Hứa Tiên Chí - Chương 35: Xuất khiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hứa Tiên Chí


Chương 35: Xuất khiếu


Âm thanh của Hồ Khắc càng ngày càng nhanh, hắn không nghĩ tới bảy ngày thời gian, Phan Ngọc còn có thể như thế chống cự dẫn hồn của mình. Hắn nhưng lại không biết, Phan Ngọc có ý chí vô cùng mạnh mẽ, nếu thật quyết định làm một chuyện thì thường nhân tuyệt khó có thể cải biến.

Hứa Tiên một đường chạy như điên, trong lòng cuồng hỉ. Hắn đã tìm được phương pháp có thể cứu được Phan Ngọc. Thư viện đã gần ngay trước mắt, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngòai, Hứa Tiên dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vội ddi. Đẩy cửa phòng quen thuộc ra, gương mặt quen thuộc của Phan Ngọc nằm trên giường cười nhẹ với hắn một tiếng sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Hồ Khắc cảm giác tâm thần buông lỏng, hắn nằm vật xuống tại trong khoang thuyền, vui vẻ nói:

– Thành công.

Tay của Hứa Tiên run rẩy chạm vào Phan Ngọc, nếu như từ đầu tới cuối không có biện pháp gì thì hắn đã bình tĩnh chấp nhận kết quả. Nhưng rõ ràng là đã có hi vọng, không ngờ trong giây lát như ngã vào vực sâu.

Trong lòng Hứa Tiên thầm nghĩ, nếu như mình có thể nhanh hơn một chút thì đã có thể cứu Phan ngọc rồi.

– Đúng rồi, Đạo Đức Kinh.

Hứa Tiên phảng phất bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn liều mạng tìm kiếm trong tay nải của mình, một quyển sách bìa cứng xuất hiện trong tay, đúng là Đạo Đức Kinh mà sư phó hắn lưu lại cho.

Ở bên trong kim sắc hỏa diễm trong nháy mắt cuốn sách bị hòa tan, một ngọc bài nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, thậm chí ngay cả Thái Dương Chân Hỏa cũng không cách nào hòa tan.

Ngọc bài màu xanh biếc tựa hồ là tấm bia đá, bên trên hai chữ công đức, phía dưới là một loạt con số: thập vạn nhị thiên bát bách tứ thập tứ(12884). Hai bên thì viết hai câu: Hữu tâm hành thiện, thiện nhi bất thưởng. Vô tâm tác ác, ác nhi bất phạt.( Cố tình làm việc thiện, thiện mà không phần thưởng. Vô Tâm làm ác, ác mà không phạt.)

Hứa Tiên nhìn thật kĩ, sau đó án lấy phương pháp của Ngư Huyền Cơ lão sư, hắn nắm chặt ngọc bài, trong đầu hiện lên một ý niệm:

– Ta muốn hắn còn sống.

Nhưng không hề có tác dụng, Phan Ngọc im lặng nằm ở trên giường, tựa hồ là ngủ rồi, đối với nguyện vọng của Hứa Tiên không phản ứng chút nào. Thần hồn đã li thể, cho dù có tiên đan cứu mạng cũng không thể cứu được.

Trong phòng dần dần an tĩnh, hoàng hôn qua đi, đêm dài buông xuống.

Hứa Tiên dần dần tuyệt vọng, chán nản ngồi ở bên người Phan Ngọc.

Là cố gắng của ta không đủ sao? Là lực lượng của ta không đủ sao? Phải chăng ta thật sự có thủ đoạn Thần Tiên là có thể tránh khỏi hết thảy những chuyện này? Hứa Tiên có tính cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh. nhưng chưa bao giờ hắn lại khát khao lực lượng tới như thế, hắn không thể đối mă với cảnh người bên cạnh hắn chết đi.

Lúc này, bên trong ngọc bài lóe ra quang mang màu xanh, những con số kịch liệt biến hóa. Nhưng Hứa Tiên giống như con khúc gỗ không hề phát giác.

Rốt cục, con số dừng lại ở nhị thiên bát bách tứ thập tứ(2884) tức là thiếu đi mười vạn. Thanh quang bao phủ toàn thân Hứa Tiên, thần hồn của hắn xảy ra biến hóa trước nay chưa có.

Một viên chủ tinh đang dần dần hòa tan giữa dòng chảy hồn phách, Âm Dương lưu chuyển, nguyên bản hồn phách dần dần bị này quang mang thấm vào, lập tức bị màu vàng bao phủ vàotrong. Hứa Tiên không khỏi cảm thấy một hồi bực mình, hành động này của mình giống như hóa kén thành bướm, Hứa Tiên rốt cục phá được tầng thai màng, thần hồn bên trong quang quang bắt đầu nắm quyền chủ đạo. Dùng từ Thoát Thai Hoán Cốt quả thực không đủ để hình dung cho những biến hóa hiện giờ của hắn.

Thân thể của Hứa Tiên đột nhiên ngã xuống giường, sau đó hắn phát hiện mình thấy được chính mình, thân thể của mình như là không có lí trí điều khiển mà ngã vật xuống, mà mình bây giờ tản ra quang mang màu vàng trôi nổi ở giữa không trung.

“Dương Thần xuất khiếu ” nếu là có người tu hành lúc này sẽ kêu to lên trạng thái của Hứa Tiên, sau đó cực kì hâm mộ không thôi.

Luyện Khí Hóa Thần có cửa ải thứ nhất chính là thần hồn từ âm hồn đến Dương Thần, nhất vị chi hồn, nhất vị chi thần, một ý niệm khiến thiên địa phân tế. Nếu là Hứa Tiên chậm rãi dựa vào tu hành, chỉ sợ phải hơn mười năm thậm chí vài thập niên mới có thể đi đến một bước này, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, dựa vào một khối ngọc bài nhỏ tổn hao mười vạn công đức, sải bước vượt qua lạch trời.

Chỉ cho dù là tu thành Dương Thần, muốn “Xuất khiếu ” còn cần rất nhiều thời gian tích lũy, nhưng hắn dựa vào Thái dương chi lực, lại một bước đốt cháy giai đoạn không thể không làm cho người ta tán thưởng tạo vật thần kỳ.

Hứa Tiên phiêu phù trên không trung, im lặng nhìn chung quanh một vòng, trong lòng không vui không buồn, vừa rồi tinh thần sa sút là thuộc về người khác. Hắn vốn nên kinh ngạc vì trạng thái của chính mình hiện tại, nhưng mà bây giờ hắn không có một chút kinh ngạc, trong lòng tràn đầy thanh minh, bình tĩnh không có một chút rung động.

Nếu là mình tu luyện mà thành, vốn sẽ mang theo bản tâm sẵn có, nhưng bằng vào ngoại lực đốt cháy giai đoạn nên Hứa Tiên luyện ra Dương Thần lại phảng phất chỉ có đạo tính.

Tại tâm lý học có cái gọi là thể nghiệm cực đoan, một khắc này cảm nhận được cùng thế giới tan ra làm một thể hoặc là nội tâm cực độ an bình, loại thể nghiệm này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Thật giống như Hứa Tiên chỉ điểm trên cầu nhỏ, trong nháy mắt hắn đã tiếp cận cái gọi là “Đạo”, Phật gia xưng là “Cảm giác “.

Nhưng loại trạng thái này không bền, bởi vì người dù sao cũng phải trở lại sự thật bình thường mà không có khả năng mang theo cảm giác đó về hiện thực. Hứa Tiên về sau trong giấc mộng tu luyện hoặc là sử dụng lực lượng có thể tiếp cận trạng thái này vì thế trở nên đặc biệt đạm mạc. Mà hôm nay Hứa Tiên cường hành tu thành Dương Thần, cũng tại thời điểm Dương Thần hắn xuất khiếu có thể bảo trì loại “Cảm giác ” này, chỉ là không thể đoán trước được trạng thái đó là họa hay là phúc.

Nhưng vô luận là vô tình hay đạm mạc cỡ nào, hắn cũng không quên mục tiêu của mình. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ tại cảm thụ điều gì đó trong thiên địa. Hứa Tiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ tại cảm thụ trong thiên địa có xao động, chỉ trong chốc lát, hắn mở hai con ngươi ra, kim quang thiểm động. Thanh Hồng kiếm Ngọc đặt ở bên giường rơi vào trong tay sau đó hắn phi thân về một phương hướng.

Nguyên bản Hứa Tiên không biết cái gì gọi là phi hành thuật, nhưng lúc này Dương Thần đại thành, tụ tức thì thành hình, tán tức thì thành khí, nhanh hơn chim bay. Chỉ là hắn cố ý biến mất thân hình nên thường nhân không thể thấy được mà thôi.

Hồn phách Phan Ngọc bồng bềnh đung đưa, trong lòng đần độn u mê, mông muội không rõ. Phảng phất có một vật vô hình dẫn dắt nàng về một cái phương hướng bay đi. Thẳng đến trên tây hồ, tại một thuyền đánh cá, thấy hai người quen, trong lòng nàng hơi hiểu ra, nhưng lại không thể tự chủ.

Hồ Khắc trợn mắt há hốc mồm nhìn hồn phách bay tới, vẫn có thể thấy lờ mờ gương mặt Phan Ngọc, bất quá biến hóa rất nhỏ là làm gì có bộ dạng phong lưu công tử, rõ ràng là một tuyệt đại giai nhân. Bạn đang xem tại Truyện FULL – truyenfull.vn

Trên mí mắt của Vương Thủ Nghĩa cũng được bôi thuốc nên có thể thấy âm hồn, giờ phút này cũng kinh ngạc vạn phần.

Trong lòng Hồ Khắc nổi lên sắc tâm vì thế không khỏi hối hận để cho Vương Thủ Nghĩa bên cạnh thấy được Phan Ngọc. Quả nhiên Vương Thủ Nghĩa thèm nhỏ nước dãi, hỏi Hồ Khắc:

– Ngươi không phải có phương pháp chạm đến hồn phách sao?

Hồ Khắc do dự nói:

– Người cùng quỷ khác nhau, âm khí nhập vào cơ thể chỉ sợ sẽ có tổn hại.

Vương Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn hắn:

– Đừng có mà hù ta.

Phan Ngọc khủng hoảng mà vô lực nhìn hết thảy mọi chuyện chuẩn bị diễn ra.

Đột nhiên Hồ Khắc lại nhìn bầu trời, trên mặt hồ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng kim quang bay tới. Chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mũi tàu,bên cạnh Phan Ngọc. Trong kim quang có một bóng người, đúng là Hứa Tiên đã từng uống rượu cùng bàn với bọn hắn. Giờ phút này Hứa Tiên vẫn giống ngày thường, nhưng trong mắt phát ra quang mang thản nhiên, hắn quét mắt nhìn một vòng. Tuy rằng nhìn về phía hai người Hồ Khắc nhưng hết lần này tới lần khác lại coi như không thấy, mà thời điểm khi nhìn tới Phan Ngọc mới hơi rung động một chút. Tướng mạo của Hứa Tiên rất bình thường, vậy mà trong kim quang lại uy nghiêm như thần minh.

Hồ Khắc cảm thấy hoảng sợ, Hứa Tiên này làm sao có đạo hạnh cao như thế. Nhưng hắn dù sao cũng tu hành từ nhỏ đi theo Đại Sư hàng đầu ở Nam Dương, vì thế cũng có chút bản lãnh. Giờ phút này mặc dù cả kinh nhưng bất loạn, hắn vội vàng tế ra đầu tiểu nhi bên trong Ti La Bình ra cắn hướng Hứa Tiên. Bên cạnh Vương Thủ Nghĩa cũng biết việc này đã thất bại, vô luận là người hay quỷ, nếu như không thể diệt khẩu thì chuyện Phan gia trả thù không phải nói đùa. Vương Thủ Nghĩa rút ra trường kiếm bên hông, đánh về phía Hứa Tiên. Hồ Khắc tế chú cần thời gian, vì vậy kiếm của Vương Thủ Nghĩa phải nhanh một chút.

Một đạo kiếm quang lóe lên.

Kiếm trong tay Vương Thủ Nghĩa cùng một cánh tay cầm kiếm của hắn bay ra ngoài. Hứa Tiên dùng là Viên Công Kiếm Pháp chỉ nhìn một lần rồi cất trong tủ quần áo, giờ phút này tâm ý của hắn tương thông, chỉ tiện tay sử xuất thì Vương Thủ Nghĩa chỉ biết vài món võ mèo cào làm sao địch lại. Vương Thủ Nghĩa nắm cổ tay nằm rạp trên mặt đất rú thảm, kế hoạch của hắn, mưu lược vĩ đại của hắn, nghiệp lớn của hắn đã đi theo một kiếm này.

Mà đầu tiểu nhi cực kì phối hợp gào thét bay về phía Hứa Tiên, thanh âm kia cực kỳ ác độc có thể đả thương hồn phách của con người, đồng thời bảy tám đầu Quỷ Hồn giương nanh múa vuốt đánh tới. Trên thuyền nhỏ hẹp, Hứa Tiên lại đứng ở đầu thuyền, mà phía sau hắn chính là Phan Ngọc. Còn Hồ Khắc điều khiển hết thảy mọi chuyện lại tự bay đầu của minh lên cao, khống chế đầu tiểu nhi hợp với bụng của nó.

Phi Đầu Thuật là phương pháp bảo vệ tánh mạng của hàng đầu sư. Đầu Hồ Khắc bay lên, nếu một kích này có thể thành, hắn tự nhiên tới thu thập tàn cuộc, nếu là thất bại thì bay cao viễn độn, ngay cả Hứa Tiên cũng truy hắn không kịp.

Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tiên lại quăng kiếm giơ hai tay lên không trung. Rõ ràng chỉ là hai bàn tay bình thường, nhưng lại phảng phất muốn đem hết thảy phía trước bao phủ.

Mặt nước Hắc Ám đột nhiên bộc phát ra một mảng lớn ánh lửa màu hoàng kim chiếu sáng bốn phía.

Hứa Tiên tại nhà của Ninh Thái Thần lĩnh ngộ phương pháp thu nạp dẫn phát, giờ phút này 100% vận dụng. Không giống với đem thái dương chi lực thu nạp vào trong cơ thể lại phóng xuất ra, mà là quy tụ thái dương chi lực chung quanh tạo thành một khu vực nhỏ sau đó dẫn phát. Hỏa diễm màu vàng tuy rằng không bằng uy lực của Thái Dương Chân Hỏa chân chính, nhưng hỏa vân cũng có thể thiêu đốt một khu vực rộng lớn.

Quỷ Hồn trong nháy mắt đã bị bốc hơi, đầu tiểu nhi ở trung tâm hỏa diễm cũng chỉ giữ được một cái chớp mắt, còn đầu Hồ Khắc ở giữa không trung đều bị cháy đen, một cái đầu lâu rơi lên trên thuyền, bị Hứa Tiên tiến lên một cước đạp lên.

Lời nói thì dài nhưng từ lúc Hứa Tiên bay tới, trảm tay, phóng hỏa cũng không quá vài cái nháy mắt.

Đầu của Hồ Khắc dưới chân Hứa Tiên vẫn còn rung động, miệng mở rộng muốn cắn người. Hứa Tiên một tay nhặt lên Thanh Hồng kiếm trên mặt đất nhẹ nhàng dùng một kiếm xuyên qua đỉnh đầu dính cứng trên boong thuyền. Đầu người mới rốt cục yên tĩnh lại. Hứa Tiên lại bổ hai kiếm một cước đá nó xuống nước. Trong màn đem đen phát ra thanh âm tõm tõm.

Lúc này Vương Thủ Nghĩa chịu đựng kịch liệt đau nhức miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi hỏa diễm chủ yếu đốt giữa không trung vì thế hắn vẫn bình an vô sự. Hắn đã làm tỏ tường cục diện, cố tự trấn định nói:

– Phan Ngọc đã chết, ngươi chỉ cần buông tha ta, ta bảo vệ ngươi nửa đời không lo, Kim Ngân cần thiết tu luyện ta cũng có thể cung cấp. Chuyện hôm nay ta quyết không đề cập với bất kì ai.

Hắn tự nhận chí ít có năm thành nắm chắc có thể thuyết phục Hứa Tiên, nhưng hắn không có chú ý tới, từ đầu tới đuôi trong mắt của Hứa Tiên đều có thần sắc thản nhiên. Không có phẫn nộ, không có sát ý, thậm chí không có vì sát nhân mà đắc ý. Đôi mắt đôi mắt hắn yên tĩnh đồng dạng như trời xanh nhìn chăm chú lên đại địa, coi vạn vật như sô cẩu mà thôi.

Kiếm quang lóe lên, đầu lâu bay. Hứa Tiên quay đầu nhìn chăm chú Phan Ngọc, trong mắt hắn rốt cục nhiều hơn một tia tình cảm, chỉ là thoáng có chút mê mang. Không biết là mê mang do cảnh sắc hữu tình hay do thời khắc vô tình này tạo ra?

Phan Ngọc co rúm lại há miệng muốn nói. Nhưng Hứa Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, hướng về thư viện bay đi.

Không giống với lúc đến đần độn u mê, Phan Ngọc lúc này là thời gian thanh tỉnh nhất. Mắt nàng nhìn thấy nhiều tràng cảnh lướt qua dưới chân, nàng ngẩng lên nhìn nam tử đang ôm mình. Trong gió đêm, mái tóc dài của hắn tung bay, có đôi khi cùng tóc của nàng cuốn lấy nhau rồi tách ra.

Trên người Hứa Tiên kim quang sáng lạn nhưng phàm nhân không thể trông thấy, chỉ là trong màn đêm hắc ám có vô số ánh mắt đang nhìn dấu vết hắn để lại trên trời mà lộ ra thần sắc suy tư.

– Vị tiên trưởng này xin dừng bước.

Một đầu ác quỷ mặt xanh nanh vàng, thân cao gần trượng đột nhiên bay lên bầu trời cản trước mặt Hứa Tiên.

Hứa Tiên mặt không biểu tình, đưa tay đặt lên Thanh Hồng kiếm ở bên hông, quang mang trên người bắt đầu đại thịnh.

Quỷ tốt cảm thấy vô vùng khó chịu, vội vàng nói:

– Đại nhân nhà ta mời tiên trưởng tới phủ gặp mặt.

Hắn thấy Hứa Tiên vẫn không nhúc nhích thì bổ sung:

– Nếu như muốn cứu nữ tử trong lòng ngươi thì còn cần gặp đại nhân nhà ta hỗ trợ.

Hứa Tiên thản nhiên nói:

– Dẫn đường!

Quỷ tốt vội vàng ở phía trước dẫn đường, hai người đều phi hành, chỉ qua trong giây lát là đến nơi. Phan Ngọc từ trong ngực Hứa Tiên lộ ra đầu nhìn, thì ra là miếu thành hoàng của Hàng Châu. Cẩn thận suy nghĩ một chút, quỷ tốt dẫn đường chính là một con tò he (nặn bằng đất sét) trong tứ quỷ ở miếu thành hoàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN