Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải
Chương Quyển 3 - Chương 47
Trích lời Gia Mộc: Phụ nữ là những nhà mưu lược bẩm sinh
***
Dạo này Trịnh Đạc lại có một sở thích mới, hoặc nói là một lần nữa quay lại với sở thích cũ, đó là trồng cây ngoài ban công căn hộ anh ta thuê. Lần này anh ta chuyển sang trồng các loại cây chơi lá, đương nhiên nguyên nhân chính cũng là tương đối dễ chăm sóc. Đối với một người đàn ông mỗi ngày chỉ có thể tưới hoa một lần sau khi về nhà trước khi đi ngủ như Trịnh Đạc thì cây chơi lá quả thật thích hợp hơn cây chơi hoa một chút.
Tưới hoa xong, ngồi xuống men ban công uống một cốc nước ép rau quả, vậy là gần như mọi phiền muộn trong ngày cũng tan biến. Thậm chí anh ta còn có một kế hoạch dũng cảm hơn: Nuôi mấy con cá.
Vì sở thích chơi cây cảnh này, bây giờ Trịnh Đạc cảm thấy việc mua nhà mà Lâm Gia Mộc đề nghị cũng có thể bắt đầu đưa vào lịch trình. Tiểu khu lần trước anh ta đến xem cũng rất ổn, nếu mua nhà ở tầng một thì sẽ có một mảnh vườn, anh ta có thể thoải mái trồng hoa nuôi cá, làm quen dần với cuộc sống về hưu… Có điều với đặc điểm làm việc và nghỉ ngơi không hề có quy luật của anh ta, hình như ý nghĩ này có vẻ quá lớn mật.
Sau khi anh ta uống hết cốc nước ép thì có người bấm chuông cửa. Thỉnh thoảng anh ta cũng đặt mua một vài sản phẩm kĩ thuật số trên mạng để phục vụ công việc nhưng địa chỉ nhận hàng bao giờ cũng là công ty, lúc thuê nhà anh ta còn không gặp cả chủ nhà. Anh ta biết tất cả các hàng xóm cũng tầng cũng như biết rõ tất cả các thông tin về họ nhưng lại không có ai trong số họ biết anh ta. Nếu như hôm nay không có người bấm chuông cửa thì anh ta cũng không biết chuông cửa nhà mình có hoạt động hay không nữa.
Anh ta vừa mở cửa, Lâm Gia Mộc xách giày cao gót đã lao thẳng vào trong lòng anh ta. Đèn cảm ứng ngoài hành lang lập tức tự động tắt, mà vừa rồi anh ta mải ngắm cây cảnh và uống nước ép nên không bật đèn. Hai người cứ thế yên lặng mấy chục giây bên trong cửa ra vào tối đen như mực, sau đó Trịnh Đạc bật đèn cửa, kéo cô vào trong phòng. Lâm Gia Mộc đã uống rượu, Tequila, hơn nữa còn uống không ít. Tửu lượng của người phụ nữ này không tồi, nhưng mỗi khi uống Tequila là nhất định sẽ uống say, sau khi uống say sẽ rất quậy… Có điều… tại sao cô lại biết chỗ ở của anh ta?
Trịnh Đạc đóng cửa chống trộm lại, trong lúc này Lâm Gia Mộc vẫn chỉ gục đầu vào ngực anh ta không nói một lời. Trịnh Đạc dìu cô vào phòng khách, đặt cô ngồi xuống sofa: “Cần uống nước không?”
Lâm Gia Mộc không nói gì, ngoan ngoãn như một con mèo con, chỉ gật đầu, không hề giống những lần say Tequila trước đây.
Anh ta rót một cốc nước chanh đưa cho cô rồi ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ trán cô. Trán cô không nóng, xem đồng tử cũng không giống như là vừa cắn thuốc… Không phải vì Lâm Gia Mộc từng cắn thuốc, nhưng vì biểu hiện của cô hôm nay quá không bình thường nên Trịnh Đạc mới nghĩ lung tung như vậy. Sau khi uống nước xong, sắc mặt Lâm Gia Mộc đỡ hơn một chút. Cô vẫn không nói gì, ngả vào lòng anh ta rồi vài giây sau đã ngủ say.
Lâm Gia Mộc tỉnh lại vì đau đầu như có vô số em bé tí hon đập phá trong đầu, vừa mở mắt ra đã loá mắt vì ánh mặt trời rực rỡ. Rèm cửa sổ phòng ngủ của cô là loại dày nhất, trước khi ngủ bao giờ cũng kéo rèm kín mít, cho dù bên ngoài mặt trời đã lên cao thì trong phòng cô vẫn tối như nửa đêm, cô thật sự không thể chịu được cảm giác ánh nắng rực rỡ như thế này.
“Tỉnh rồi à?” Chiếc cốc thủy tinh lạnh buốt chưa một thứ đồ uống mang mùi lạ không biết tên được đưa đến bên miệng cô, người hỏi là Trịnh Đạc. Lâm Gia Mộc thở phào một hơi, cau mày ngồi dậy. Uống say quên trời đất, không biết mình ngủ ở đâu, không biết người nằm bên cạnh là ai, cô chỉ sống cuộc sống như vậy ba tháng rồi không bao giờ muốn lặp lại nữa. Mỗi lần nhớ lại ba tháng bê tha đó, cô nhận thấy có thể sống khoẻ mạnh đến bây giờ đúng là cực kì may mắn, may mà bây giờ cô đã già dặn hơn, uống rượu say biết đường chạy đến chỗ Trịnh Đạc trú ngụ.
Lâm Gia Mộc nhận cốc nước, không thèm nhìn mà uống ngay một ngụm lớn, trời ạ, cái gì đây thế này…
Trịnh Đạc phản ứng cực nhanh, đưa tay bóp mũi cô lại khiến cô không thể không nuốt ngụm nước trong miệng xuống.
“Ặc, khó uống chết đi được…”
“Bí quyết giải rượu của anh đấy”. Trịnh Đạc cười nói: “Bữa sáng ăn gì?”
Vừa uống xong thứ đồ uống khó uống nhất từ trước đến giờ, vừa nghe thấy hai chữ bữa sáng, Lâm Gia Mộc không nhịn được buồn nôn. Cô đẩy Trịnh Đạc ra, chạy vào phòng vệ sinh, cúi xuống bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trịnh Đạc cầm một cốc nước đá chờ mình với vẻ mặt tươi cười.
“Anh đã biên tập xong hết clip vào ảnh chụp rồi”. Trước khi cô uống nước xong, có sức mạnh để nổi bão thì Trịnh Đạc đã lập tức chuyển sang nói chuyện công việc.
Lâm Gia Mộc cúi đầu ngửi cốc nước, thấy không có mùi gì lạ mới nhấp thử một ngụm nhỏ, sau khi xác định chỉ là nước đá mới tiếp tục uống: “Đợi lát nữa về công ty họp”.
“Công ty cũng chỉ có anh với em hai người, họp ở đâu có gì khác nhau?”
“Khác rất nhiều chứ”. Lâm Gia Mộc mở vòi nước, ở nhà Trịnh Đạc chỉ có xà phòng Safeguard, cô đành vội vã dùng nước sạch rửa mặt, ngẩng đầu soi gương. Gương mặt trang điểm theo phong cách khói hun sớm đã biến thành mắt gấu mèo. Sự thật chứng minh tính không thấm nước của các loại mĩ phẩm cô dùng rất tốt, cho nên cô chỉ còn cách mang đôi mắt gấu mèo quái dị như vậy, ăn mặc mát mẻ xuất hiện trước cửa nhà Trịnh Đạc. Hơn nữa Trịnh Đạc đã biên tập lại ảnh chụp và clip, những gì nên biết thì anh ta đều đã biết: “Đưa em về nhà!”
“Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu. Lâm Gia Mộc biết chỗ ở của anh ta, anh ta cũng phải biết chỗ ở của cô thì mới coi như công bằng.
Thế là…
Văn phòng ở tầng mười sáu, chỗ ở của Lâm Gia Mộc ở tầng mười bảy? Thảo nào Trịnh Đạc tìm kiểu gì cũng không tìm được nhà của Lâm Gia Mộc, vì vậy anh ta cho rằng Lâm Gia Mộc ở luôn tại văn phòng. Phong cách trang trí nhà của Lâm Gia Mộc chính là phong cách của công ty lắp đặt nội thất, rộng rãi, trống trải, tinh tế, mang đậm hơi thở thương mại. Phòng ngủ thì tương đối giống không gian riêng tư của cô, giường mềm siêu lớn, chăn ga gối đệm màu đen, một chiếc gối ôm hình sâu róm, thảm trải sàn rất dày, một chiếc máy tính xách tay và nửa gói khoai tây chiên ăn dở vắt bên cạnh giường.
Thoạt nhìn phòng ngủ của cô giống như một tiểu vương quốc nơi cô lên mạng, ăn uống sau một ngày làm việc vất vả, sau đó chỉ cần co chân chui vào chăn ngủ. Cô thật sự không cần một căn hộ lớn như vậy, chỉ cần một gian phòng ngủ, thêm một phòng chứa đồ, một phòng vệ sinh là đủ, những chỗ còn lại đều là lãng phí.
Lâm Gia Mộc chú ý tới ánh mắt anh ta, hơi giận dỗi đóng cửa lại ngay trước mặt anh ta. Lợi ích của một phòng khách, ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh chính là cô có thể tắm rửa, thay đồ ngay trong phòng ngủ chính của mình, không cần vất vả chạy đến tận phòng vệ sinh ở bên kia phòng sách, cũng vì thế mà cô bị Trịnh Đạc cười chê vì thói lười nhác khi ở nhà.
Trịnh Đạc nhún vai, ngồi xuống sofa trong phòng khách, bật ti vi xem thời sự. Xem hết gần nửa chương trình thời sự, Lâm Gia Mộc mới đi ra. Cô đã thay áo sơ mi trắng, váy ngang gối màu tím và áo vest khoác ngoài, nhìn có vẻ vừa chuyên nghiệp vừa già dặn, hiển nhiên sau trọn một đêm không chuyên nghiệp, người nào đó đang muốn vãn hồi hình tượng của mình.
“Bữa sáng ăn gì?”
Trịnh Đạc hỏi lại lần nữa khiến Lâm Gia Mộc lập tức cau mày, có điều bí quyết giải rượu của anh ta quả thật hữu hiệu, bây giờ cô đã không còn đau đầu, bây giờ chỉ còn thấy xấu hổ: “Sữa đậu nành nóng là được”.
“Sữa đậu nành và bánh chiên hành?”
“Được”.
“Mang đến văn phòng?” Trịnh Đạc nhíu mày.
“OK”.
Hai người ăn sáng tại văn phòng ở tầng dưới, Lâm Gia Mộc cũng đã xua tan được sự ngường ngùng của mình, khôi phục lại trạng thái bình thường: “Bên chỗ An Ny có tin tức gì không?”
Trịnh Đạc xem đồng hồ: “Sẽ có tin tức rất sớm thôi”.
Cuối cùng Vương An Ny cũng lấy được tóc của Vương Đông Quân và mang đến trung tâm xem xét, vốn bình thường thì sẽ có kết quả tương đối chậm, nhưng có tiền mua tiên cũng được, hôm qua Vương An Ny đã biết sáng sớm hôm nay sẽ có tin tức.
Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại của Lâm Gia Mộc đã đổ chuông. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Gia Mộc vẫn lộ vẻ suy tư.
“Thế nào rồi?”
“Vương Đông Quân quả thật có quan hệ huyết thống với An Ny”. Tiêu Vũ thật sự đã đi một nước cờ hay, bây giờ Lâm Gia Mộc chỉ còn hoài nghi không biết cô ta rốt cục có quan hệ thể xác với Thời Tất Thành sau khi đã cưới chồng hay không. Dù sao thì một người khôn khéo như cô ta sẽ không dễ dàng để lại chuôi cho người khác nắm, trước đây cô và Trịnh Đạc vốn cho rằng người họ phải đối phó là Thời Tất Thành, bây giờ xem ra người bọn họ phải đối phó chính là Tiêu Vũ. Thời Tất Thành chỉ là một kẻ không thể kiểm soát được đũng quần của mình, trong tay cô và Trịnh Đạc đã nắm giữ những clip và ảnh chụp đủ để hắn thua không còn mảnh giáp, nếu tàn nhẫn hơn một chút, đâm đơn tố cáo bọn chúng tụ tập thác loạn thì Thời Tất Thành gần như chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Một kẻ tự cho mình là cao sang như hắn nói cho cùng cũng chỉ là một Loser mà thôi.
Thời Tất Thành bị bắt, Tiêu Vũ sẽ không thèm chớp mắt lấy một cái. Hại chết Vương An Ny, dọn sạch chướng ngại để Vương Đông Quân kế thừa di sản mới là chuyện Tiêu Vũ coi trọng nhất lúc này.
“Có cần nói chuyện của Thời Tất Thành với Vương An Ny không?”
“Cô ấy là người ủy thác của chúng ta, bất cứ phát hiện quan trọng nào của chúng ta cũng phải nói với cô ấy”. Còn Vương An Ny sẽ làm thế nào thì là chuyện của cô ta.
Vương An Ny xem Thời Tất Thành ôm hai cô gái ăn mặc hở hang trong ánh đèn lờ mờ, hết uống rượu lại hút cần sa, không biết trời nam đất bắc, chỉ cảm thấy cơn lạnh chạy từ đầu ngón tay lên đến tận da đầu, chưa xem được hai phút đã bấm phím dừng trình chiếu: “Clip này dài bao nhiêu?”
“Hơn mười phút”.
Vương An Ny thở hổn hển, cô ta vốn cho rằng người đầu độc mình có thể là chồng, điều này đã đủ thê thảm rồi, không ngờ lại còn tận mắt nhìn thấy một cảnh thác loạn như thế này. Cô ta cho rằng… hắn không phải như vậy… nhưng…
Lâm Gia Mộc đưa cho cô ta một cốc nước: “Tôi đã tìm hiểu học bạ của hắn ở Harvard, cho dù bố hắn không xảy ra chuyện thì hắn cũng không thể tiếp tục học được nữa, trốn học quá nhiều, hoạt động ngoài trường quá nhiều, lại có hồ sơ không tốt”. Về cơ bản, khi đi du học, thậm chí là trước khi du học thì Thời Tất Thành cũng đã là một kẻ ăn chơi lắm tiền nhiều của, chỉ có điều trong số những kẻ ăn chơi này thì hắn tương đối biết che giấu mà thôi.
Vương An Ny cho rằng mình sẽ khóc, nhưng lúc này cô ta lại không hề có nước mắt: “Cho tôi mấy thứ này”. Trong mắt cô ta lộ vẻ kiên định.
“Cô muốn…”
“Gửi mấy thứ này cho tôi, dặn bên chuyển phát nhanh sáu giờ tối ngày mai đưa đến nhà tôi”.
Lâm Gia Mộc gật đầu. Trong dòng máu của Vương An Ny vẫn được di truyền gien khôn khéo của bố mẹ. Chắc chắn sáu giờ tối ngày mai Vương An Ny sẽ không có nhà, còn Thời Tất Thành thì chắc chắn đang ở nhà. Nhận được một bưu kiện kì lạ không biết do ai gửi tới, chắc chắn hắn sẽ mở ra, sau đó…
Trong nhận thức của Thời Tất Thành, người nắm được chuôi của hắn không phải Vương An Ny mà là Tiêu Vũ. Theo hắn, những thứ này là lời tuyên chiến của Tiêu Vũ, trong thế vạc ba chân, phải để hai bên kia loạn chiến một trận mới là cao tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!