Tạ Bất Phùng đơn giản chỉ là bị suy dinh dưỡng, sau khi kê xong phương thuốc điều dưỡng, Văn Thanh Từ đặt bút xuống, gọi thái giám phụ trách chăm sóc chế độ ăn uống sinh hoạt của hắn đến, kiên nhẫn dặn dò.
Từ thực phẩm, quần áo đến chi tiêu, mọi thứ đều rất chi tiết.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên không nói một lời, lẳng lặng quan sát y.
Trong mắt Tạ Bất Phùng, nụ cười của Văn Thanh Từ dần dần chồng lên dáng vẻ khi y chăm sóc thỏ.
Cùng một sự kiên nhẫn, cùng một dịu dàng giống nhau, ẩn dưới mặt nạ là dòng máu lạnh thấu xương.
Sau khi bắt mạch xong, Văn Thanh Từ còn không quên cẩn thận sửa sang lại ống tay áo cho thiếu niên, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Giống như…!hắn chính là con thỏ đáng thương bị tống vào lồ ng giam kia.
……
Sau khi kiểm tra xong, hai người cùng đi về nơi sâu nhất của cung Thái Thù.Hoàng tử hồi kinh, về tình về lý đều nên gặp mặt thánh nhan.
Về phần Văn Thanh Từ thì đi xem bệnh định kỳ.
Ánh nắng mặt trời bị cửa sổ hoa cắt vụn, chiếu vào điện Ninh Hòa.
Văn Thanh Từ không rảnh thưởng thức phong cảnh, chỉ lo vùi đầu điền vào bệnh tịch hôm nay.
“……!Chứng đau đầu của bệ hạ đã thuyên giảm, nhưng vẫn mệt mỏi, khó ngủ.
“Hiền công công vừa đốt hương, vừa nhỏ giọng nói.
Đương kim thánh thượng tên là Tạ Triêu Lâm, vốn là “Túc Châu vương” của tiền triều.
Tiên đế tiền triều bất hạnh qua đời không con nối dõi, danh tiếng nhân đức của lão vang khắp thiên hạ, được quần thần phong làm hoàng đế, tuổi đời mới ngoài bốn mươi.
Tạ Triêu Lâm mày kiếm mắt sáng, cả người sáng sủa, rất phù hợp với tưởng tượng của mọi người về một vị minh quân.
Nhưng đôi mày thỉnh thoảng nhíu lại, ngón tay day day thái dương, vẫn làm tăng thêm vẻ mệt mỏi khó bỏ qua của hoàng đế.
Để không bị lòi đuôi, việc đầu tiên Văn Thanh Từ làm sau khi xuyên, chính là bổ sung lại ghi chép của nguyên chủ để lại.Kết hợp với những gì được viết ở trên, và quan sát vài ngày qua, y luôn cảm thấy vị cửu ngũ chi tôn này dường như có triệu chứng trúng độc kim loại nặng.
“Bệ hạ gần đây có dùng đan dược gì không?”
Bệnh tịch là là hồ sơ bệnh án của thời đại này, trên đó cần ghi chép lại quá khứ sử dụng thuốc của người bệnh, Hiền công công không nghĩ nhiều đã trả lời: “Chưa từng có.
”
Văn Thanh Từ nhớ lại trong “Phù Minh Đường” đích xác cũng không nói lão có hứng thú với luyện đan hay tu đạo gì.
Chẳng lẽ là có nguyên nhân khác?
An Thần Hương nhen nhói, Hoàng đế rốt cục cũng thả lỏng.
“Hơn mười năm không gặp, trông con đã thành dáng vẻ của một thiếu niên rồi.” Giọng nói của thiên tử xuyên qua làn khói, nhàn nhã rơi xuống trước điện, “Thời gian thật sự là mũi tên bay.”
Cuối cùng, lại cảm khái nói: “Trẫm không ngờ con lại lớn nhanh như vậy, mới qua bao lâu…!Lại đây, để cho trẫm nhìn một chút đi.
”
Giọng nói của hoàng đế tràn đầy yêu thương và cảm động, giống như một người cha bình thường đã nhiều năm không gặp con trai mình.
Hiền công công rơm rớm nước mắt, giống như bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Tạ Bất Phùng nhưng không trả lời.
Tay cầm bút của Văn Thanh Từ dừng lại, không kìm được được liếc về phía trước điện, không hổ là đại BOSS tương lai, Tạ Bất Phùng vẫn bình tĩnh, như thể không nghe thấy lời hoàng đế nói, bất động như cũ.
Bầu không khí dần dần cứng lại.
“Ách…!Đại điện hạ sống ở Túc Châu, lần này trở về Ung Đô, cuối cùng cũng có cơ hội tận hiếu trước đầu gối bệ hạ rồi.
“Hiền công công lập tức hòa giải, “Chỉ là nhiều năm chưa từng hồi kinh, phương diện lễ nghĩa đích xác có hơi thiếu sót, thỉnh bệ hạ yên tâm, thần nhất định phái người dạy dỗ cho tốt.”
Đâu chỉ là thiếu sót? Từ khi bắt đầu ghi nhớ, bên cạnh Tạ Bất Phùng cũng chỉ có người hầu thường xuyên thay phiên nhau trông coi hắn.
Trong mắt đám người này, hắn chỉ cần còn sống là được, còn lại toàn bộ không quan trọng.
Theo lý mà nói, Hiền công công đã cho đủ bậc thang, Tạ Bất Phùng lại không hề có ý bước xuống.
Tầm mắt thiếu niên từ từ dừng trên người vị thái giám này.
『Nhìn cái gì mà nhìn, cái thằng không có giáo dưỡng! Còn không há miệng nói vài câu tốt đẹp với điện hạ đi hả?』
Nghe đến đây, Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng nhíu mày.
Những lời tốt đẹp?
“Điện hạ, thánh thượng gọi ngài, đi về phía trước đi—“
Lão còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng cười nhạo cắt ngang.
“Tận hiếu?” Tạ Bất Phùng không chút để ý nói, “Ba tuổi ta đã bị đưa đến Túc Châu, chẳng phải là vì thay phụ hoàng tận hiếu, vì Thái hậu thủ lăng sao? ”
Trong lời nói của thiếu niên, mang theo một chút giọng Túc Châu, khàn khàn hơi trầm, dễ dàng xé tấm vải che mặt dối trá của hoàng gia.
Mọi người trong điện không khỏi trợn to hai mắt khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Tạ Bất Phùng sinh ra đã bị coi là yêu vật.
May mà hắn là con cả, là đứa cháu duy nhất mà thái hậu gặp khi còn sống.
Thái hậu đối xử với hắn coi như không tệ, vì vậy mà Tạ Bất Phùng lúc nhỏ cũng trải qua ba năm tốt lành.
Mãi đến năm ba tuổi, Thái hậu cưỡi hạc về Tây Thiên, chôn cất ở Túc Châu.
Hoàng đế đã sớm không vừa mắt Tạ Bất Phùng, bèn lấy danh nghĩa “tận hiếu, thủ lăng” đưa hắn tới đó, mắt không thấy tâm không phiền.
Thoáng cái chính là mười mấy năm.
Nghe đến đây, Thiên tử giận quá hoá cười, lão đột nhiên duỗi tay áo, lò ngọc sơn lô* toả khói xanh cứ như vậy bị quét xuống đất.
Chỉ trong tích tắc đã vỡ thành từng mảnh.
Thấy thế, cung nữ thái giám trong điện đều quỳ rạp xuống đất.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng.
Hiền công công một bên dập đầu, một bên cao giọng Tạ Bất Phùng nói: “Thái hậu khi còn sống yêu thương điện hạ nhất, làm con cháu hậu bối, vì lão nhân gia bà thủ lăng cũng là điều hiếu thảo! ”
Sự hỗn loạn xung quanh cũng không làm hắn kinh hoảng, ngược lại làm cho mặt mũi thiếu niên có thêm vài phần sung sướng.
Dáng vẻ dầu muối không ăn này của Tạ Bất Phùng đã triệt để chọc giận thiên tử.
“Đưa nó đến đây, học chút ít quy củ…” Giọng hoàng đế lạnh như sương giá.
Ngự tiền thị vệ nghe tiếng mà động, bước nhanh vội vàng áp giải Tạ Bất Phùng về phía trước.
Thấy hắn vẫn không muốn quỳ, thị vệ hiểu được ý đồ của Hoàng đế lập tức hung hăng đánh vào đầu gối thiếu niên, theo một tiếng vang dội, Tạ Bất Phùng rốt cục bị ấn quỳ xuống mặt đất.
Văn Thanh Từ nắm chặt bút trong tay, nhịp tim của hắn cũng theo đó mà tăng nhanh.
Nơi Tạ Bất Phùng quỳ còn có mấy miếng ngọc phiến do lúc nãy sơn lô bị vỡ để lại, mảnh ngọc sắc bén chẳng mấy chốc đã cắt đứt bắp chân thiếu niên, để lại một vết máu lớn đỏ tươi.
Nhưng Tạ Bất Phùng chẳng hề nhíu mày, hơn mười năm hớn lớn lên trong môi trường hoang dã ở Túc Châu, chưa từng để ý mình sống tốt hay không, ngay cả khi tự tổn hại một ngàn, hắn cũng phải làm cho người hắn ghét khó chịu.
Một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi.
Hoàng đế vốn tâm phiền ý loạn càng thêm nôn nóng, lão dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, nghiến răng nói: “Phụ tử quân thần, hôm nay bù đắp buổi học đã bỏ lỡ ở Túc Châu đi!” Ngón tay cũng theo sự phẫn nộ mà run rẩy.
Ngự tiền thị vệ đè chặt vai Tạ Bất Phùng, không cho hắn đứng lên.
“Thái y! Thái y! Mau tới xem bệ hạ!” Dáng vẻ của hoàng đế dọa Hiền công công, lão lập tức xoay người hô to với Văn Thanh Từ ở góc điện.
Thấy thế Văn Thanh Từ lập tức nhấc hòm thuốc lên, đi về phía trước.
Hoàng đế vốn có vấn đề co rút cơ bắp, bị Tạ Bất Phùng làm cho tức giận như vậy, cả cánh tay đều không khống chế được mà run rẩy.
Văn Thanh Từ mặc kệ tất cả lập tức châm cứu, đâm vào huyệt hậu khê bên trong tay lão.
Khoé mắt của Văn Thanh Từ nhìn thấy —— Theo vũng máu dưới gối càng lúc càng lớn, sắc mặt thiếu niên dần dần trở nên khó coi.
Mạch máu Tạ Bất Phùng trên đùi, xem ra là bị ngọc phiến cắt rách.
Bàn tay của Văn Thanh Từ không khỏi cứng đờ.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được…Cho dù không chết, cũng sẽ mất đi nửa mạng.
Trong điện không ai quan tâm tới vết thương trên đùi Tạ Bất Phùng, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không thèm để ý.
Chỉ có sắc mặt không ngừng trở nên tái nhợt, trong im lặng để tính mạng trôi đi.
Văn Thanh Từ thân là sinh viên y khoa lặng lẽ cắn chặt răng.
Y không có cách nào thuyết phục bản thân thờ ơ lạnh nhạt tất cả chuyện đã xảy ra.
Tuy rằng sẽ không đau, nhưng thân thể Tạ Bất Phùng bởi vì mất máu quá nhiều mà hơi lay động, môi cũng đang dần mất đi màu máu.
Tạ Bất Phùng trong “Phù Minh Đường”, chỉ xuất hiện vài chương, là công cụ hàng thật giá thật.
Kết cục nhảy dù đại sát tứ phương của hắn, bị độc giả trêu chọc chỉ là ” vỏ bọc bên ngoài.” Nhưng sống lưng lay nhẹ của thiếu niên trước mắt lại rõ ràng nói cho Văn Thanh Từ biết:
Tạ Bất Phùng không toàn năng, sẽ bị thương, không phải chỉ hoàn toàn là một người trên giấy.
Hắn giống như tất cả mọi người, cũng chỉ là thân thể phàm thai.
Còn bị tác giả sơ lược “Khi còn là thiếu niên chịu hết khuất nhục”, cất giấu một đoạn nhân sinh có máu có thịt, viết đầy không cam lòng.
Hắn trong nguyên tác, đến tột cùng là trải qua đoạn thời gian này như thế nào?
Mấy mũi châm xuống, hoàng đế rốt cục cũng bình tĩnh lại.
……!Văn Thanh Từ lẽ ra phải thu châm, rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng phản ứng của cơ thể y nhanh hơn não bộ.
Thái y một thân xanh nhạt bỗng nhiên quỳ dưới mặt đất: “Bệ hạ thứ tội, thần cả gan xin ngài tạm thời tha cho Đại điện hạ.”
Giọng của Văn Thanh Từ nhẹ nhành nhưng hùng hồn có tiếng.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người y.
Y muốn cầu tình cho Tạ Bất Phùng?
Tàn hương dưới mặt đất còn đang cháy, sương khói lượn lờ, Văn Thanh Từ như trích tiên hạ thế trong truyền thuyết.
Ngay cả hoàng đế cũng dừng lại, lời đã nói ra, không còn đường xoay vòng, Văn Thanh Từ chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
“Bắp chân điện hạ chảy quá nhiều máu, hẳn là bị thương đến mạch máu, nếu máu không ngừng chảy, sợ sẽ gây thành đại họa.
Quan trọng là, trong thời gian ngắn không có cách nào thử thuốc, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc phối đơn thuốc.” Giọng điệu nhẹ nhàng, nghiêm túc, như thể toàn tâm toàn ý cống hiến hết cho y học.
Hoàng đế cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía vũng máu.
Lời nói của Văn Thanh Từ khiến lão bình tĩnh lại.
Mà bất luận thử thuốc hay không, đương kim thánh thượng lấy nhân từ mà trị thiên hạ, đương nhiên cũng không thể làm ra những chuyện như phạt chết con ruột.
Trên điện bỗng nhiên an tĩnh lại, Quả nhiên, sau một hồi im lặng, hoàng đế phất tay áo đứng dậy, nói một câu: ” Chuyện quy tắc lễ phép,, ngày khác lại bổ sung.
“Sau đó lại mặc kệ đống mớ hỗn độn này, trở về hậu cung nghỉ ngơi.
Hiền công công cuống quýt đuổi theo.
Đảo mắt nơi này ngoại trừ cung nữ trực điện ra, cũng chỉ còn lại hai người Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.
Đợi người ta rời đi, thiếu niên rốt cục cũng có thể rời đi.
Nhưng mà do mất máu quá nhiều khiến Tạ Bất Phùng khó có thể đứng dậy, thử vài lần vẫn không dậy nổi.
Đúng lúc này, Văn Thanh Từ xách hòm thuốc từ từ đi tới.
Y khẽ ho khan hai tiếng, cũng không sốt ruột đỡ thiếu niên dậy, mà là cúi người xuống trước, nhìn hai mắt Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ không cười như mọi khi, nhưng sự dịu dàng trong mắt y vẫn không hề suy giảm.
Y nhẹ nhàng vỗ vai thiếu niên, vô cùng trịnh trọng nói: ” Thoả mãn nhất thời đích xác thú vị, nhưng theo ta thấy, tính mạng điện hạ, mới là thứ quý giá nhất.
”
Giọng Văn Thanh Từ như ngọc vụn, trong đôi mắt màu đen, viết đầy sự nghiêm túc.
Mùi thuốc thoang thoảng quấn lấy chàng trai trẻ lúc nào không hay.
Văn Thanh Từ đang nghiêng người nói chuyện với hắn.
Từ góc độ của Tạ Bất Phùng, vừa hay có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh thường được quấn chặt bằng vải và những mạch máu màu xanh nhạt ẩn dưới đó.
Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới cảm giác ấm áp mềm mại khi ngón tay thái y khẽ lướt qua đầu vai mình…
Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấm áp xa lạ trong lòng Tạ Bất Phong biến mất chẳng còn lại gì.
Cũng đúng, hiện giờ Văn Thanh Từ chỉ có một con thỏ.
Nếu như nó bị chết, vậy thì đáng tiếc biết bao..