Tay Văn Thanh Từ không biết đã buông khỏi lồ ng ngực từ lúc nào, cổ áo dài bị y nắm đến nhăn nhúm, mơ hồ lộ ra chiếc cổ tái nhợt đỏ tươi.
Hô hấp của y vẫn không vững vàng, ngực phập phồng bất định.
Thiếu niên như bị phỏng, theo bản năng quay lên nhìn vào mắt Văn Thanh Từ.
“Ngươi trúng độc Thiên Từ.” Tạ Bất Phùng không phải là một người thích quanh co lòng vòng, dừng lại một lát, hắn thẳng thắn hỏi: “Tại sao?” ”
Văn Thanh Từ không vội vàng trả lời câu hỏi của hắn, mà nhẹ giọng nói: “Độc của “Thiên Từ”, mỗi tháng phát tác một lần, đau thấu tim xương, cả đời không giải được.
Nếu không kịp thời dùng giải dược, ít thì ba ngày sẽ độc phát mà chết…”
Mỗi một câu nói, trái tim Văn Thanh Từ lại chìm xuống một chút.
Trong ghi chép do nguyên chủ để lại, có ghi chép chi tiết các triệu chứng khi Thiên Từ phát tác.
Văn Thanh Từ vốn cho rằng y tổng kết từ chỗ khác ra, so sánh cảm thụ vừa rồi của mình y mới biết được, trong này ghi chép tất cả đều là trải nghiệm cá nhân của nguyên chủ.
……!Chẳng trách lại viết chi tiết như vậy!
Lúc vừa mới xuyên tới, Văn Thanh Từ còn rất nghi ngờ vì sao phòng ngủ của nguyên chủ, trắc điện và Thái Y Thự y hay tới thường cất giấu rất nhiều giải dược.
Bây giờ cuối cùng y cũng hiểu được, không phải nguyên chủ có ý tốt chuẩn bị cho Tạ Bất Phùng, mà là vì mình…
Văn Thanh Từ vừa nhớ lại sổ ghi chép, vừa đè nén suy nghĩ phức tạp trong lòng, thản nhiên nói: “Thiên Từ vốn được chế tạo ra là để khống chế dược nhân, bất kể có tự nguyện hay không, phàm là muốn trở thành dược nhân, trước tiên phải uống độc này.
”
Uống chất độc thường xuyên sẽ mất tự do, bị người ta kiểm soát ở một mức độ nào đó, điều này có thể đảm bảo rằng tất cả các dược nhân sẽ trở thành “tài sản tư nhân” của Thần Y Cốc.
“Trong cơ thể ta sở dĩ có Thiên Từ, đương nhiên là bởi vì…” Nói đến đây, Văn Thanh Từ chậm rãi nhắm mắt lại, dừng hai ba giây sau, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng, “Bởi vì, ta chính là một dược nhân.
”
Trong con ngươi đen nhánh, theo đó lộ ra vài phần ý cười.
Tạ Bất Phùng vô thức nín thở, trái tim nặng nề nhảy lên.
Mùi hương đắng trên người Văn Thanh Từ chính là lộ ra từ trong máu.
Quan trọng nhất, so sánh những gì được viết trong ghi chú của nguyên chủ … Y ý thức được mình chẳng những là dược nhân, thậm chí còn là một dược nhân thay đổi giữa đường.
Điều này cũng có nghĩa là “dược tính” trong máu của y thấp hơn bình thường,
Mấy giọt máu của một dược nhân bình thường có thể giải độc, nhưng người Văn Thanh Từ thì cần nửa chén.
Đồng dạng chịu ảnh hưởng này, thời gian phát độc của y cũng không đều, khi thì cách nhau ba năm tháng, khi thì cách nhau một hai tuần.
Sau khi ho khan, giọng nói trong trẻo ban đầu của y có hơi khàn khàn.
Giọng nói tràn đầy ý cười của Văn Thanh Từ như một sợi lông vũ, dịu dàng lướt qua tai Tạ Bất Phùng.
Trái tim thiếu niên điên cuồng nhảy lên, tựa hồ sắp phá vỡ lồ ng ngực.
Tạ Bất Phùng đã từng nghe được từ “dược nhân” từ trong tiếng lòng hoàng đế.
Tương truyền, họ ngâm mình trong chất độc và linh vật quý hiếm.
Huyết dịch chẳng những có thể giải bách độc, thậm chí còn có thể hồi sinh người chết từ xương trắng, là thần dược khó có được nhất trên đời này.
Ngay cả cửu ngũ chi tôn trong cung Thái Thù cũng sẽ vì thế mà động tâm.
Tạ Bất Phùng từng cho rằng đó cùng lắm chỉ là truyền thuyết giang hồ mà thôi, nhưng thật không ngờ, Văn Thanh Từ lại chính miệng thừa nhận mình chính là dược nhân.
Thiếu niên dừng lại một lát, rốt cục nhịn không được hỏi y: “Vì sao ngươi lại muốn làm dược nhân? ”
Một khi bị người ta biết y là dược nhân, tình cảnh của Văn Thanh Từ sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tại sao?
Vấn đề này nên đi hỏi nguyên chủ á!
Trong lòng Văn Thanh Từ tràn đầy tuyệt vọng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
“Khụ khụ.
Điện hạ, ta sẽ không bỏ qua cơ hội có được vạn ứng linh dược.
Một chút nguy hiểm đối với ta cũng không phải cái giá lớn.
“Trong lúc nói chuyện, đôi mắt đen nhánh kia như có hơi sáng lên.
Trong lời nói của Văn Thanh Từ, viết đầy lẽ đương nhiên.
Tạ Bất Phùng nín thở.
……! Y si mê y học, có thể không chút do dự biến cơ thể của mình làm “dược”, càng không cần phải lấy người khác làm thí nghiệm.
Trong thế giới của Văn Thanh Từ, chuyện này không có đúng sai, càng không cần xoắn xuýt.
Bởi vì đó là câu trả lời và sự lựa chọn duy nhất của y.
Văn Thanh Từ vứt chiếc khăn lụa dính đầy máu vào lư hương, ngọn lửa bất ngờ bùng lên làm cho Tạ Bất Phùng bất tri bất giác nhận ra:
Thân phận bại lộ, sẽ đặt Văn Thanh Từ vào tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng y chẳng hề giấu giếm mình bất cứ điều gì, tin tưởng mình vô cùng.
……!Tin tưởng?
Đây là lần đầu tiên Tạ Bất Phùng có trải nghiệm như vậy trong đời.
*
Điện Ninh Hòa bày đầy lư hương, khói bốc lên, nhìn xa như tiên cung thắng cảnh.
Nguyên một đám người bên trong ai nấy cũng kinh hồn táng đảm.
Ngón tay hoàng đế khẽ điểm bên ngự toạ câu được câu chăng, lão mím chặt môi, tâm tình nhìn qua cực kỳ không vui.
Động tác thắp hương của Văn Thanh cũng không khỏi nhẹ nhàng một chút.
Thân là vua của nước, Tạ Chiêu Lâm không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, chỉ có chính ngọ có thể nghỉ ngơi một lát, bởi vậy lão chỉ có thể lựa chọn xử lý “việc nhàn rỗi” vào lúc này.
Thật trùng hợp, đó chính là lúc Văn Thanh Từ khám bệnh theo lịch.
……!Thân là một thái y, y luôn là người đầu tiên có mặt tại hiện trường drama.
Quỳ gối ở giữa điện là cung nữ Nhị Nguyệt của Tuệ phi.
Trước mặt nàng đặt một cây trâm bích, vừa nhìn đã biết không phải đồ tầm thường.
Tất cả những người liên quan đến vụ việc đều được gọi lên điện Ninh Hòa.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhị Nguyệt run rẩy kể hết toàn bộ sự việc.
Mỗi một câu nàng nói, sắc mặt Uyển Chiêu Nghi ở bên cạnh trắng bệch thêm một phần.
Về phần Tam hoàng tử thì đã sớm tê liệt ngã dưới mặt đất.
“Nô tỳ thề, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Tuệ phi nương nương! Là… Thế tử Trung An Hầu, là gã đưa cây trâm này cho nô tỳ, muốn nô tỳ qua mặt thị vệ dẫn gã vào cung…”
“Tam hoàng tử, ngài ấy, ngài ấy cũng làm bảo lãnh, nếu không có Tam hoàng tử mở miệng, nô tỳ tuyệt đối không dám làm như vậy!”
Mấy ngày gần đây, cung Thái Thù thần hồn nát thần tính.
Đương Nhiên Nhị Nguyệt biết, Hoàng đế coi trọng chuyện này đến mức nào.
Nàng run lập cập, răng trên răng dưới va chạm vào nhau mất kiểm soát, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
Văn Thanh Từ nghe nửa ngày mới miễn cưỡng hiểu được ý của Nhị Nguyệt.
Từ trước tết Xã Nhật, Thế tử Trung An Hầu nói muốn mang theo một cái “đồ chơi kỳ lạ” vào cung cho Nhị hoàng tử xem.
Vì thế liền đưa một cây trâm bích cho Nhị Nguyệt, nhờ nàng hỗ trợ.
Thời gian đó Lan phi còn ở lãnh cung, toàn bộ cung Thái Thù đều nịnh bợ Tuệ phi.
Thu cây trâm này xong, Nhị Nguyệt bèn chào hỏi hàn huyên với thị vệ để cho Thế tử Trung An Hầu tránh khỏi khám xét.
Nói xong những lời này, Nhụy Nguyệt “rầm” một cái dập đầu với hoàng đế, run rẩy nói: “Nô tỳ, thật sự không biết… thế tử Trung An Hầu lại mang bẫy bắt thú vào cung ——
Nói xong, Nhị Nguyệt bắt đầu khóc.
Thái giám và cung nữ còn lại quỳ sau lưng nàng mặt như màu đất.
Lần này, Lan phi không chỉ điều tra kỹ lưỡng bẫy bắt thú được đưa vào cung Thái Thù như thế nào, mà còn theo đường dây này đi xuống nghiên cứu sâu, đào ra mấy người ở khu vực màu xám —— bất luận bọn họ có liên quan đến chuyện này hay không.
Từ nữ quan cấp cao như Nhị Nguyệt xuống đến thái giám bình thường, cung nữ bán trộm tài vật trong cung và thị vệ đương nhiệm.
Thậm chí ngay cả Thái y thự cũng có mấy y sĩ trộm cắp dược liệu hiếm bị bắt ra.
Hoàng đế cũng không thèm liếc mắt nhìn người phía dưới một cái, lão xoa bạch ngọc dưới ngón tay rồi chống lên trán, trầm giọng nói với Lan phi: “Người tâm tư bất chính thì không cần ở lại cung Thái Thù.
Trước tiên dựa theo cung quy lĩnh năm mươi đại bản*, sau đó đưa ra khỏi cung, sau này lại có việc này cứ xử lý như vậy —— “
(Đại bản: Roi to)
“Vâng, bệ hạ.” Lan phi vội vàng tiến lên hành lễ.
Nghe vậy, cơ thể Tam hoàng tử lại run lên, thiếu chút nữa ngã xuống điện.
Gã biết lời hoàng đế nói chẳng những nói cho các thái giám cung nữ khác nghe, mà còn nói cho mình nghe.
Động tĩnh của Tam hoàng tử nói lớn không lớn nhưng ở trong điện Ninh Hòa vốn đang yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt chói tai.
Hoàng đế rốt cục quay qua nhìn gã.
“Uyển Chiêu Nghi trở về tự kiểm điểm nửa năm, không được bước ra khỏi cửa cung nửa bước! Còn ngươi…!Chẳng những trộm mang cấm vật vào cung, còn vu khống huynh đệ, nói dối trước mắt trẫm!” Lão lạnh lùng nói, “Lĩnh hai mươi đại bản rồi quỳ bên ngoài điện Bảo Sâm ba ngày suy nghĩ lại! ”
Bên ngoài điện Bảo Sâm có một bãi đất trống, không che không cản.
Mặc dù mấy ngày nay không có tuyết nhưng nhiệt độ vẫn chưa ấm lên.
Lĩnh hai mươi đại bản sau đó lại quỳ ba ngày, cho dù gã không chết cũng phải mất đi một tầng da.
Nghe Hoàng đế nói xong, Uyển Chiêu Nghi trước mắt lập tức tối sầm lại, chống đỡ không nổi xụi lơ dưới mặt đất.
“Bệ hạ, cầu xin ngài…!Cầu xin ngài…” Uyển Chiêu Nghi vừa khóc vừa cầu xin, “Dẫn Thương nó còn nhỏ, đại hình lớn như vậy.
Nó, nó không chịu nổi đâu…”
Không chỉ có Uyển Chiêu Nghi, ngay cả Lan phi ở bên cạnh cũng hơi khựng lại, do dự nói một câu: “Mong bệ hạ nghĩ lại, Tam hoàng tử còn nhỏ ——”
Nhưng không ngờ cầu tình của nàng lại chọc giận Hoàng đế.
Người trên ngự tọa tức giận cười: ” Sao hả? Ái phi bất mãn với quyết định của trẫm sao? ”
Lão híp mắt, chậm rãi nắm chặt chén trà trong tay, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát nó ở lòng bàn tay.
“Thần thiếp không dám!” Lan phi cuống quít quỳ xuống.
Ở phía bên kia, Hoàng đế vẫy tay với thị vệ: “Đi ngay bây giờ, một khắc cũng không được trì hoãn.
”
“Vâng!” Thị vệ lập tức tiến lên kéo Tam hoàng tử xụi lơ dưới mặt đất ra ngoài.
Trên điện Ninh Hòa dù có tiếng kim rơi xuống hay âm thanh tim đập đều bị phóng đại vô hạn.
Ngộ độc kim loại nặng ảnh hưởng đến tâm tình hoàng đế, khiến lão trở nên cực kỳ nóng nảy, chứ đừng nói tới vừa rồi lại đang tức giận.
Lúc này đi cầu tình, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Xuyên đến mấy tháng nay, Văn Thanh Từ đại khái đã nhìn ra…!Hoàng đế là một người rất trọng mặt mũi, ăn mềm không ăn cứng, nếu Uyển Chiêu Nghi cầu tình một hồi, hoàng đế có lẽ thật sự sẽ thả gã ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Lan phi xuất hiện cắt ngang đối phương.
Nàng chỉ là vô tình thôi sao?
Tâm tình Hoàng đế không tốt, cho lui tất cả những người không liên quan.
Văn Thanh Từ xách hòm thuốc, trở về thái y thự.
Bất tri bất giác đã gần đến cuối mùa xuân.
Ngọc Lan đến thời điểm héo úa, gió nhẹ nhảy múa thổi bay đầy cả sân.
Không giống như những thái y còn lại, Văn Thanh Từ thích tự sắc thuốc.
Hắn thuần thục cân đo rồi đem thuốc đã cân đổ vào trong bình ngâm, ngồi lại bàn ho khẽ.
Văn Thanh Từ đã sớm rửa sạch vết máu trên người, thay đổi một bộ đồ trắng mới tinh.
Ngoài sắc mặt tái nhợt hơn một chút ra thì không có gì khác thường.
Nhưng cảm giác phát độc vẫn còn khắc sâu trong đầu y, mãi không tan đi.
Văn Thanh Từ uống thuốc giải hơi muộn, lúc này đầu còn choáng váng, gần như dùng hết sức lực mới có thể về tới Thái Y Thự.
Thừa dịp đang ngâm thuốc, y khẽ dựa vào bên cửa sổ, tính nghỉ ngơi một lát.
Lúc Tạ Bất Phùng trở về thì vừa hay nhìn thấy cảnh này, cánh hoa Ngọc Lan cùng với ánh mặt trời lặn rơi vào lòng Văn Thanh Từ.
Y nhíu mày, cả người đầy mệt mỏi.
Cuối cùng một cơn gió khác thổi vào nhà, gió xuân vẫn mang theo hơi lạnh, Văn Thanh Từ dựa vào cửa sổ vô thức ho khan.
Không đợi Tạ Bất Phùng kịp nhận ra, hắn đã đi đến bên cạnh Văn Thanh Từ, cởi áo khoác treo trên móc áo xuống, nhẹ nhàng đắp lên người đối phương.
Ngón tay thiếu niên lơ đãng lướt qua hai má đối phương.
Xúc cảm lạnh như băng lại nhẵn nhụi trong phút chốc khắc sâu vào trong đầu Tạ Bất Phùng.
Một giây sau, Tạ Bất Phùng bị động tác của mình dọa sợ đột nhiên nhíu mày đứng dậy, bước nhanh rời khỏi trắc điện.
Hành động của hắn làm nhiễu loạn không khí trong điện.
Mùi đắng quen thuộc ở trong máu Văn Thanh Từ tập kích Tạ Bất Phùng lần hai.
Hết thảy tất cả, đều là nhắc nhở Tạ Bất Phùng một sự thật:
Văn Thanh Từ cũng trúng độc Thiên Từ giống như mình..