên nói qua về thân thế của mình một chút, Ninh mẫu nghe mà lau nước mắt, phảng phất đã quên sự khó khăn của mình, lại thêm vài phần thân cận với hắn.
Cùng là người nghèo, cũng không có nhiều quy củ, quây chung một bàn ăn cơm. Khi Ninh mẫu lại bảo Ninh Thái Thần bưng một bát cơm vào trong phòng, Hứa Tiên mới nhớ tới y còn có một thê tử kết tóc. Nhắc tới người con dâu này, Ninh mẫu thở dài không dứt, tính tình rất tốt, chỉ là bạc mệnh.
Thì ra khi lập thông gia với Ninh phụ rồi, thì Ninh gia lại lụi bại, Ninh mẫu không muốn bị người khác so sánh, lại càng không muốn nhi tử bị người ta soi mói, bèn bảo Ninh Thái Thần tới từ chối hôn sự này. Nhà kia cũng có ý đó, hành động này của Ninh mẫu lại càng hợp ý họ, nhưng không nghĩ rằng con gái họ lại không chịu, nàng nói: Đã có hôn ước với người, hiện sao có thể tham phú phụ bần? Bèn đến Ninh gia, phụng dưỡng Ninh mẫu, không còn chút tính tình tiểu thư, đức hạnh được mọi người trong thôn xóm ca tụng.
Hứa Tiên cũng thở dài than thở:
– Thật là một nữ tử hiếm thấy.
Chỉ tiếc, sau đó bị bệnh nặng, nằm triền miên trên giường cũng không thấy chuyển khá.
Trong phòng, Ninh Thái Thần bưng cơm ngồi trên tấm giường hợp, trên giường là một nữ tử gầy gò nhìn y, sắc mặt tái nhợt hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói chuyện với Ninh Thái Thần, ở học viện thế nào, bài vở ra sao, y cũng đều thẳng thắn nói hết, nếu có chỗ nào không tận tâm nàng sẽ nhắc nhở. Cuối cùng không tự chủ được nói tới bệnh của mình, mặc dù đây là chủ đề hai người vẫn kiêng kị:
– Tướng công, thiếp sợ sẽ không gượng qua được mùa đông năm nay.
– Nói nhảm!
Ninh Thái Thần lập tức trách cứ, y vốn luôn cương trực lúc này vành mắt cũng đỏ lên.
Nàng vô lực cười cười:
– Đáng tiếc không thể kéo dài hương hỏa cho Ninh gia, lại mang đến cho mẫu thân nhiều phiền toái như thế.
Ninh Thái Thần không biết nên nói gì nữa, niềm vui vì được về nhà đã tan biến sạch sẽ, thê tử nói như di ngôn:
– Đồng môn ở học viện tới, thiếp nên tới gặp.
– Thân thể của nàng…
Y do dự.
– Thiếp phải đi gặp.
Nàng kiên trì.
Ninh Thái Thần biết, thê tử thường ngày hiền lương thục đức, nhưng đôi khi còn bướng bỉnh hơn cả mình, cũng chỉ có thể giúp nàng.
Hứa Tiên vội vàng chào một tiếng đại tẩu, lại thấy vợ của Ninh Thái Thần cũng không phải mỹ nhân, đang mang bệnh lại càng gầy gò hơn, y phục cũng rộng hơn. Nhưng vẫn cố gượng làm việc nhà, nét chính trực trong đôi mắt cũng có vài phần giống với Ninh Thái Thần. Hai người cũng chỉ nói về chuyện của Ninh Thái Thần, Hứa Tiên quan tâm tới bệnh của nàng, nhưng nàng chỉ nói sơ qua, cũng không chú ý lắm tới bệnh tình của mình. Cuối cùng kính xin hắn chiếu cố tới Ninh Thái Thần hơn. Còn y chỉ trầm mặc ngồi một bên.
Cuối cùng Hứa Tiên cũng biết cái gì là vẻ đẹp bên trong, hắn không thể không nhận thấy cho dù nàng coi nhẹ sinh tử nhưng vẫn vì vẻ mặt của trượng phu mà rung động. Trong lòng Ninh Thái Thần, cho dù là thiên tiên mỹ nhân cũng không thể so với nàng. Đột nhiên hắn nhớ lại câu nói Ninh Thái Thần vẫn đeo trên mép kia: bình sinh vô nhị sắc (bình sinh không hai vợ). Thì ra chính là nói về bản thân mình. Có vợ như thế đại trượng phu sao có thể “nhị sắc”
Cuối cùng Hứa Tiên cũng hiểu vì sao trong sách, Ninh Thái Thần lại nhiều lần cự tuyệt Nhiếp Tiểu Thiến, tại sao khi tái giá chỉ cưới Tiểu Thiến làm vợ bé. Thì ra nữ tử xứng đáng “bình sinh vô nhị sắc” của y, mặc dù dung mạo của nàng không bằng một phần ngàn của Nhiếp Tiểu Thiến, nhưng địa vị của nàng trong lòng y chỉ sợ Nhiếp Tiểu Thiến vĩnh viễn không thể sánh bằng.
Nói đến buồn cười, cảnh giới quan hệ vợ chồng tối cao mà cổ nhân sùng bái không phải quan hệ nam nữ, mà là quan hệ gần như bằng hữu. Vậy mới nói tương kính như tân, hồng nhan tri kỷ. Hứa Tiên nhìn hai người bọn họ đã gần như đạt tới cảnh giới vi diệu này rồi, sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha phá đàn, có lẽ Ninh Thái Thần cũng sẽ phải gặp nỗi thống khổ như vậy sao?
Chỉ là quan hệ như vậy nhất định không thể lâu dài, theo như tình tiết trong truyện thì sau khi Ninh Thái Thần về nhà, không bao lâu sau thì thê tử qua đời.
Nếu đã gặp, Hứa Tiên cũng muốn hết sức giúp đôi vợ chồng này một lần. Nếu cứ trơ mắt ra nhìn bi kịch phát sinh, thì uổng công xuyên.
Nếu ta có thể thay đổi vận mệnh của Nhiếp Tiểu Thiến, cũng muốn hết sức sửa lại vận mệnh của hai người.
Hứa Tiên nghĩ vậy, nhưng trên thực tế cũng không thể ra sức, hắn cũng không phải y sinh, mặc dù có một thân đạo pháp, nhưng không biết cách dùng. Tối hôm qua cũng chỉ là dồn hết sức kích thích năng lượng trong hồn phách chứ không phải kỹ xảo đặc biệt gì.
Hứa Tiên vẫn nghĩ đến tối, nghĩ tới mức đầu đau muốn vỡ tung cũng không tìm được cách nào xử lý, không khỏi tưởng niệm thê tử chưa gặp kia, đó chính là Bạch Tố Trinh mà độc của Hạc Đỉnh Hồng cũng có thể giải, người chết cũng có thể cứu đó!
Nơi này mặc dù không có Bạch Tố Trinh ngàn năm tu vi, nhưng cũng có một Nhiếp Tiểu Thiến trăm năm tu vi.
Hứa Tiên vội vàng lấy ra cổ ngọc, thấp giọng gọi:
– Tiểu Thiến, Tiểu Thiến.
Hắn vẫn không đổi được cái bệnh tán gái, dù sao kiếp trước xưng hô giữa nam nữ cũng rất thoải mái, nhưng cổ nhân nghe được cũng thấy có chút ý tứ trêu đùa nữ nhân.
Từ trong cổ ngọc vang lên một giọng nói dễ nghe:
– Tướng công muốn cứu vị Ninh phu nhân này sao?
– Ừ! Hả? Ngươi gọi ta là gì?
Giọng nói của Tiểu Thiến đầy thẹn thùng:
– Tiểu Thiến gọi chàng là tướng công. Tướng công đã cứu tính mạng của thiếp, Tiểu Thiến nguyện lấy thân báo đáp tướng công.
Mặt Hứa Tiên hơi hồng lên, ho khan hai tiếng che giấu:
– Ta vẫn luôn làm chuyện tốt mà không cần lưu danh, báo đáp vân vân thì miễn đi.
Lại khẳng định lại:
– Miễn!
Phút chốc Tiểu Thiến hiện ra trước mặt Hứa Tiên, ai oán nhìn hắn:
– Tiểu Thiến tự biết không xứng với tướng công, không cần danh phận gì, làm nô làm tì, làm cơ làm thiếp toàn bộ nghe theo tướng công.
Vừa nói vừa rưng rưng chực khóc, bộ dáng u oán si tình, sợ rằng bất kỳ nam nhân nào thấy được cũng không nhịn được muốn ôm vào lòng, an ủi một phen.
Hứa Tiên cố gắng dùng ý chí ngoan cường chống đỡ thế công của Nhiếp Tiểu Thiến, ngậm miệng liều mạng lắc đầu. Chủ yếu là hắn hoàn toàn không cách nào hình dung được tới khi Bạch Nương tử xuất hiện thấy bên cạnh hắn có một nữ quỷ xinh đẹp sắc mặt sẽ như thế nào.
– Tiểu Thiến đã vô liêm sỉ gọi tướng công, hôm nay bị chàng cự tuyệt, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.
Hai hàng nước mắt rơi lã chã, Tiểu Thiên bi thương nói không nên lời.
Hứa Tiên vội vàng nói:
– Đừng đừng đừng, ta không có ý này.
Nhất thời cũng quên mất, quỷ chết kiểu gì đây? Chẳng qua bộ dáng của Tiểu Thiến thực sự rất có sức sát thương.
Tiểu Thiến đổi chủ đề:
– Tướng công muốn cứu vị Ninh phu nhân kia sao?
Hắn vội vàng thuận thang mà bước xuống:
– Đúng, chúng ta nói chuyện chính đi, nàng có cách gì không?
Tiểu Thiến gật đầu:
– Chỉ cần một viên xá lợi là đủ.
Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy dưới bậc thang không phải mặt đất bằng phẳng mà là một hồ nước, cẩn thận hỏi:
– Cái đó… có thể cho ta mượn một viên được không?
– Mạng của Tiểu Thiến là tướng công cho, chỉ một viên Xá lợi tính là gì?
Tiểu Thiến dễ nói chuyện ngoài dự tính, nhưng vô tình Hứa Tiên đã không cách nào phản đối hai chữ “Tướng công” rồi. Tiểu Thiến thầm cười hì hì trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn u buồn.
– Vậy chúng ta nhanh đi cứu người đi!
Tiểu Thiến hơi sẵng giọng:
– Tướng công, khuya thế này rồi, bệnh của Ninh phu nhân cũng không phải bệnh cấp tính. Ngày mai cứu cũng không muộn!
Hứa Tiên sờ sờ đầu:
– Là ta nóng lòng.
Tiểu Thiến u oán nói:
– Tướng công có vẻ rất hâm mộ Ninh công tử!
Hứa Tiên cười khổ, đây là ghen sao? Nghĩ một lát, cười nói
– Đúng là có hơi hâm bộ! Có thể tìm được người trong tâm mình giữa biển người mênh mông là một chuyện may mắn cỡ nào!
Tiểu Thiến vội vàng nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
– Tiểu Thiến cũng có thể giống như Ninh phu nhân!
Hứa Tiên sửng sốt bật cười:
– Không phải ta có ý này. Đương nhiên ta bội phục Ninh phu nhân, nhưng cũng không muốn tìm một nữ tử như vậy làm vợ. Người thích hợp với mình mới là tốt nhất, ta không phải Ninh Thái Thần, người muốn đợi cũng là Hứa phu nhân.
Tiểu Thiến ngẩn ngơ, những lời này của Hứa Tiên chẳng hiểu sao lại khiến cho nàng hơi động tâm, hiếu kỳ hỏi:
– Vậy tướng công đợi người thế nào?
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Hứa Tiên là Bạch nương tử, nhưng vừa nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn chưa khô nước mắt trước mặt, đột nhiên lại hơi mờ mịt. Người kia thích hợp với mình sao? Không, người kia ôn nhu như vậy đại khái có thể thích hợp với tất cả nam tử, nhưng mình thật thích hợp với nàng sao? Không thể nào chỉ đơn thuần từ góc độ của mình mà suy nghĩ nhìn nhận vấn đề. Cuối cùng cười khổ một tiếng:
– Ta cũng không biết nữa! Được rồi, đừng nói nữa, nàng thì sao? Nàng chuẩn bị theo ta về Hàng Châu, sau đó thì sao?
Tiểu Thiến lập tức thề son sắt:
– Tiểu Thiến sống là người của tướng công, chết là ma của tướng công.
Hứa Tiên nhìn bộ dáng thành thật của nàng, không tự chủ được vươn tay chạm vào tóc nàng, cười nói:
– Chớ ngốc nghếch thế, nàng là của chính mình.
-A?
Tiểu Thiến khe khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, cho tới bây giờ vẫn chưa ai nói với nàng như vậy.
Hứa Tiên ôn hòa cười cười:
– Nếu tạm thời không có chỗ nào ở, không có chuyện gì làm, thì ở bên cạnh ta nhé!
Hắn có thể nhìn ra được tiểu tâm tư đó của nàng, nàng tựa như một đóa hoa nho nhỏ liều mạng bung hết gai ra, dường như có thể tự bảo vệ mình, nhưng thực ra lại vô cùng yếu đuối.
Hứa Tiên nói xong cũng đi vào trong nhà.
Tiểu Thiến ấp úng nói:
– Vậy, ta có thể gọi chàng là tướng công sao?
Hứa Tiên dừng bước, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói:
– Tùy nàng vậy!
Tu luyện chỉ là vì không muốn bị khi dễ, thành sẽ rời Lan Nhược tự, nhưng tới bây giờ hết thảy đều không có, tu luyện là vì cái gì? Một trận đại hỏa khiến cho chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Không có cha mẹ, không có bà ngoại, từ khi chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên, hoàn toàn có thể tùy ý mình lựa chọn con đường ngày mai, nhưng đường ở đâu? Không tự chủ được lại muốn lệ thuộc, cơ hồ khó nhìn nổi mà gọi một tiếng “Tướng công”, tâm tình bất an rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại một chút, chính mình lại một lần nữa an định lại vận mệnh phiêu phiêu kia, một con đường giúp chồng dạy con bày ra trước mắt.
Nhưng hắn vẫn cự tuyệt, chẳng lẽ vì mình không đủ đẹp? Không, thì ra hắn hoàn toàn hiểu được sự bất an và bàng hoàng của mình. Dù cho ngượng ngùng nhưng thâm tâm cũng bình tĩnh lại.
Đã qua Đông chí, thời tiết lạnh hơn, Hứa Tiên để nguyên quần áo đi ngủ cũng cảm thấy hơi lạnh. Đối với Nhiếp Tiểu Thiến, không thể nói là không động tâm, nhưng lợi dụng khi đối phương khó khăn nhu nhược có lẽ chính là pháp bảo của Tình thánh đối phó với nữ nhân, nhưng hắn hơi khinh thường. Bởi vì hiểu, cho nên thương tiếc. Hắn không phải người theo chủ nghĩa nữ quyền, ngược lại còn có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng vẫn hy vọng một nữ tử như vậy có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình. Huống chi, hắn là một lòng một dạ muốn thủ tiết chờ nương tử tương lai.
Hứa Tiên từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện, một trận đánh ở Lan Nhược Tự, ánh sáng trong hồn phách kia của mình tựa hồ như lại càng súc tích thêm vài phần.
Tiểu Thiến đi vào gian phòng lấp lánh sắc vàng kia, nhìn khuôn mặt đang ngủ say, đột nhiên nhớ tới bộ dáng đỏ mặt của hắn. Hì hì, Tướng công cũng không phải chính nhân quân tử như Ninh công tử nhỉ! Chẳng qua là giống như Hứa Tiên, mặc dù Ninh công tử tốt, nhưng nàng không thích.
Người ta muốn đợi là ai?
Rạng sáng ngày thứ hai, có tiếng động ồn ào đánh thức Hứa Tiên. Đôi vợ chồng kiểu mẫu Ninh Thái Thần lại đang cãi nhau, nguyên do cũng là y không muốn quay về học viện, một lòng muốn ở nhà với thê tử, Ninh mẫu cũng có ý này, nhưng Ninh phu nhân kiên quyết không chịu, muốn Ninh Thái Thần lấy công danh làm trọng.
Nhưng chuyện y đã quyết không phải người khác có thể dễ dàng thay đổi, hai người căng thẳng. Ninh Thái Thần xin lỗi Hứa Tiên:
– Sợ rằng Hứa Tiênngươi chỉ có thể một mình lên đường, xin tiên sinh cho ta nghỉ. Thân thể chuyết kinh như thế, trong nhà thật sự cần có người chiếu cố.
Hai mắt thâm xì, hiển nhiên tối qua ngủ không ngon.
Ninh phu nhân từ trong phòng đi ra ngoài, cả giận nói:
– Ninh Thái Thần, nếu chàng còn nghĩ thiếp là thê tử của chàng thì nhanh thu dọn đồ đạc lên đường đi.
Nhưng y chỉ thản nhiên nói:
– Chuyện của nam nhân, nàng không cần quan tâm.
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Hứa Tiên vội vàng nói:
– Ninh huynh, ngươi biết ta hiểu chút đạo thuật, đêm qua ta đã nghĩ ra một cách, có lẽ có thể trị lành bệnh cho tẩu tẩu.
Ninh Thái Thần đang ngồi trên ghế đứng phắt dậy túm chặt vi Hứa Tiên hỏi:
– Thật không?
Sắc mặt chỉ còn nửa phần bình tĩnh, mừng như điên, nghi ngờ, lo lắng, đủ các cảm xúc phức tạp dâng đầy khuôn mặt chính trực đó.
Hứa Tiên bị bóp vai phát đau, khẳng định:
– Có bảy tám phần nắm chắc.
Ninh Thái Thần biết mình vô lễ, vội để cho Hứa Tiên chữa bệnh cho thê tử, nhưng Ninh phu nhân lại cự tuyệt:
– Ta không trị!
Hứa Tiên lại cảm thấy hơi khó tin, nhưng nàng nói tiếp:
– Trừ phi chàng đáp ứng thiếp, bất luận kết quả thế nào chàng cũng sẽ quay về học viện.
Ninh Thái Thần do dự một chút, cuối cùng đáp ứng, nàng mới nở nụ cười, nàng biết Ninh Thái Thần rất trọng chữ tín. Nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Hứa Tiên nhìn ra bất quá y chỉ đang lừa thê tử của mình. Nhưng đối với tình cảm giữa hai vợ chồng này, quả thật cảm động không dứt, chỉ cầu cho phương pháp của Tiểu Thiến có thể thành công.
Có thể có Xá Lợi tất phải là cao tăng, Lan Nhược tự trăm năm không biết đã thay bao nhiêu hòa thượng, nhưng Xá Lợi thật sự mới chưa đầy mười viên, trong đó còn tính luôn cả một viên tượng trưng cho Phật tổ. Mặc dù chỉ là hình hài thô ráp, nhưng tượng Phật mỗi ngày được vô số khách tăng quỳ lạy, khi lạy trong lòng tất có sở cầu, thiên thiên vạn vạn nguyện lực tập trung lại, khiến cho Xá Lợi càng thêm phi thường, Tiểu Thiến chính là dấu viên Xá Lợi này trong đại điện, chưa đầy trăm năm thì khó có được tu vi.
Bà ngoại cũng là nhờ mấy viên Xá Lợi này trấn áp mà kéo dài tính mạng, Tiểu Thiến đã sớm dùng một viên rồi, hiện chỉ còn có ba viên bà ngoại cho, nhưng vẫn muốn cho Hứa Tiên một viên. Thứ nhất là vì nàng cũng không còn chú ý tu luyện, thứ hai là có cái bóng đèn to đùng Hứa Tiên này bên cạnh, tựa hồ không cần lo lắng về vấn đề tu luyện nữa.
Trong phòng, vì còn cần Tiểu Thiến chỉ đạo, những người khác đều bị đuổi ra, chỉ có Ninh phu nhân ngủ mê man trên giường, không cần nói, đương nhiên là Tiểu Thiến xử lý. Nếu như đang lúc bệnh nặng mà gặp quỷ sống, rất khó nói có thể được giống như Hứa Tiên trước kia không, nếu trực tiếp bị dọa chết, Ninh Thái Thần kia thật sẽ muốn tìm hắn liều mạng.
Xá Lợi trong tay Hứa Tiên dần tán quang hoa, di lưu của một đời cao tăng mấy chục năm sao có thể tầm thường. Theo như phương pháp Tiểu Thiến chỉ dạy, hắn dùng lực lượng của mình dẫn hướng cho sức mạnh của Xá Lợi. Nói thì đơn giản, là hiện giờ Hứa Tiên làm sao hiểu được hướng dẫn gì, chỉ là không ngừng dồn lực lượng của mình câu thông với Xá Lợi.
Ánh sáng của Xá Lợi cũng ngày càng sáng hơn, nhưng không có chút ích lợi nào đối với Ninh phu nhân, Thái Dương chi lực của mình lại nung cho nàng mồ hôi đầy mặt, trong phòng giống như trong lò nung.
“Mùa đông cũng có thể dùng làm lò sưởi” suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu Hứa Tiên, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, Tiểu Thiến ghé vào tai hắn thúc giục:
– Tướng công, làm vậy là không được, không phải dùng lực lượng của chàng, là lực lượng của Xá Lợi.
Hứa Tiên cắn răng thấp giọng nói:
– Quỷ mới biết làm sao để dùng lực lượng của Xá Lợi này, nếu không nàng làm đi.
Giọng Tiểu Thiến nhất thời nghẹn ngào:
– Tiểu Thiến cũng không biết! Chỉ là trên sách nói vậy!
Dẫn đạo, dẫn đạo, từ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Hứa Tiên, không phải chỉ đơn giản là rót vào, mà là cộng minh cùng dẫn phát, nhưng làm sao cộng minh? Dẫn phát thế nào? Chẳng lẽ giống như điểm tinh sao? Hứa Tiên thử từ từ hu thồi Thái Dương chi lực của mình, nhưng làm vậy hắn mới phát hiện, thu hồi Thái Dương chi lực còn khó gấp mười lần phát ra.
Thái Dương chi lực vô cùng cuồng bạo, cực kỳ khó khống chế, nếu chỉ đơn thuần như ở Lan Nhược Tự dùng sức chiếu rọi thì Hứa Tiên còn làm được, nhưng nếu muốn khống chế tỉ mỉ, đối với hắn lúc này là không thể nào. Nắm giữ được lực lượng còn khó hơn nhiều so với nhận được lực lượng.
Mà nếu như mất khống chế Thái Dương chi lực, chỉ sợ hắn sẽ làm một đội “Chỉ cầu uyên ương chẳng cầu tiên” làm uyên ương bỏ mạng rồi. Chẳng ai ngờ, chuyện đơn giản như thế, lại ẩn hàm hung hiểm như vậy.
Nhưng càng khó khăn, tâm ý của hắn ngược lại càng bình tĩnh, đây không chỉ đơn thuần là khi vận dụng lực lượng. Tác dụng trấn định kỳ diệu, dù sao ngoại lực mạnh hơn cũng sẽ có tác dụng với nội tâm. Kiếp trước kiếp này không biết hắn đã trải qua biết bao nhiêu cửa ải khó khăn, làm người tốt phần lớn là đụng phải chuyện xấu. Muốn đối mặt với chuyện xấu lũ lượt kéo đến, cần phải có dũng khí cùng nghị lực cao hơn thường nhân nhiều. Đi trên xe buýt nếu gặp kẻ trộm, quay đầu đi đương nhiên dễ dàng, nhưng nếu có thể hô lên một tiếng chẳng phải đang ma luyện mình sao? Trên đời người thông minh quá nhiều, nhưng khi những kẻ thông minh trốn tránh khó khăn, sẽ sớm có kẻ ngu luyện nên can đảm.
Trán Hứa Tiên đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn trầm tĩnh rút lại lực lượng mình đã phát ra, không biết phí bao nhiêu tâm lực, hắn không còn ngây ngô đối với việc nắm giữ sức mạnh của mình nữa. Nhưng như vậy cũng chưa xong, vẫn còn lại một tia nhỏ trong Xá Lợi, tinh tế như dây cung, vấn đề còn lại là phải làm thế nào để kích thích được gốc cây này.
Nhưng phải làm thế nào để kích thích?
Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói kia của Yến Xích Hà, kẻ gian tà không thể dùng lực lượng của Xá Lợi.
Đúng vậy, hành vi của bà ngoại trong mắt người khác rõ ràng là ác, nhưng trên thực tế bà cũng không có quan niệm thiện ác, nên mới có thể sử dụng. Mà Tiểu Thiến thì mặc dù coi như đồng lõa, nhưng thực ra nàng cũng chịu áp bức.
Chẳng lẽ hết thảy mấu chốt là ở một chữ “tâm” sao? Nếu thế thì ngược lại, để cho Xá Lợi cảm nhận được cái thiện của ta thì sao?
Hứa Tiên lập tức thử một lần, không còn đơn thuần chỉ là cuộc đua sức mạnh nữa, mà để cho vầng sáng kia nhập vào trong tâm mình, mong đợi đội vợ chồng thiện lương kia có thể có được hạnh phúc.
Nếu chủ nhân viên Xá Lợi này còn tại thế, nhất định sẽ hiểu được tâm ý của mình, nhất định cũng sẽ muốn giúp đỡ người khác, nếu không kẻ đó cũng không xứng có được một viên Xá Lợi.
Xá Lợi chậm chậm sáng lên một màu hồng nhàn nhạt, một tầng lại một tầng, như đá ném xuống mặt hồ, tán ra rung động.
Vầng sáng này càng tán ra, sắc mặt Ninh phu nhân trên giường rõ ràng càng tốt hơn. Tiểu Thiến ngồi bên giường đột nhiên ngẩn ngơ, lại thấy vầng sáng trong khôn cùng kia như vô số người nàng đã lấy mạng trong Lan Nhược Tự đang đứng trước mặt nàng, muốn lấy mạng nàng.
Điều khúc mắc lớn nhất của nàng là, rời khỏi Lan Nhược Tự, một trận đại hỏa sẽ tiêu hủy tất thảy sao? Lần lượt từ khuôn mặt dữ tợn oán độc vây quanh nàng, Tiểu Thiến ôm đầu ngồi sụp xuống đất, thống khổ kêu:
– Mau tránh ra, không phải ta, không phải ta, ta bị ép buộc.
Hứa Tiên thấy Tiểu Thiến bên cạnh đột nhiên ngã xuống, vẫn còn đang không hiểu, tưởng rằng vầng sáng đó làm thương tổn gì nàng, vội vàng bỏ Xá Lợi ra đỡ nàng, nhưng hắn không chú ý Xá Lợi rời khỏi tay hắn vẫn lơ lửng, không ngừng tản ra ánh sáng hồng.
– Tiểu Thiến, tỉnh lại đi.
Hứa Tiên vội la lên.
Tiểu Thiến ngồi sụp dưới đát ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bối rối và sợ hãi, thấy Hứa Tiên như thấy cọng cỏ cứu mạng, chợt nhào vào ngực hắn, nếu không phải nàng vốn nhẹ như mây sợ rằng sẽ đụng ngã hắn. Hứa Tiên ngẩn ngơ, ôm chặt lấy nàng, cảm thấy nàng vẫn đang run rẩy trong lòng.
Hứa Tiên vừa vỗ lưng dỗ dành vừa nhẹ giọng hỏi nàng:
– Làm sao vậy? Nàng thấy gì sao?
Tiểu Thiến cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn run rẩy:
– Tướng công, cứu thiếp. Thật sự thiếp không cố ý muốn hại bọn họ, là thiếp bị ép buộc. Chàng biết đó, bọn họ muốn lấy mạng thiếp.
Hứa Tiên khe khẽ thở dài, giữ lấy bờ vai gẩy của nàng, kéo nàng ra khỏi ngực mình, Tiểu Thiến co rút kinh ngạc hoảng sợ nhìn Hứa Tiên:
– Tướng…tướng công không quan tâm thiếp sao? Đừng, cứu thiếp!
Hứa Tiên nhìn thẳng vào nàng, ôn hòa nói:
– Ta sẽ một mực ở bên cạnh nàng. Nhưng nếu nàng làm sai điều gì, thì nhanh nói xin lỗi đi!
Đối mặt với đôi mắt ấm áp kiên định ấy dường như còn khó hơn, Tiểu Thiến cắn môi, cúi đầu nhẹ giọng nói:
– Đúng, thật xin lỗi!
– Nói to hơn!
– Thật xin lỗi!
Tiểu Thiến gào lên khàn cả giọng, sau đó òa lên khóc lớn, nhào vào ngực Hứa Tiên, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói “Thật xin lỗi”. Vốn trước đó tư thái của nàng đã u oán ngấn nước, lúc này lại òa vào lòng hắn khóc nấc lên như một đứa trẻ, không ngừng sụt sùi trong lòng hắn, chỉ một lát sau, ngực áo hắn ướt mèm.
Sắc mặt một bầy ác quỷ đòi mạng trở nên an tĩnh lại, hóa thành một lão tăng, mỉm cười chắp tay thi lễ với Hứa Tiên, sau đó biến mất giữa không trung.
Hứa Tiên quay đầu lại, viên Xá Lợi này tựa hồ như đã tiêu hao nốt chút sức mạnh cuối cùng, hóa thành bụi biến mất.
Người trong lòng bình tĩnh trở lại, chỉ là khóc thút thít một hồi, vượt qua được bước này, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút! Nói xin lỗi cũng không vãn hồi được chuyện đã qua, nhưng có thể cứu vãn được mình, có thể khiến cho người bị mình gây tổn thương cảm nhận được lời xin lỗi tự trong tâm mình chẳng phải luôn tốt sao!
Địa ngục núi đao biển lửa có lẽ cũng chỉ là một lời “Thật xin lỗi” này, nhưng bể khổ trầm luân, có mấy người có thể đối mặt với nội tâm của mình, có mấy người có thể thành tâm ăn năn với người đã bị mình gây tổn thương. Cho dù có bị báo ứng cũng chỉ ích kỷ nghĩ rằng nếu lúc ấy ta không làm cũng sẽ không có kết quả hôm nay. Loại hối hận này hoàn toàn vô giá trị.
Là cơ hội sám hối hay trừng phạt báo ứng, chỉ là trong một ý niệm nhất thời, may sao Tiểu Thiến bắt được ý niệm này, dưới sự giúp đỡ của Hứa Tiên.
– Này, nàng đứng lên đi!
Tiểu Thiến bất mãn dạ một tiếng, vẫn dựa vào ngực Hứa Tiên.
Hứa Tiên thừa nhận ôm thân thể mềm mại này rất có cảm giác, đặc biệt là bộ ngực càng không cần phải nói. Hứa Tiên lệ rơi đầy mặt, nương tử nàng ở đau? Độc giả đang giục ta lập hậu cung a!
Một tiếng cựa khe khẽ, Ninh phu nhân đã tỉnh dậy, Tiểu Thiến lắc một cái quay về trong cổ ngọc.
Hứa Tiên vui sướng mở cửa phòng, nói với Ninh Thái Thần đang gấp gáp đi qua đi lại:
– Ninh huynh, may mắn không làm nhục mệnh.
Ninh Thái Thần không kịp nói lời cám ơn vọt vào phòng, mới vừa rồi, hắn thật sự rất lo lắng, rõ ràng thấy Hứa Tiên vào phòng một mình mà lại có tiếng của nữ nhân khác, bên trong là tiếng khóc ầm ỹ, hết lần này đến lần khác y không dám đi vào, sợ là nghi thức mời thần gì đó. Y biết mấy bà đồng phù thủy cũng làm thế.
Ánh mắt Ninh mẫu nhìn Hứa Tiên quả thực đã đầy kính sợ. Kể cả ở thời hiện đại, mê tín cũng rất phát triển, nói chi là thời cổ đại, hơn nữa đoán chừng còn không phải mê tín. Hứa Tiên rất tin, nếu bây giờ mình không đi học, mà lên núi xuống nông thôn, làm hoạt động văn hóa mê tín phong kiến, nhất định sẽ rất ăn nên làm gia.
Không lâu sau, Ninh Thái Thần đi ra ngoài, vành mắt hơi hồng, cũng không nói gì đại ân đại đức, càng không chặt đầu gà kết huynh đệ, chỉ chắp tay với Hứa Tiên một cái.
Nhưng Hứa Tiên biết nếu mình phạm vào vương pháp, bỏ thây đầu đường, kẻ nhặt xác nhất định là y. Ách! Ta kháo, phi phi phi, có ai nguyền rủa chính mình như vậy không?
Buổi chiều, Ninh gia mở đại yến, thật ra cũng chỉ là giết con gà, mua chút thịt, mua nửa cân rượu trắng, còn có chút rau các loại. Nhưng thân thể Ninh phu nhân vừa khá hơn một chút, tự mình xuống bếp, thủ nghệ khá bất phàm.
Hứa Tiên nhìn niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt mọi người, trong lòng cũng cao hứng. Chỉ là cuối cùng Ninh Thái Thần vẫn quyết định ở nhà thêm mấy ngày Ninh phu nhân cũng không phản đối nữa, có người vợ nào không mong trượng phu ở bên cạnh mình đâu?
Hứa Tiên phải một mình lên đường, dĩ nhiên bên cạnh còn có một nữ quỷ khả ái. Ngay cả Hứa Tiên cũng thấy nàng cười nhiều hơn, coi như đã giải được tâm kết!
– Này, tướng công, khi nào chúng ta tới Hàng Châu?
Tiểu Thiến bay bay giữa không trung.
– Nhanh thôi.
Hứa Tiên cẩn thận bước đi, lúc này hắn đã quen nghe hai chữ “tướng công” này, trực tiếp coi như ngoại hiệu. Mỗi lần nói tới vấn đề này với Tiểu Thiến, nàng đều có biểu tình “ta bị cả thế giới từ bỏ” cực kỳ đáng thương.
– Tại sao chúng ta không ngồi thuyền?
Tiểu Thiến ngồi trên ngọn cây hỏi vu vơ, duỗi lưng một cái, ánh mặt trời như vậy đã thật lâu không thấy, dựa vào hai Xá Lợi còn lại kia, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể đón ánh mặt trời rồi.
– Không có tiền!
– A, vậy tiền của chàng đâu?
Tiểu Thiến tò mò đáp xuống hỏi.
– Ném rồi!
– Gạt ta, rõ ràng tối qua còn đặt dưới gối.
Sắc mặt Tiểu Thiến như bắt gian tại trận.
– Biết rồi còn nói nhảm nhiều như thế!
Hứa Tiên bất mãn nói.
Dưới con mắt u oán của Tiểu Thiến, hắn lại bại trận:
– Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói.
– Hôm qua tướng công nói rồi.
Tiểu Thiến quay sang một bên, tựa hồ như đang ngắm lá rụng, nhưng tai đang đỏ hồng lên.
– Nói cái gì?
Hứa Tiên hoàn toàn không nhớ.
– Vĩnh viễn ở bên cạnh thiếp!
Tiểu Thiến lập tức quay người lại, thở phì phì nhìn hắn, tựa hồ đang trách hắn mau quên.
– A? Có sao? Sao ta có thể nói ra mấy lời vĩnh viễn gì đó vô căn cứ như vậy nhỉ? Trẻ con mới tin!
– Chàng.. rõ ràng chàng đã nói…
Tiểu thiến chán nản.
– Thu lại hết rồi!
Hứa Tiên không chịu trách nhiệm.
– Người xấu, người xấu, người xấu!
Tiểu Thiến cầm một hình nộm bằng rơm ngồi thu lu một góc liều mạng đâm, Hứa Tiên cẩn thận nhìn sang, tại sao trên đó lại viết tên của mình?
Hứa Tiên giả vờ kêu:
– Đau chết ta rồi… đau chết ta rồi..
Nhưng một chút thành ý trên mặt cũng không có.
Một đường phong trần, ngẩng đầu lần nữa đã tới thành Hàng Châu, Tiểu Thiến nhìn tường thành nguy nga, nhất thời im bặt.
Đã lâu rồi, Hàng Châu.
Hứa Tiên nhìn lại quãng đường đi, Kim Hoa đã xa, nhưng chuyến này cũng không nhàm chán.
Trước tiên kiểm tra lại nhiệm vụ. A, nhiệm vụ phát thiệp mời của Lý lão sư đã hoàn thành, không có thưởng. Tại sao không có thưởng? Vốn phần thưởng là lộ phí, hiện cũng ở lại Ninh gia. Bất quá đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật, Nhiếp Tiểu Thiến được cứu, được một thanh Thanh Hồng Kiếm, một cuốn Viên Công Kích Kiếm, còn có thêm một nữ quỷ. Thu hoạch thật phong phú đó, đặc biệt là con quỷ kia, nhắc đến mà lệ rơi đầy mặt!
Giết bằng ngần ấy quái vật mà không có bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống, thật là có chút kinh nghiệm.
Cái gì, ngươi hỏi kinh nghiệm giết quỷ?
Dĩ nhiên là, không phải “Tinh túc truyện tập lục” vô dụng mà mình luyện lại càng tiến một bước sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!