Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải
Chương 41
Lâm Gia Mộc đi một buổi chiều không có kết quả gì, sau đó chợt nảy ra một ý tưởng nên đến thẳng đồn công an ở đây.
Khi đó hộ khẩu của Tiêu Vũ được chuyển từ nhà đến hộ khẩu chung của trường học nên không bị coi là người từ bên ngoài đến thành phố C, không phải khai báo tạm trú. Nhưng vì cô ta đi thuê nhà nên đồn công an vẫn có hồ sơ lưu của cô ta. Quan trọng nhất là Lâm Gia Mọc cũng không ngờ ở đây lại có hồ sơ về một vụ báo cảnh sát liên quan đến Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đã uống thuốc ngủ tự sát một lần, thời gian chính là đêm trước tốt nghiệp… Người báo cảnh sát là… Trong hồ sơ chỉ ghi là một nam giới nặc danh.
Lâm Gia Mộc gần như đã chắp vá được toàn bộ câu chuyện. Theo lí lịch, phụ thân của Thời Tất Thành khi đó là Phó chủ tịch tỉnh này. Không biết vì lí do gì mà cô nữ sinh viên đại học sư phạm thành phố C – cũng là thành phố tỉnh lị, và cậu con quan Thời Tất Thành lại yêu nhau. Khi đó chắc Thời Tất Thành vẫn học ở Bắc Kinh, hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Sau đó Thời Tất Thành ra nước ngoài du học theo sự sắp xếp của gia đình, bố trí cho Tiêu Vũ ra ngoài thuê nhà. Tiêu Vũ toàn tâm toàn ý chờ đợi bạn trai, thậm chí luôn đơn côi chiếc bóng, không liên lạc với bất kì ai, cũng không hề công khai tình yêu của mình theo dặn dò của người yêu, đến tận lúc… Bố Thời Tất Thành bị bắt bỏ tù, Thời Tất Thành về nước tìm cách cứu bố, cũng chia tay Tiêu Vũ. Tiêu Vũ thất tình tự tử, người báo cảnh sát là Thời Tất Thành…
Sau đó thế nào? Chắc là cô gái si tình đi theo người yêu đến thành phố A làm lại từ đầu, nhưng người yêu lại lấy con nhà giàu, cô gái si tình dứt khoát tìm cách trở thành mẹ kế của cô nàng con nhà giàu đó…
Vương An Ny nói lúc phát hiện Tiêu Vũ là tình nhân của nhạc phụ tương lại, Thời Tất Thành đã giận dữ chửi cô ta không biết xấu hổ… Chính là vì lí do này…
Bây giờ thì sao? Hai người quay lại với nhau lần nữa? Hay là mỗi kẻ đều rắp tâm hại kẻ kia? Thế sự đổi dời, bất cứ chuyện nào cũng có khả năng xảy ra. Năm đó trong lòng cô nữ sinh viên đại học chỉ có hoàng tử bạch mã của mình, bây giờ chưa chắc bà phu nhân tỷ phú đã đơn thuần như thế.
Cô đang suy nghĩ chuyện này thì điện thoại đổ chuông.
“Một mình em đến thành phố C à?”
“Em đi buổi chiều thì hôm sau có thời gian cả ngày để điều tra”.
“Vì sao không gọi anh?”
“Không phải anh có việc sao?” Lâm Gia Mộc nghịch bút chì.
“Anh…” Trịnh Đạc bên kia điện thoại yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói việc công: “Chuyện em bảo anh tra anh đã tra rõ rồi. Nghi ngờ của em là đúng, Hoàng Thúy Hoa bị bệnh rồi… Lần này không phải bà ta phẫu thuật căng da mặt mà là phẫu thuật ung thư da”.
“Ung thư da?” Khả năng mắc bệnh này ở Trung Quốc không hề cao.
“Khi còn trẻ bà ta tiếp xúc quá nhiều với phế liệu độc hại”. Trịnh Đạc nói thờ ơ: “Có điều phẫu thuật rất thành công, tốt nhất là em vẫn nên về nói chuyện với bà ấy. Chuyện bà ấy phẫu thuật lần này rất bí mật, nếu anh không mua lại những thứ rác thải của phòng bà ấy từ nhân viên vệ sinh khách sạn rồi tìm hiểu tiếp thì căn bản không thể tra được chuyện bà ta từng phẫu thuật”.
“Vì sao bà ta không nói với Vương An Ny?”
“Có thể là sợ cô ta lo lắng… Ai mà biết được!”
***
Hoàng Thúy Hoa lại thừa nhận rất thẳng thắn: “Tôi không nói với An Ny… Bệnh của bố nó đã đủ khiến nó khó chịu rồi. Thêm bệnh tình của tôi nữa thì An Ny không chịu nổi”.
“Cho nên bà mới giả vờ phẫu thuật thẩm mĩ…”
“Trước tôi bị u xơ tử cung, phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, bây giờ lại là ung thư da. Mặc dù bác sĩ nói bệnh ung thư này không khó điều trị nhưng ai biết sẽ thế nào”. Mặt Hoàng Thúy Hoa quấn chặt băng gạc, nhưng ánh mắt vẫn toát ra một nét yếu ớt: “Lúc trẻ tôi và bố nó đã quá vất vả, bây giờ thoạt nhìn đều rất khỏe mạnh nhưng thực ra đều chỉ là bề ngoài, rất nhiều bệnh mãn tính đã bám chắc rễ rồi”.
“Có ai biết là bà bị ốm không?”
“Không ai biết ngoài bác sĩ điều trị. Tôi nhận được kết luận đã đốt ngay rồi”. Hoàng Thúy Hoa rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm.
“Khi đó bà cặp với ai?” Nếu như là bác sĩ thì chắc chắn sẽ biết Hoàng Thúy Hoa bị ung thư da, sau khi phẫu thuật càng biết rõ Hoàng Thúy Hoa sẽ sống được rất lâu nữa. Nhưng nếu như là trai bao…
“Khi đó bạn trai tôi tên là Hách Soái”. Hoàng Thúy Hoa tìm số điện thoại trong danh bạ: “Bây giờ tôi sẽ gọi cậu ta tới đây”.
***
Hách Soái rất trẻ, quả thật cũng rất đẹp trai, thoạt nhìn là một chàng trai rất rực rỡ. Có điều sau khi Trịnh Đạc hăm dọa hắn vài câu, chàng trai này đã khóc như một cô bé con: “Hắn biết bạn gái tôi, dùng ảnh chụp tôi và chị Hoàng ngủ với nhau để đe dọa tôi, bắt tôi cứ ba ngày lại phải gửi thư điện tử báo cáo chuyện của chị Hoàng với hắn. Trên mặt chị Hoàng đột nhiên nổi lên một mảng nám lan rộng rất nhanh, lúc đầu còn tưởng là dị ứng mĩ phẩm, sau đó đến bệnh viện khám… Sau khi kiểm tra, chị Hoàng tự nhốt mình trong phòng, đốt rất nhiều thứ… Nhân lúc đi đổ rác tôi tìm được một mẩu giấy chưa cháy hết, chỉ còn lại mấy chữ tế bào ung thư gì đó… Sau khi chị Hoàng chia tay tôi, tôi nói chuyện này với hắn để đổi lại tấm ảnh đó”.
“Hắn là ai?”
“Thời Tất Thành”.
Bây giờ động cơ của Thời Tất Thành đã rất rõ ràng. Mẹ vợ bị ung thư, bố vợ trúng gió. Chỉ cần hắn chờ đến lúc hai người này chết, lại từ đầu độc chết Vương An Ny thì người thừa kế tài sản nhà họ Vương chính là hắn và người tình Tiêu Vũ.
***
“Tiêu Vũ không thể cấu kết với Thời Tất Thành”. Hoàng Thúy Hoa nói: “Lúc đầu tôi đã nhờ người điều tra Tiêu Vũ. Năm đó Tiêu Vũ vừa tới thành phố A đã bị sảy thai, chính mẹ Thời Tất Thành đã sai người hạ thủ. Thời Tất Thành biết rõ mẹ làm nhưng lại không chịu đứng ra bảo vệ Tiêu Vũ, ngược lại còn cặp với An Ny. Tiêu Vũ cực kì căm hận Thời Tất Thành”.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà dứt khoát bỏ chồng để Tiêu Vũ lấy vua phế liệu. Tiêu Vũ có thù với Thời Tất Thành, tất nhiên có thể đóng vai trò kiềm chế Thời Tất Thành.
“Bà biết…” Lâm Gia Mộc bóp trán: “Vì sao khi đó bà không nói ra để ngăn không cho An Ny lấy Thời Tất Thành?”
“Khi đó Thời Tất Thành đã tỉ tê với nó rồi, nói trước đó mình có một cô bạn gái yêu nhau tha thiết, nhưng sau khi nhà mình mất thế đã chia tay mình, còn bỏ cả cốt nhục của hai người… để theo người giàu khác. Khi đó An Ny toàn tâm toàn ý yêu hắn, nếu biết Tiêu Vũ chính là người bạn gái trước đó của Thời Tất Thành thì sẽ chỉ khiến cho quan hệ giữa nó và bố nó càng căng thẳng hơn thôi”.
Đúng vậy. Ít nhất nhìn từ bề ngoài, lúc đầu Tiêu Vũ dùng trăm phương ngàn kế trói được gã con quan Thời Tất Thành, sau đó Thời Tất Thành mất thế, Tiêu Vũ lại lấy lão già vua phế liệu tuổi trên 50 này… Ai cũng sẽ cho rằng Tiêu Vũ nhân phẩm kém, gia đình Thời Tất Thành gặp chuyện đã trở mặt… Chẳng mấy ai nghĩ đến nội tình trong đó.
“Vậy bây giờ…”
“Tôi vẫn không tin Tiêu Vũ và Thời Tất Thành sẽ cấu kết với nhau… Cho dù là cấu kết cũng có ý đồ riêng”.
Lúc này Vương An Ny đang đại náo khu đại tứ hợp viện nằm bên ngoài đường vành đai hai của vua phế liệu. Tòa nhà này của vua phế liệu là nhà kiểu cổ chính tông, không biết vốn là nhà riêng của ai. Sau khi vua phế liệu mua được đã tiến hành cải tạo hiện đại hóa nhưng phong cách cổ điển vẫn không thay đổi, nội thất trong nhà cũng đều là đồ giả cổ, nếu không có đầy đủ mọi thứ đồ điện gia dụng hiện đại thì người nào vào đây sẽ ngỡ rằng mình đã lạc về hàng thế kỉ trước. Khu nhà này cũng là do Vương An Ny trang trí, không thể không nói cô ta rất có tài hoa trên mặt này.
“Vương Đông Quân, có phải em lại vào phòng chị không?”
Vương Đông Quân chính là con trai của vua phế liệu và Tiêu Vũ. Nó rất giống mẹ, da trắng mắt to, xinh như búp bê, chỉ có điều lại rất nghịch.
“Không, em không vào”. Vương Đông Quân dựa sát vào mẹ gào lên.
“Em không vào phòng chị thì sao nguyên bộ búp bê Barbie trong phòng chị lại thiếu mất một con?” Sưu tầm búp bê Barbie là thú vui của Vương An Ny từ trước khi cưới.
“Em không vào mà!” Vương Đông Quân kêu to.
Tiêu Vũ mỉm cười: “An Ny, cô có nhớ lầm không?”
“Bộ búp bê Barbie đó là tôi mang từ Anh về, lần trước tôi về vẫn còn, ngoài nó thì còn có ai dám lén vào phòng tôi? Con trai mà lại thích búp bê Barbie…” Vương An Ny cười lạnh: “Hay lại là thằng ái?”
“Em không phải ái! Em không phải ái!” Vương Đông Quân biết ái không phải là từ gì tốt đẹp, lại càng ghét cái người lớn phải gọi là chị vừa đến nhà mình đã gây sự với mình này nên tức giận dậm chân.
Vua phế liệu cách mấy lần cửa vẫn nghe được rõ ràng. Con gái vốn là con một, được mình chiều quá nên coi trời bằng vung, cho dù là nói chuyện với mình cũng không giữ ý giữ kẽ gì. Bây giờ mình về già lại có con trai, từ ngày đầu tiên em trai sinh ra, Vương An Ny đã thấy nó không vừa mắt, thường xuyên tìm lí do quát mắng. Có lẽ Tiêu Vũ nói đúng, nếu mình đi sớm thì Vương An Ny chắn chắn sẽ không quan tâm đến em trai…
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa! Có mỗi con búp bê thôi mà cũng cãi nhau được…”
Vương An Ny ngậm miệng, trợn mắt nhìn Tiêu Vũ. Từ khi bố lấy vợ đẹp sinh được con khôn, đứa con gái duy nhất này cũng không còn quan trọng với ông ta như trước kia nữa. Nếu không phải lúc bố mẹ li hôn, mẹ cô ra ép vua phế liệu sang tên một phần ba tài sản cho mình thì sợ là cô ta sẽ không nhận được một xu tiền nào từ tài sản của bố… Cái khác không nói, nhưng Tiêu Vũ thật sự là quá giỏi chia rẽ li gián… Đột nhiên cô ta nhìn thấy một cái đầu búp bê lộ ra phía dưới chiếc ghế giả cổ bằng gỗ lim, lửa giận lại tràn ngập trong lòng, nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ và Vương Đông Quân ôm lấy nhau, đột nhiên cô ta lại tỉnh táo. Không lẽ mình lại mắc lừa rồi?
“Bố… Bố tỉnh rồi à?” Vương An Ny không tiếp tục cãi lộn như Tiêu Vũ mong muốn mà mở cửa đi vào tìm bố.
Nhìn thấy con gái, nộ khí trong lòng vua phế liệu giảm bớt một chút. Mặc dù Vương An Ny tính khí không tốt nhưng vẫn thật sự hiếu thảo với mình. Mình bị bệnh phải phẫu thuật, đêm nào nó cũng chăm sóc mình. Sau khi mình xuất viện ngày nào nó cũng đến thăm. Những người giàu khác xung quanh mình có mấy ai có con cái hiếu thảo như vậy, người già ốm đau là đứa nào đứa nấy chỉ mong chết đi cho sớm để sớm được kế thừa tài sản.
“Sao con lại cái nhau với em trai con, lớn thế này rồi mà vẫn không khác gì trẻ con cả”.
“Đồ trong phòng con bị mất mà”. Vương An Ny làm nũng: “Bố, hôm nay bố thấy thế nào?”
“Vẫn thế thôi”. Vua phế liệu trúng gió không nghiêm trọng, phát âm cũng không bị ảnh hưởng, chỉ có tay vẫn thường ngứa ngáy.
Vương An Ny sờ tay bố, ngón tay vua phế liệu vẫn lạnh buốt: “Trời lạnh rồi, bố phải chú ý mặc nhiều quần áo hơn”.
“Bây giờ đã làm gì mà lạnh”. Vua phế liệu nói: “Ôi, lần này bị ốm, bố rất không muốn nghe con và em trai con cãi nhau. Đến lúc bố chết, Tiêu Vũ lại còn trẻ, em trai con…”
Còn chưa biết thằng ranh đó có phải em trai con hay không mà. Nghĩ đến lời dặn của mẹ, Vương An Ny lại lộ ra nụ cười: “Bố, con cũng chỉ muốn nhắc nhở nó, ai biết con vừa mới nói nó một câu mà Tiêu Vũ đã lập tức bao che cho nó rồi. Chiều con cũng là hại con, bố, nhà họ Vương chúng ta cũng chỉ có một mình nó nối dõi”.
“Con nghĩ như vậy thật à?”
“Đương nhiên là thế”. Vương An Ny đỡ bố ngồi xuống: “Bố, bố nghĩ xem, bố hơn năm mươi mới có con trai, Tiêu Vũ lại còn trẻ như vậy, nếu bố có đi thật thì Tiêu Vũ có thể ở vậy hay không? Đến lúc đó không phải con dạy dỗ nó thì còn có ai…”
Câu này của cô ta nói trúng ngay tâm sự của vua phế liệu. Tiêu Vũ còn rất trẻ, cho dù lần này mình không trúng gió thì cũng không sống được mấy năm nữa, đến lúc đó con trai vẫn còn vị thành niên, tài sản của ông ta tất nhiên là do Tiêu Vũ quản lí. Vạn nhất lúc đó Tiêu Vũ sinh lòng khác…
“Con hiểu chuyện như vậy thì tốt”. Vua phế liệu nghĩ rằng mình cũng nên tính đến chuyện viết di chúc rồi.
Tiêu Vũ đứng ngoài cửa nghe hai bố con nói chuyện, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!