Hương Dạ Thảo - Quyển 2 - Chương 4-2: Nàng ta thật khó đối phó! (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Hương Dạ Thảo


Quyển 2 - Chương 4-2: Nàng ta thật khó đối phó! (2)


Một canh giờ sau, tổ chức phá hôn lễ tập trung trong một cỗ xe ngựa gần Mạc phủ để tiến hành kế hoạch như dự liệu.

Mạc phủ nằm trong khu vực toàn phủ đệ của các vị trọng yếu đại thần, tuy ở giữa rừng hoa nhưng vẫn toát vẻ đẹp riêng của nó. Tường gạch đỏ, mái ngói thanh lưu ly, lại có khóm tường vy bò lên bờ tường vươn hoa ra ngoài. Gần khu vực cổng sau có một cây táo to sai trĩu quả đong đưa từng quả đỏ mọng lắc lư trong gió, nó hại Ngôn Thanh vừa nuốt nước bọt vừa xoa xoa cái bụng rỗng. Anh liếc xéo đám huynh đệ bỏ nợ chạy lấy người hại anh mất toi một tháng bổng lộc rồi nói:

– Theo tin mới nhận, trước khi té hồ hôm nào Mạc Yên Đình cũng xuất hành đến chùa cúng bái. Đáng tiếc, từ hôm ấy tới nay nàng ta chỉ ở trong Mạc phủ. Cho nên, muốn kế hoạch thành công, chúng ta phải vào Mạc phủ gặp trực tiếp Mạc tiểu thư!

Lâm Kiệt bĩu bĩu môi. Hắn rụt rè giơ tay ý kiến:

– Thanh… Thanh ca, huynh cố ý trả thù đúng không?

– Hử? Đệ nói vụ cái đùi gà ấy à?- Trần Ngôn Thanh nhíu mày, mùi táo chín làm anh nhớ lại chuyện vừa rồi mà giận sôi gan, anh “dịu dàng” trả lời- Ta có giống kẻ thù dai sao? Đệ chấp nhận đi, đệ phải hỗ trợ Thảo muội chứ!

– Oaaa,- Lâm Kiệt chỉ chỉ vào mình, khóc ròng- Biết thì biết vậy, nhưng tại sao… đệ phải cải dạng nữ thế này???

Năm người kia mím môi nhịn cười đến đau cả ruột. Chính xác! Lúc này, Lâm Kiệt đang mặc y phục nữ và được Ngô Thiếu Kỳ tô son, trát phấn, đánh má hồng. Đầu hắn búi tóc hai bên, cột thêm nơ hồng xinh xắn, trông chẳng khác chi một tiểu nha hoàn ngây thơ đáng yêu.

– Chậc, – Trần Ngôn Thanh chép miệng- Thứ nhất là đệ có ngoại hình dễ cải trang, thứ hai là chúng ta phải có người theo bảo vệ Thảo muội đề phòng bất trắc, thứ ba là ta không tìm được lý do để không chọn đệ! Chấp nhận đi, làm tỳ nữ cho hoàng hậu là vinh quang lắm đấy!

– Oaaaa!- Lâm Kiệt một tay rút khăn chấm chấm nước mắt, tay kia lôi lôi kéo kéo Mai Dạ Thảo- Thảo muội, Thanh ca bắt nạt ta! Muội mau nói một câu công bằng đi!

– Khụ… khụ..- Mai Dạ Thảo nãy giờ vẫn xòe quạt thơ che mặt, lúc này mới hạ quạt xuống, thở dài nói- Kiệt ca, ta nói câu công bằng cho huynh rồi ai nói giúp ta đây?

Lâm Kiệt trố mắt nhìn nàng xong thì lập tức xoay mặt đi, dùng tay bụm miệng, bả vai hắn không ngừng run run. Trừ Ngô Thiếu Kỳ và Trần Ngôn Thanh ra, mấy tên còn lại phá lên cười ha hả.

– Ôi, ôi, Kỳ ca! Tài hóa trang của huynh ta xin bái phục!!!- Dương Vân Thiên nói.

– Ha ha ha!- Vũ Khải Duy vỗ vỗ vai nàng, không chút kiêng nể nói tiếp- Thảo muội à Thảo muội, phu quân của muội mà thấy muội chắc sẽ té xỉu mất!

– Cứu… cứu đệ a!- Phan Nhật Minh ôm bụng vừa cười vừa đập đập xuống sàn xe- Ai da, cười… cười không dừng được… Thảo… Thảo muội… ta… xin lỗi… muội…

Mai Dạ Thảo phồng má giận dỗi. Này, Thanh ca và Kỳ ca hóa trang cũng thật quá tay! Họ cho nàng mặc lại nữ phục nhưng trét lên mặt nàng cả chục lớp phấn, tô son môi đỏ chót, đánh má hồng hai đốm tròn quay lộ rõ trên má, viền mắt thì tô đen thui. Quá đáng nhất là cái nốt ruồi đen to tướng như đầu ngón út đậu trên khóe môi nàng. Lâm Kiệt so với nữ nhi chính tông như nàng còn đáng yêu gấp vạn lần. Mà nàng… nàng trông còn kinh hơn tú bà của Vạn Hoa Lâu!!!

Ngô Thiếu Kỳ bắn ánh mắt lạnh lẽo giết người vào mấy tên kia xong thì quay sang cất giọng ôn nhu, an ủi nàng:

– Muội đừng buồn, đám thô lỗ đó vốn không biết thưởng thức nghệ thuật gì cả!

– Hừ!- Sở dĩ Trần Ngôn Thanh nãy giờ không lên tiếng vì anh bị hóa đá, anh nghiến răng nghiến lợi, tỏa ra hàn khí ngút trời, vừa bẻ các khớp tay răng rắc vừa nhả chữ sát vô tai Ngô Thiếu Kỳ- Đệ mau trang điểm lại cho ta! Ta yêu cầu đệ trang điểm sao cho không ai nhận ra Thảo muội nhưng đâu cần phải quá đáng thế chứ? Người mang khuôn mặt này mà là ý trung nhân trong mộng của Thành vương sao? Có quỷ mới tin! Muốn chết à?

– Ê hê, Thanh ca bình tĩnh, bình tĩnh!- Ngô Thiếu Kỳ vuốt vuốt lưng anh, nhe răng cười trừ- Không chịu thì đệ sửa lại, có gì đâu!

Tốn thêm chừng mười lăm phút nữa, Mai Dạ Thảo trở lại trong dáng vẻ yêu kiều, mắt phượng mày liễu, môi hồng chúm chím, tóc mây buông xõa, đầu giắt ngọc trâm, chân mang hài thêu, tay cầm khăn lụa, áo hồng thướt tha… đúng chuẩn một tiểu thư danh gia khuê tú. E hèm, chỉ có một vấn đề nho nhỏ là nuốt ruồi trên khóe môi nàng vẫn không dời chỗ. Nàng nhìn mình trong gương mà gương mặt méo xệch, ngón tay run rẩy chỉ vào nốt ruồi, lắp bắp:

– Tại… tại sao…

– Ha hả! Đây là có huyền cơ!- Trần Ngôn Thanh xòe quạt cái phạch vừa quạt quạt cho nàng vừa nhướng nhướng mày, cười gian- Trên mặt muội gắn nó, ta đố ai dám nhìn kĩ muội! Mạc Yên Đình kia có gặp lại cũng chưa chắc nhận ra muội chính là hoàng hậu đâu!

Sặc, Mai Dạ Thảo gật gù mà lưng thì lạnh toát, thầm nghĩ, Thanh ca trả thù muội không bênh vực huynh trên bàn tiệc đúng không?

Chuyện tiếp theo…Kịch bản và diễn viên đã đủ mặt, đạo diễn Trần Ngôn Thanh ra hiệu cho tất cả vào vị trí sẵn sàng.

Diễn!

Nàng tên gọi Diệp Ngọc Nhu, là con một phú hộ ở vùng Ngọc Băng Giang xa xôi. Bốn năm trước, nàng và nha hoàn Thúy Thúy đi khắp nơi cầu tự xin cho mẹ nàng qua cơn bạo bệnh. Chẳng ngờ, nàng gặp phải sơn tặc, may mắn được một vị anh hùng tài tuấn ra tay cứu giúp. Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân chính là đây! Hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình!!!

Chàng nói nàng hãy chờ chàng lập công báo quốc. Ngày hoàng thái tử lật đổ hôn quân lên ngôi hoàng đế, chàng sẽ trở lại tìm nàng tiếp nối đoạn tình duyên còn dang dở.

Nàng ở quê nhà chờ, chờ, chờ… Rốt cuộc, bốn năm sau, ước nguyện của chàng đã thành mà tin nhạn của chàng vẫn bặt vô âm tín. Nàng lo sợ chàng xảy ra chuyện chẳng lành, liền quyết định cùng nha hoàn thân cận khăn gói trốn nhà lên kinh thành tìm chàng. Nàng vất vả tìm kiếm lại tốn không ít bạc để mua tin hại nàng lắm lúc phải lang thang đầu đường xó chợ, ngủ bụi ngủ bờ, có lần suýt gia nhập hội cái bang. Cuối cùng, nàng biết được chàng không những còn sống mà sống rất tốt. Hiện tại chàng là nghĩa huynh của bệ hạ, là đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, cũng chính là Thành vương gia đương triều.

Nàng tìm đến vương phủ gặp chàng, lòng những mong những chuỗi ngày đau khổ sẽ chấm dứt. Ai ngờ đâu, chàng gạt lệ đau thương đem thánh chỉ ban hôn của hoàng đế ra cho nàng xem. Aiz, đúng là “vô đoan nguyệt lão oán hồng nhan”!

Nàng không cam tâm. Vì cái gì mà nàng đợi chờ suốt bốn năm, vì cái gì mà nàng không sợ thế tục gièm pha bỏ nhà đi tìm chàng, vì cái gì hai kẻ yêu nhau sâu đậm lại bị chia lìa?! Thế là, nàng cùng nha hoàn đến Mạc phủ tìm vị hôn thê được ban hôn của chàng để nói lý.

Vốn tưởng sẽ vào cửa dễ dàng, ai ngờ tên gác cửa lại nói:

– Xin lỗi, tiểu thư nhà ta không tiếp khách lạ!

Nàng cười thầm. Không sao, ta đã chuẩn bị rồi! Nàng bèn rút lệnh bài có chữ “vương” chìa ra cho hắn xem và nói:

– Ta thật sự là người của vương phủ, đến tìm Mạc tiểu thư là có chuyện gấp khẩn cầu…

Đoạn, nàng nháy mắt với nha hoàn. Thúy Thúy lập tức rút ra một đĩnh bạc giúi vào tay tên gác cửa. Hắn lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ mở rộng cửa mời nàng rồi lại hấp tấp chạy đi tìm tiểu thư nhà hắn.

Diệp Ngọc Nhu nhìn Thúy Thúy tủm tỉm cười.

Lại nói Trần Ngôn Thanh nhìn Mai Dạ Thảo và Lâm Kiệt thuận lợi qua cửa vẫn không thấy an tâm tẹo nào. Anh quay sang dặn đám huynh đệ chờ sẵn, nếu thấy có biến thì xông vào cứu người. Sau đó, anh nhún người phi thân qua tường, thuận tiện hái ba quả táo bỏ vào ngực áo, rồi chạy đi tìm hai người kia.

Anh vừa ngoặc qua góc quẹo của hành lang thì chợt nghe có tiếng người thì thầm trong một căn phòng. Theo giác quan thứ sáu mách bảo, anh nép sát vào cửa nghe ngóng. Bên trong phòng, hai giọng nữ đang tranh cãi giằng co với nhau.

– Tiểu thư, không được đâu! Đại nhân mà biết tiểu thư bỏ đi là giết nô tì ngay!

– Ngươi làm ơn buông tay có được không? Ta mà ở lại sẽ càng chết nhiều người nữa đấy!

– Nhưng mà…

– Ta biết nói sao cho ngươi hiểu đây? Ta là tiểu thư của ngươi nhưng lại không phải tiểu thư của ngươi. Ta khẳng định với ngươi là ta sẽ không đi tìm cái chết nữa…

– Hu hu, tiểu thư…

– Aiz… thánh chỉ ban hôn chẳng còn bao lâu là có hiệu lực rồi. Ngày ta lên kiệu hoa có khả năng chính là ngày Mạc phủ bị chém đầu vì tội khi quân đó!

Trần Ngôn Thanh thất kinh. Anh… anh vừa nghe cái gì thế này? Hai người trong đó… Này, không phải vị tiểu thư kia chính là Mạc Yên Đình chứ? Anh vừa định hé cửa nhìn lén thì có bước chân người đi vội tới. Anh vội vàng lánh đi.

Gã gác cửa vừa gõ cửa vừa nói:

– Tiểu thư, có người của vương phủ đến tìm ạ!

– Vương phủ?- Giọng nói bên trong đầy nghi hoặc- ý ngươi là người của Thành vương?

– Thưa vâng!

Im lặng một lúc lâu thì cánh cửa hé ra. Nha hoàn của Mạc Yên Đình hỏi với giọng khẩn trương:

– Ngươi có nhầm lẫn gì không? Sao không tìm đại nhân mà lại tìm tiểu thư? Là nam hay nữ?

– Người đó nói muốn gặp tiểu thư. Là một vị tiểu thư ạ!

– Được rồi!- Tiếng cười thanh thoát của Mạc Yên Đình vang lên- Ngươi cứ mời nàng ta đến đây.

Giây lát sau, chủ tớ hai người kia được đưa tới trước mặt Mạc Yên Đình.

Diệp Ngọc Nhu tức Mai Dạ Thảo cẩn thận đánh giá vị tiểu thư thanh tao thoát tục đang ngồi nhàn nhã uống trà, tuy cảnh tục nhưng ướm lên người nàng ta lại rất thanh. Nàng thầm khen vừa nghĩ, quả nhiên là cô gái được bách quan nhất tề đề cử chọn làm hoàng hậu, nếu ngày trước nàng ta lấy Thừa Triết nhà nàng thì đúng là một cặp thiên tiên đẹp đôi! Mạc tiểu thư là phượng hoàng chính thống còn nàng chỉ là gà rừng khoát lốt phượng hoàng thôi!

– Ta là Mạc Yên Đình!- Mạc tiểu thư đặt chung trà xuống, mỉm cười với nàng và cất giọng dịu dàng như nước- Chẳng hay nàng là ai? Tìm ta có điều chi dạy bảo? Nếu không chê, mời nàng cùng đàm trà đạo với ta!

– Ta… ta.. ta là Diệp Ngọc Nhu- Dạ Thảo nuốt khan rồi nói- Ta ngàn dặm xa xôi đến tìm tiểu thư là có chuyện khẩn cầu…

– Tiểu thư,- Thúy Thúy lay lay tay nàng, nhắc- chúng ta không việc gì phải cầu cạnh cô ta! Chúng ta là có lý có tình đến đòi công đạo!

– À… đúng vậy!- Diệp Ngọc Nhu mạnh dạn ngồi xuống ghế. Nàng uống ực chung trà Mạc Yên Đình vừa đẩy sang rồi hắng giọng nói- Ta đến vì muốn tiểu thư buông tha cho Thành ca! Ta muốn tiểu thư hủy hôn!

– Ồ?- Mạc Yên Đình che miệng cười khẽ, đôi lúm đồng tiền lại càng tăng vẻ đáng yêu cho nàng ta.

Lâm Kiệt hừ mũi. Nàng ta có đẹp tới đâu cũng không xứng với Thành ca của anh! Nay để giữ gìn vẻ đoan trang, e thẹn cho tiểu thư, thân là nha hoàn thì Thúy Thúy ta phải xuất chinh thôi!

– Mạc tiểu thư,- Lâm Kiệt vỗ vỗ vai Dạ Thảo ra ám hiệu rồi nói tiếp- ta tin tiểu thư đọc qua bách thư cũng hiểu được cái gọi là tình yêu chân chính, khắc cốt ghi tâm đúng không? Tiểu thư nhà ta và Thành vương gia là một đôi trời sinh, do thời cuộc đẩy đưa phải tạm xa nhau. Nay chim đã về rừng, châu hoàn Hợp phố, người cũ gặp nhau, tình nồng ý đượm chỉ còn chờ gió đông thổi là kết thành kim ngọc lương duyên. Mạc tiểu thư nỡ nào chia quyên rẽ thúy hay sao?

– Ồ?

Mạc Yên Đình tròn mắt nhìn chăm chăm chủ tớ hai người làm Mai Dạ Thảo rúng tim. Nàng vội vã cầm khăn lên giả vờ lau lệ khóe mi vừa để che tầm mắt nàng ta. Mạc Yên Đình bật cười thành tiếng, gõ gõ mấy ngón tay thon thả xuống bàn, nói:

– Ta rất hứng thú với thiên tình sử của hai người. Chẳng hay ta có diễm phúc được biết hay không?

Lâm Kiệt tiếp tục cười lạnh. Ta tuy không thông minh nhưng trời lại phú cho trí nhớ cực tốt. Kịch bản Thanh ca đưa ra ta đã thuộc nằm lòng rồi. Nàng muốn khảo bài à? Được lắm!

Thế là, hắn uốn ba tấc lưỡi kể lại mối tình kinh thế hãi tục, thiên địa kỳ duyên, ngàn năm có một của Thành vương và Diệp Ngọc Nhu. Dạ Thảo cũng rất phối hợp diễn với hắn, chốc chốc nàng vừa thở dài vừa chấm chấm lau lau khóe mi. Đứng từ xa nhìn trộm, Trần Ngôn Thanh vừa nhai táo vừa gật gù khen hay, hận không thể gào lên “Hai người làm tốt lắm!!!”

Lâm Kiệt vừa kể xong còn chưa kịp tự khen mình thì đã nghe tiếng vỗ tay lốp bốp. Mạc Yên Đình cười lạnh, tiến về phía hai người, nói:

– Câu chuyện hay lắm! Diễn xuất cũng khá lắm, có điều…

Mai Dạ Thảo lập tức đứng bật dậy, lùi ra sau, lòng thầm kêu không xong. Chả lẽ, huynh muội hai người để lộ sơ hở rồi?

– Ngươi!- Mạc Yên Đình chỉ tay vào Lâm Kiệt quát- Thân là nam lại đi giả nữ, còn ra thể thống gì!

– Ta…- Lâm Kiệt bị chọc vào chỗ nhược, bủn rủn tay chân- ta không có…

– Ha! Người lừa ai hả?- Mạc Yên Đình vươn tay vỗ vỗ vào ngực Thúy Thúy, cười lạnh- Hàng thật với hàng giả mà ta vẫn không phân biệt được sao? Còn nữa, yết hầu của ngươi rành rành ra đó, ngươi từng thấy cô gái nào có yết hầu chưa?!

– Ta…

– Còn nàng!- Nàng ta tiếp tục chỉ tay về phía Mai Dạ Thảo, nói tiếp- Nốt ruồi đó lần sau gắn kĩ một chút, lau tới lau lui rớt mất rồi mà nàng vẫn không biết à?

Mai Dạ Thảo hốt hoảng vội sờ lên nốt ruồi trên mép.

– Tiểu thư nói bậy!- Nàng gân cổ cãi- Nó đâu có rớt, vẫn còn mà! Á…

– Hừm!- Mạc Yên Đình tuy cười nham hiểm nhưng vẫn không giảm xinh đẹp chút nào- Muốn diễn kịch qua mặt ta, không dễ đâu! Đáng tiếc, hai người chọn nhầm đối tượng rồi! Mau khai, hai người là ai? Rốt cuộc có âm mưu gì?

– Ta…

Mai Dạ Thảo quay sang nhìn Lâm Kiệt. Lúc này, hắn đang sờ lên hai trái cam lệch trên của ngực mình với gương mặt tái xanh. Oa, Kiệt ca, không lẽ huynh chết đứng luôn rồi?!

– Xảo Nhi!- Mạc Yên Đình quay sang nha hoàn của mình, hô- Mau gọi người tới, ở đây cứ để ta lo!

Mai Dạ Thảo lập tức thanh tỉnh. Nếu để nhiều người tới thì sự việc sẽ lan ra, đến tai Hàn Thừa Triết là đám huynh đệ của nàng chết chắc! Không được, phải chạy thôi!

Nàng vội chụp lấy tay Lâm Kiệt lôi đi. Đột nhiên, một luồng khí xé gió áp sát bên tai bức nàng lùi lại. Nàng quay sang nhìn và há hốc miệng. Mạc Yên Đình đang thủ thế. Nàng ta… nàng ta biết võ công sao?

Nàng còn đang ngỡ ngàng thì đột nhiên khói trắng từ ngoài cửa tràn vào ngập phòng. Một bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng lôi đi kèm theo giọng nói khẩn trương của Trần Ngôn Thanh:

– Mau chạy!

– Các ngươi không được đi!- Mạc Yên Đình phi thân tung cước về phía Lâm Kiệt. Mai Dạ Thảo vội chụp chân nàng ta đồng thời xoay người bay lên phản đòn. Mạc Yên Đình phản xạ cực nhanh vội ngã người về phía sau. Bất ngờ, nắm tay của nàng ta móc lên nhằm ngay cằm của Mai Dạ Thảo khiến nàng quyết không nương tay nữa. Nàng vận công tung chưởng đẩy nàng ta ngã nhào lên giường. Cùng lúc đó, Trần Ngôn Thanh tiếp tục chụp lấy tay nàng, lần này anh siết rất chặt. Nàng quay sang nhìn Lâm Kiệt cũng đang nắm lấy tay còn lại của nàng, khóe môi hắn lộ ra nụ cười khổ. Bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập đang tới gần, kèm theo tiếng hô:

– Cháy rồi! Cháy rồi! Là phòng của tiểu thư!

Thôi đành vậy! Nàng cùng Trần Ngôn Thanh và Lâm Kiệt phi thân bay qua tường trước khi đám gia nhân Mạc phủ kịp nhìn thấy.

Lúc đó, trong đầu Mai Dạ Thảo chỉ có một câu hỏi duy nhất: Chiêu thức của Mạc Yên Đình tại sao lại quỷ dị giống như Thành ca thế???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN