Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông - Chương 6: Tên đàn ông cặn bã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông


Chương 6: Tên đàn ông cặn bã


Quan Hành thả Trương Vĩ xuống đường lớn ngay trước công ty, quãng đường còn lại để anh ta tự đi, chính mình lái xe trở về nhà.

Tưởng Du ngồi trong phòng khách tiếp khách uống trà, thấy anh trở về nhưng không trách cứ anh cả đêm không về giống như trước đây, ngược lại cười gọi anh: “A Hành lại đây, hôm nay có khách đấy!” Sau đó bà quay đầu cười híp mắt giới thiệu với cô gái ngồi phía đối diện: “Đây lão nhị của nhà bác, cháu kêu anh hai là được.”

Quan Hành bị thái độ đặc biệt tốt của mẹ làm cho không hiểu gì hết, cởi áo khoác tây trang vắt lên cánh tay, nho nhã lễ độ đi về phía người khách chào hỏi: “Xin chào.”

Đối phương nhu thuận cười cười: “Anh hai mạnh khỏe, em tên là Phong Miểu Miểu, anh gọi em Miểu Miểu là được.”

Quan Hành rất nghe lời kêu một tiếng “Miểu Miểu”, đổi lại đối phương hơi ngượng ngùng cười một tiếng.

Anh chào hỏi xong muốn đi lên lầu ngủ, bị Tưởng Du kêu lại, “Lại đây ngồi. Đây là con gái của dì Diệp, mới vừa du học trở về, người nhà cũng không ở trong nước, con làm anh phải chiếu cố nhiều hơn một chút.”

Sau đó thân mật kéo Phong Miểu Miểu nói: “Về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc tìm nó, có thời gian tới nhà ngồi lâu một chút, đừng khách khí với dì.”

Phong Miểu Miểu nhu thuận ứng được, lại cười với Quan Hành: “Vậy sau này phiền toái anh hai .”

“Không cần khách khí.” Quan Hành cười cười lấy lệ, quá nóng, buông lỏng cà vạt một chút.

Ánh mắt Phong Miểu Miểu ngừng lại, nhìn chằm chằm hai vết đỏ ở cần cổ anh, lại không dấu vết dời mắt đi.

Sau khi tan tầm Lương Kiều gọi điện thoại cho Trâu Dung Dung.

Tối qua sau khi Trâu Dung Dung cùng Tống Bắc rời đi không yên tâm với cô, gọi điện thoại hỏi tình huống ở đó, khi đó cô đang cùng người đàn ông kia làm chuyện xấu hổ, tùy tiện lấy lệ hai câu đã tắt. Cô còn chưa kịp hỏi cái này nha đầu chết tiệt kia việc làm người mẫu sau lưng cô đâu.

“Lương Kiều?” Điện thoại vừa kết nối thì Trâu Dung Dung đã gọi, có lẽ còn đang lo lắng cho cô, giọng nói nghe rất sốt ruột: “Bây giờ chị đang ở đâu vậy? Ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Công ty, đang chuẩn bị về nhà.” Lương Kiều nói: “Em khỏi phải lo lắng cho chị, chị có thể xảy ra chuyện gì. Ngược lại em, nói đi, giải thích rõ ràng cho chị hôm qua có chuyện gì xảy ra?”

Trâu Dung Dung ấp úng, về sau dường như lại nói hết bằng bất cứ giá nào: “Chị chờ một chút, em ra ngoài nói cho chị.” Cô chạy ra khỏi phòng ngủ, xuống dưới lầu tìm nơi yên tĩnh.” Chính vì sợ chị không đồng ý nên mới không nói cho chị biết, kỳ thật công ty kia không như thế, chuyện ngày hôm qua mới chỉ là lần thứ nhất, nói dẫn chúng em đi gặp vài nhân vật lớn, trước đây chưa từng có .”

“Taị sao chị nhìn như thế nào cũng thấy quản lý Vương kia không phải là người tốt?” Lương Kiều cười lạnh giật giật khóe miệng, hai ly rượu hạ dược kia vốn là quản lý Vương chuẩn bị cho Trâu Dung Dung, để cho cô đi mời rượu Hà Lập Hâm, muốn rắp tâm gì cũng không cần phải nói nữa.”Không nói cái này, trước tiên hãy nói với chị, tại sao đột nhiên muốn đi làm người mẫu?”

Trâu Dung Dung trầm mặc một hồi, giọng nói dần nhỏ hơn, mang theo vài phần buồn bực: “Còn không phải là vì học phí!”

Lương Kiều ngẩn người: “Học phí học đại học không phải là chị đã sớm chuẩn bị cho em rồi sao, trường học của em tăng giá? Không thể được, tiền lương của chị cũng không được tăng đâu.”

“Không phải…” Trâu Dung Dung bực bội đá đá cục đá bên chân: “Mẹ lại đưa tiền cho Lương Quốc Hưng .”

Lương Quốc Hưng là cha của Lương Kiều và Trâu Dung Dung, nhưng mà vào lúc Trâu Dung Dung còn rất nhỏ đã ly hôn với mẹ hai cô là Trâu Từ Cầm, cùng tiểu tam gây dựng lại gia đình, hơn nữa sinh một người con trai. Trâu Dung Dung đối với ông ta chỉ có hận, hoàn toàn không có loại tình cảm giữa cha và con gái, cho nên việc thứ nhất làm sau khi hiểu chuyện là kiên quyết đổi sang họ mẹ.

Lúc Lương Kiều còn nhỏ, trước khi Lương Quốc Hưng cùng Trâu Từ Cầm ly hôn, vẫn là một người chồng và người cha tốt, với Trâu Từ Cầm tương kính như tân, với Lương Kiều cũng đau đến tận xương tủy. Đáng tiếc về sau khi ông ta tái hôn có xích mích với nhà xưởng nên bị tinh giảm biên chế, sau khi thất nghiệp dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, ích kỷ tham tiền lại vô liêm sỉ, ỷ vào Trâu Từ Cầm mềm lòng, một lần lại một lần lừa tiền của bà.

Bởi vì chuyện này mà Lương Kiều cùng Trâu Dung Dung khuyên qua cũng mắng qua mẹ, nhưng bà nhu nhược mềm lòng cả đời, đối với Lương Quốc Hưng vĩnh viễn đều không hạ được quyết tâm.

Lương Kiều cũng trầm mặc xuống, một hồi lâu mới nói: “Chị đây vẫn còn sống, chuyện tiền bạc không tới phiên em quan tâm, em đi học cho giỏi là được. Một lát nữa chị sẽ đưa tiền học phí và phí sinh hoạt cho em, em từ chối công việc làm người mẫu kia đi, về sau có chuyện gì thì thương lượng với chị trước, không được phép làm như chị là người mù mà chơi đùa, nếu không chị sẽ thực sự cắt đứt chân của em.”

“Em không muốn tiền của chị…” Giọng nói Trâu Dung Dung rầu rĩ: “Em có năng lực nuôi sống bản thân!”

“À.” Giọng nói của Lương Kiều rất lạnh nhạt: “Vậy trước tiên em đánh với chị một trận, đánh thắng được thì chị sẽ để cho em tự lực cánh sinh.”

“Không phải chị đã học qua tae kwon do vài năm sao, ỷ thế hiếp người…” Hốc mắt Trâu Dung Dung hơi hồng, hít mũi một cái, ngừng dừng một cái, nhanh chóng nói câu “Lương Kiều em yêu chị!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

“…” Lương Kiều cầm lấy điện thoại ngẩn người, một hồi lâu cười rộ lên, nói thầm một câu: “Buồn nôn muốn chết!”

Cúp điện thoại Lương Kiều trực tiếp chuyển khoản ngân hàng hai vạn cho Trâu Dung Dung, trong nháy mắt số dư còn lại thiếu một nửa. Lương Kiều thở một hơi, tự nhủ: “Đến thời điểm cố gắng kiếm tiền chao ôi…”

Tác giả đầu bảng ở phòng làm việc Duyệt Kỷ – – Họa Trung Quyền, gần đây có sách mới muốn đưa ra thị trường, nhà xuất bản gọi điện thoại đến đây nói sách mẫu đã in ra, nhưng vì biên tập viên – – cũng chính là bạn cùng phòng của Lương Kiều – – Phỉ Phỉ vì chăm sóc bạn trai đã xin nghỉ một tuần, buổi trưa Lương Kiều liền thay cô đến nhà xuất bản một chuyến, cầm mấy quyển sách mẫu.

Lúc trở lại đi vòng qua khu CBD, phụng mệnh chủ bút đi xem tiến độ trùng tu văn phòng làm việc mới.

Trước mặt trường đại học truyền hình rất rộng có một căn nhà mới xây thành văn phòng, phòng làm việc Duyệt Kỷ thuê ở phía trên hai tầng, dự định dùng làm phòng làm việc mới, hiện tại đang trong giai đoạn chỉnh trang.

Lương Kiều cũng chỉ là lại đây giám giám sát mà thôi, đi ngang qua cửa hàng trái cây mua hai quả dưa hấu, để ông chủ cắt sẵn ra trực tiếp xách mang lên.

Khi đi qua đại sảnh thấy một ông già đang đóng đinh trên tường, giơ một bức tranh lớn muốn treo lên. Có thể là bức tranh quá nặng, nhìn lên trên động tác của ông già như đang cố hết sức, đứng trên cầu thang run run rẩy rẩy, rất dọa người.

Lương Kiều vốn đã đi qua , lại quay trở lại, đặt dưa hấu vào chỗ góc tường, tay vịn vào phía dưới của lồng kính khung ảnh: “Để tô làm cho, ông xuống trước đã.” Ngữ điệu nghe khí phách mà không được xía vào.

Ông già kia nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, chậm rãi buông lỏng tay, đỡ cái thang bước từng bước xuống.

Lương Kiều điều chỉnh góc độ của cái thang, chân đạp thử hai cái, cảm giác còn rất ổn, đỡ tay vịn lưu loát bò lên. Sau khi đứng vững vươn tay về phía ông già: “Đưa bức tranh cho tôi.”

Ông già theo lời giơ bức tranh lên, Lương Kiều ôm bằng hai tay, nhắm ngay vị trí cái đinh treo lên, sau đó trực tiếp nhảy xuống, phủi tay.”Tốt rồi.”

“Sức lực của cô gái nhỏ thật lớn, bức tranh này cũng không nhẹ.” Ông già quan sát cô, hình như hết sức tán thưởng cô anh dũng.

“Cái này cũng không tồi, tôi chống tủ lạnh lên lầu tám cũng không có vấn đề gì.” Lương Kiều thản nhiên nói, sau đó không đợi ông già nói chuyện liền khoát tay áo: “Không cần cám ơn, tôi làm chuyện tốt chỉ lưu số hiệu không lưu danh.”

Cô đến góc tường cầm dưa hấu, ông già kia chắp tay sau lưng đi xa hai bước nhìn nhìn, nếu không phải là trên người và quần áo dính đầy vôi cùng sơn vừa nhìn đã thấy giống công nhân, thì nhìn thế nào cũng giống lãnh đạo xuống nông thôn thị sát.

Ông ta nhìn trái phải trước sau một hồi, bình luận: “Nghiêng rồi.”

Lương Kiều đi tới nhìn thoáng qua, “Chậc” một tiếng, “Lệch nghiêng cũng có mỹ cảm của lệch nghiêng, treo như vậy giống như cách treo rập khuôn của người khác. Chuyên gia đã từng nói, bức tranh treo lệch nghiêng so với treo thẳng có thể dẫn tới sự chú ý của người xem, từ đó được càng nhiều người thưởng thức, đây mới là ý nghĩa mà nó tồn tại không phải sao?”

“Chuyên gia là… ?” Ông già nghiêng đầu hỏi.

Lương Kiều mỉm cười, ngón tay chỉ vào mình: “It’s me!”

Ông già cười: “Cô gái nhỏ này thật có ý tứ!”

Lương Kiều nghiêng khóe mắt một cái, cố làm ra vẻ thâm trầm thở dài, vỗ vỗ bả vai ông già: “Bị hào quang vạn trượng nhân cách sức quyến rũ của tôi mê hoặc đúng không? Đáng tiếc ông sinh ra sớm vài thập niên, nếu không mỹ nữ tôi vẫn là có thể suy tính ông một chút. Nhưng mà ông từng này tuổi rồi mà vẫn còn cách nghĩ như thế thực sự rất tốt, khen ngợi một chút hắc hắc! Ăn dưa hấu không?”

Làm ông già muốn mừng rỡ cũng không được.

Lên lầu xem qua tiến triển trùng tu, mời công nhân ăn dưa hấu, Lương Kiều không ở lại bao lâu liền rời đi .

Sau khi xuống dưới định trực tiếp lái xe về công ty, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cao ốc đối diện, lại ấn tượng mạnh một phen.

Trên màn hình LED khổng lồ bên ngoài cao ốc đang ở phát lại buổi lễ trao thưởng kim điểu của tuần trước. Quang cảnh chuyển đến hiện trường tiệc tối, trước ống kính đột nhiên xuất hiện một người nhìn hơi quen mắt, ngay sau đó hình ảnh đổi thành viễn cảnh, một người đàn ông mặc tây trang đen nhanh chóng đi lên sân khấu, dáng vẻ đoan trang, tư thế oai hùng bộc phát, ánh đèn chiếu vào người anh ta, nhìn đến thật sự là… Hào quang vạn trượng.

Anh ta tiếp nhận phong thư từ trong tay người chủ trì, nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên, lại lộ ra cách nhìn người mang theo vài phần vô lại, kì thực hết sức quyến rũ người khác bằng nụ cười.

” Nữ diễn viên xuất sắc nhất tại lễ trao giải kim điểu năm 20XX…” Anh ta khẽ cúi đầu, thong thả mà rõ ràng đọc lên một cái tên: “Mạnh Thủy Lam.”

Mạnh Thủy Lam… Người diễn viên này Lương Kiều còn rất quen .

Năm nay cô ta đóng bộ phim cổ trang (Sau lưng tên thổ phỉ bậc nhất ) vào vai nữ chính, tướng mạo đáng yêu, hành động cũng vô cùng tinh xảo, theo độ hot của phim mà nhân khí tăng vọt, xem qua cũng coi như là đúng.

Lương Kiều rất quan tâm tới bộ phim này, một mặt là bởi vì nó được chế tác hoàn mỹ là bộ phim rất có lương tâm, một mặt khác là bởi vì bộ kịch này dựa theo cuốn tiểu thuyết của văn phòng các cô, nguyên tác giả là Bát Tự Mi chính là Lương Kiều chịu trách nhiệm. Nhưng mà chế tác phương diện nội dung không do cô quản, việc cô có thể làm cũng chỉ là mỗi ngày đuổi theo đuổi theo kịch bản, cũng bởi vì thành công này đối đáp lại sự cố gắng của Mạnh Thủy Lam chứ không phải người qua đường như cô.

Mạnh Thủy Lam vào nghề tám năm, đóng qua các vai quần chúng cũng nếm đủ, hai năm gần đây bởi vì dự diễn mấy bộ phim truyền hình rating không tệ nên dần dần được người xem biết rõ, (Sau lưng tên thổ phỉ đệ nhất ) là lần đầu tiên cô ta đảm nhiệm diễn viên chính, sau khi xem xong một lần, tâm tình thực sự khó có thể bình phục.

Làm khách quý trao giải làm người tổng sản xuất, cũng là tổng giám đốc trẻ tuổi của truyền thông Quang Diệu – – Quan Hành, anh tiếp nhận cúp từ trong tay người dẫn chương trình, mỉm cười đưa cho tiểu hoa đán bởi vì quá mức kích động mà không ngừng rơi lệ.

Đối diện với màn ảnh, Mạnh Thủy Lam không nhận cúp, mà trực tiếp nhào vào trong ngực anh, một bên nước mắt khóc như mưa, một bên nghẹn ngào liên tục nói: “Cảm ơn Quan Tổng… Cảm ơn anh…”

Một bên người chủ trì nữ kinh ngạc há hốc mồm, cùng nam chủ trì liếc mắt nhìn nhau, muốn cười đùa giải vây để không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hình ảnh bộc phát mạnh mẽ như thế này đài truyền hình tự nhiên sẽ không bỏ qua, ống kính nhanh chóng gần hơn, chỉ thấy Quan Hành bị tiểu hoa đán ôm thật chặt nhẹ nhàng nhướng một bên lông mày, đối diện với màn ảnh buông tay ra, trong tay còn giơ kim cúp màu vàng, vẻ mặt vô tội, mang theo thói quen của đàn ông khi được mỹ nữ yêu thương nhung nhớ có đắc ý cùng hưởng thụ.

Tên đàn ông cặn bã.

Lương Kiều cản chiếc xe, ngồi lên nói địa chỉ, lấy điện thoại di động ra nghịch lung tung.

cầu com cầu tkssssssss

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN