Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ


Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Diệc Duy sau khi bị Lương Sùng dạy dỗ liền im lặng hơn.

Lương Sùng vốn không có ý này nhưng không nói nhiều nữa cũng được, thế giới có thể yên ắng hơn chút.

Về nhà Lương Sùng, bác sĩ kiểm tra vết thương cho Ninh Diệc Duy, đổi băng gạc cho cậu rồi rời đi.

Hai người không nói gì mà cùng xem tin tức, Ninh Diệc Duy bắt đầu ôm chân ngã vào người Lương Sùng ngáp ngáp, Lương Sùng thay cậu dán băng chống thấm nước rồi bảo cậu lên lầu tắm rửa.

Lương Sùng tiến vào thư phòng gọi điện cho thư ký, bảo cô hẹn Khổng giáo sư ăn cơm.

Không lâu sau thư ký gọi lại, trong giọng nói của cô nàng lộ ra sự lúng túng: “ Lương tiên sinh, Khổng giáo sư hỏi ngài lần này tài trợ thứ gì, không tài trợ thì ông ấy cũng rất bận rồi.

Lương Sùng ngạc nhiên: “Không phải mới tài trợ đây ư?”

Năm ngoái tập đoàn của Lương Sùng ký kết một hạng mục thỏa thuận tài trợ cho đại học D, giúp đại học D có thể sử dụng khu dạy học kiến tạo mới và phòng thí nghiệm có lắp máy gia tốc hạt nhân (*) nằm dưới lòng đất.

(*) MÁY GIA TỐC HẠT NHÂN (máy gia tốc hạt nhân, máy gia tốc hạt cơ bản) là các thiết bị sử dụng các năng lượng bên ngoài truyền cho các hạt nhằm tăng vận tốc và do đó, làm tăng năng lượng của hạt chuyển động.

Khi đó là vì Ninh Diệc Duy tham gia vào tổ nghiên cứu của Khổng Thâm Phong, đêm đêm ở nhà đọc sách, vừa đọc là suốt đêm, Lương Sùng nhìn không nổi, liền gọi điện cho ông dượng của mình, hi vọng ông có thể cho Ninh Diệc Duy một vị trí. Không ngờ Khổng Thâm Phong vừa nghe xong ngay lập tức tung công phu sư tử ngoạm (*), ám chỉ với Lương Sùng rằng ông muốn máy gia tốc hạt đời mới.

Lương Sùng trực tiếp cúp máy, qua lát sau Khổng Thâm Phong liền gọi lại, ngữ khí mềm mỏng không ít, nói rằng có thể xây phòng thí nghiệm cũng tốt, để ông suy nghĩ phương pháp.

Lương Sùng cho người tính toán chi phí, cảm thấy có thể đáp ứng được, liền đồng ý.

Sau khi buổi tiệc ký kết thỏa thuận chấm dứt, Khổng Thâm Phong uống chút rượu, khá là đắc ý tiết lộ với Lương Sùng: “kỳ thực sinh viên hệ chính quy không có nhiều chỗ dùng tới, chỉ là để bọn chúng đến tổ vật lý tiếp thu một ít học thuật được hun đúc, thêm một người thiếu một người không có gì đáng kể. hơn nữa cậu bạn nhỏ Ninh Diệc Duy này vốn là tôi muốn mời.”

Lương Sùng tức đến độ suýt siết vỡ ly rượu, tới giờ cũng chưa từng cho người dượng không mấy thân thiết này sắc mặt tốt.

Không nghĩ tới Khổng Thâm Phong này một năm không gặp, lòng tham càng không đáy, một bữa cơm cũng ra giá công khai.

“Tôi sẽ tự hỏi ông ta.” Lương Sùng dứt lời, gọi cho Khổng Thâm Phong, chuông reo không bao lâu đã thông máy.

“Tiểu Lương  à,” âm thanh Khổng Thâm Phong so với tuổi thật của ông trẻ hơn một chút, ông không dùng bất kỳ từ ngữ nào xa lạ mà còn vô cùng tự nhiên hỏi Lương Sùng: “Cháu có nghe nói về máy đo năng lượng photon siêu dẫn chưa?”

“Kinh phí của ngài không phải rất dư dả à?” Lương Sùng chân tâm thực lòng đặt câu hỏi. anh biết kinh phí nghiên cứu khoa học của Khổng Thâm Phong nổi danh khắp nước là vô cùng dồi dào.

“Sản xuất hái ra tiền, tiết kiệm Tụ Bảo Bồn.”

(*) Tụ bảo bồn là một loại đồ đá phong thủy, theo nghĩa đen là một cái bát chứa đựng bảo vật, tài bảo. được dùng trong phong thủy với ý muốn cầu tài bảo.

Tụ Bảo Bồn

“…” Lương Sùng nhắm mắt lại, dẹp loạn tâm tình ngổn ngang, trực tiếp nói với Khổng Thâm Phong: “Lần này liên quan đến Ninh Diệc Duy.”

Khổng Thâm Phong đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây, bỗng dưng nghiêm chỉnh lại, hỏi Lương Sùng: “Ninh Diệc Duy làm sao? Cháu nói thẳng đi.”

Lương Sùng cũng không vòng vo khách khi với Khổng Thâm Phong, đem nội dung tin nhắn chưa gửi của Ninh Diệc Duy đơn giản thuật lại một lần, rồi kể lại tranh cãi giữa Ninh Diệc Duy và Khổng Tống ở nhà ăn, hi vọng sau khi chăm chú nghiên cứu học thuật có thể tranh thủ quản giáo con trai, dạy Khổng Tống biết đạo đức làm người cơ bản nhất, đừng lấy khiêu khích và làm hại bạn học làm thú vui.”

Dù sao Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ đều là kiểu người tính cách ngơ ngơ ngáo ngáo đến cả tự vệ cũng không biết, hơn nữa thi công phòng thí nghiệm lòng đất chỉ vừa bắt đầu.

Khổng Thâm Phong trầm mặc một hồi, nói ‘đã biết’rồi cúp máy.

Lương Sùng sau đó ngồi lại thư phòng một lúc. Hiện tại trong thư phòng của anh đã chẳng có gì là đồ đạc của mình nữa, phần lớn đều là sách của Ninh Diệc Duy. Chẳng qua khi mới quen biết Ninh Diệc Duy thì không phải thế này, lúc đó anh còn học lớp 11, sống cùng cha mẹ, Ninh Diệc Duy vào thư phòng của anh nhìn thấy một mặt tường đầy sách, ánh mắt liền chẳng cách nào dời đi.

Ninh Diệc Duy vẫn luôn rất đơn thuần, đơn thuần đến nỗi chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu, cậu c ghét sẽ nói ghét, thích sẽ nói thích.

Ghét bất công, ghét quy luật đối đãi với kẻ đi đường tắt, ghét giả tạo, ghét điều xấu, ghét phải nhận sai.

Yêu thích những định lý ngắn gọn súc tích, yêu thích tất cả những điều làm cậu phải nảy sinh nghi vấn hoặc bắt tay giải quyết.

Ninh Diệc Duy và thế giới xung quanh cậu tựa như một quả cầu sinh thái nho nhỏ, tương đối phong bế nhưng có nề nếp và thứ tự vận hành.

Khi mới quen biết Ninh Diệc Duy, Lương Sùng tiếp xúc với Ninh Diệc Duy không nhiều.

Lục Giai Cầm sợ Ninh Diệc Duy ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của Lương Sùng, bèn để cậu đợi trong phòng bảo mẫu dưới tầng vào ban ngày, đọc sách và làm bài tập, không cho đi ra, ánh sáng trong phòng bảo mẫu lại không tốt nên bà còn mua cho Ninh Diệc Duy cái đèn bàn nhỏ.

Cũng may là Ninh Diệc Duy không hay nói chuyện, khi ngồi xuống có thể ngồi từ sớm đến tối muộn.

Lương Sùng lúc xuống lầu đã nói qua vài lần, cho phép Ninh Diệc Duy lên trên thư phòng ngồi, nhưng  Lục Giai Cầm vẫn ngại ngùng dè chừng.

Sau đó Khang Mẫn Mẫn phát hiện mỗi lần bà về nhà thấy Ninh Diệc Duy đều ở trong phòng bảo mẫu, bèn trực tiếp xách cậu lên lầu, gọi  Lục Giai Cầm đang làm vệ sinh lại nói cho bà biết không cần phải câu nệ như thế, lại kêu Lương Sùng ra nói Lương Sùng không hiểu chuyện, rồi đem thư phòng cho Ninh Diệc Duy dùng.

Lương Sùng lười giải thích, không đề cập đến việc mình đã khuyên  Lục Giai Cầm mà chỉ nói ‘được’. ngược lại  Lục Giai Cầm một bên thẹn thùng, vo tạp dề trong tay thay Lương Sùng giải thích rõ ràng.

Dù rằng ngồi đợi ở thư phòng, nhưng ngay cả khi có sự hiện diện của  Lục Giai Cầm thì Ninh Diệc Duy cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Có lần Ninh Diệc Duy muốn hỏi mượn Lương Sùng một cuốn sách, thừa dịp Lương Sùng vào thư phòng cậu liền lặng lẽ đóng cửa lại, nhích đến gần Lương Sùng nói: “Chào anh, em muốn xem quyển sách ‘lý luận chung cực về giấc mộng’ kia.”

Âm thanh nhỏ nhẹ như đi ăn trộm.

Khi đó Ninh Diệc Duy còn là một cậu nhóc, gầy gò thấp bé, nhìn tái nhợt y hệt hiện tại, nhìn qua cảm thấy lá gan đặc biệt nhỏ.

Lương Sùng thừa nhận tâm lý của mình khi đó có chút âm u, cảm thấy dáng vẻ ngần ngại dễ bị dọa của Ninh Diệc Duy đùa rất vui, cố ý dùng âm thanh vừa phải hỏi Ninh Diệc Duy: “Nhóc xem hiểu không?”

“Hiểu một chút chút,” Ninh Diệc Duy cảnh giác nhìn cửa phòng, kéo kéo ống tay áo Lương Sùng, bán đứng  Lục Giai Cầm “Mẹ em không cho phép nói chuyện với anh.”

“Phải vậy không?” Lương Sùng làm bộ cảm thấy rất hứng thú, hỏi ngược lại cậu “Tại sao thế?”

“Phải mà,” Ninh Diệc Duy nghiêm túc nói, “Anh nhỏ giọng một chút đi, em sợ mẹ em nghe thấy.”

Lương Sùng không trêu cậu nữa, cầm sách đưa Ninh Diệc Duy rồi ra khỏi phòng.

Khang Mẫn Mẫn rất thích gia đình  Lục Giai Cầm,cảm thấy họ nhiệt tình thành thật nên thường xuyên mời Ninh Diệc Duy cuối tuần đến nhà làm khách. Lương Sùng đối với tính cách Ninh Diệc Duy không cảm thấy gượng gạo, có lẽ bởi vì Lương Sùng nhận hết thảy giáo dục, chỉ tiếp xúc với người và chuyện có giáo dưỡng, uyển chuyển, thân sĩ và khéo đưa đẩy, mà những điều này, Ninh Diệc Duy hoàn toàn không có.

Mỗi khi Ninh Diệc Duy lén lén lút lút mượn sách mượn máy tính của Lương Sùng dùng, Lương Sùng đều nhịn không được mà lộ ra dấu vết làm khó dễ Ninh Diệc Duy một phen, mà Ninh Diệc Duy vẫn chưa từng phát hiện, nghiêm trang đối đáp làm Lương Sùng cảm thấy rất buồn cười.

Lương Sùng đối với Ninh Diệc Duy so với người khác mà nói thì lạnh nhạt hơn chút. Bởi giao lưu với Ninh Diệc Duy rất đơn giản, không đau não, chỉ cần không sơ sót quá nhiều rồi lại đúng lúc cho một viên kẹo là Ninh Diệc Duy đều sẽ chẳng biết Lương Sùng đang trêu cậu.

Mãi đến tận hoàng hôn một ngày nọ ở bến tàu, giữa khu container bên bờ sông, Ninh Diệc Duy sắc mặt trắng bệch nắm chặt gậy sắt trong tay, dùng sức đập vào đầu người đánh nhau cùng Lương Sùng.

Người kia bị Ninh Diệc Duy làm bị thương, máu nhỏ xuống đất mà vẫn còn tỉnh táo, hắn xoay người nhìn chằm chằm Ninh Diệc Duy. Ninh Diệc Duy lui hai bước, cắn môi nhìn như sắp bị dọa khóc nhưng lại không bỏ mặc Lương Sùng để chạy trốn.

Lương Sùng đem kẻ kia từ phía sau đánh cho ngất xỉu, Ninh Diệc Duy liền mang Lương Sùng về kho hàng sau siêu thị nhỏ mới mở của ba cậu, tìm thuốc khử trùng và băng cá nhân, còn sửa đổi biên lai nhập hàng của ba cậu.

Lương Sùng hỏi cậu sao ngày hôm nay lại chán sống như thế, Ninh Diệc Duy cúi đầu khử trùng cho anh, nghiêm túc trả lời: “Anh không phải nói nghỉ hè đi Mỹ sẽ mua DVD và sách về cho em sao, bây giờ còn chưa đi mà.”

Thực ra Lương Sùng không định mua giúp Ninh Diệc Duy, chỉ là thuận miệng đồng ý, định sau đó sẽ nói là có đi tìm mua nhưng không tìm được, định gạt cậu.

Sau đó không thể làm gì khác hơn là thật sự nghiêm chỉnh khiêng một rương sách về cho Ninh Diệc Duy.

Lần thứ nhất ba Lương Sùng tiến vào phòng cấp cứu là một chiều muộn năm Lương Sùng học cuối cấp, khi đó Khang Mẫn Mẫn đang công tác ở khu vực khác trong châu á, bên ngoài phòng bệnh là người thân, bạn bè và cấp dưới của ba anh, Lương Sùng bị chen giữa đám người.

Mọi người đều an ủi Lương Sùng, nhưng anh cái gì cũng không nghe thấy.

Ninh Diệc Duy đại khái là nghe mẹ mình nói, cũng chạy đến bệnh viện cùng người nhà. Lúc đầu cậu không tới gần Lương Sùng, sau khi chờ mọi người tản đi đã là 3 giờ sáng, mới đi ra từ trong bóng tối ở cầu thang.

“Lương Sùng.”Ninh Diệc Duy sợ tối, cậu gọi tên Lương Sùng rất nhẹ, như một ông cụ non sờ sờ đầu Lương Sùng.

Mà Lương Sùng nhớ rằng anh đã ôm Ninh Diệc Duy rất lâu, lâu đến độ Ninh Diệc Duy nằm úp sấp trên người anh ngủ cũng không buông ra.

Có người thích thư giãn trong phòng kín ấm áp, có người lại thư thái khi ở trên ban công đầy hoa, có người thích đứng trên sân lớn thoáng đãng, mà Lương Sùng không như thế.

Khiến Lương Sùng cảm thấy thư giãn chính là Ninh Diệc Duy. Chỉ có Ninh Diệc Duy an toàn sinh sống bên cạnh anh, Lương Sùng mới có thể hoàn chỉnh và ổn định.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN