Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải - Chương Quyển 3 - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải


Chương Quyển 3 - Chương 49


Trích lời Gia Mộc: Có người nói kẻ bị tình yêu che mắt sẽ trở nên cực kì ngu xuẩn, đó là bởi vì người nói chưa từng thấy kẻ nào bị tham lam che mắt mà thôi.

***

Khi có tiền, người ta sẽ cảm thấy tình yêu là quan trọng nhất. Khi có tình yêu, người ta lại cảm thấy cuộc sống không có bánh mì quả thực là quá khó khăn gian khổ. Còn người tìm được sự cân bằng giữa tình yêu và bánh mì thì lại cảm thấy cuộc sống bình thản quá buồn tẻ. Khi bạn triệt để thất vọng với yêu, đói khát tiền tài sẽ trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Bây giờ Tiêu Vũ chỉ cảm thấy an toàn mỗi khi ngồi trong phòng thay đồ xem nguyên một phòng hàng hiệu đắt tiền, đếm vàng bạc châu báu trong hộp trang sức, nhìn các loại giầy mới bày đầy hai bờ tường.

Thời Tất Thành còn cảm thấy mình có tình cảm với hắn sao? Tình cảm là cái quái gì? Lúc đầu cô ta còn yêu hắn, hắn giúp đỡ cô ta thuê nhà, vàng bạc quần áo xem như rác rưởi, nhưng kết quả thì thế nào?

Lúc đầu cô ta lấy Vương Hữu Tài quả thật là vì trả thù, nhưng sau khi thật sự bước một chân vào thế giới này thì cô ta mới hiểu rõ, khi mình đã có thân phận của một vị phu nhân, người khoác áo gấm xa hoa, trong ví toàn là các loại thẻ ngân hàng thì vô số cánh cổng chưa bao giờ nhìn thấy đều sẽ mở rộng trước mặt. Các siêu thị cao cấp đối với cô ta chỉ là chốn giải khuây, những người không hề biết mặt chỉ mới thoáng nhìn cô ta đã lập tức lộ ra nụ cười tươi sáng nhất, tạo điều kiện tiện lợi nhất để cô ta tiêu tiền.

Trong thế giới chỉ cười người nghèo không cười gái điếm này, không có ai để ý cô ta là má hồng lại lấy ông già mà chỉ để ý cô ta có đứng vững được gót chân hay không, có thể sinh con trai hay không, có thể cười đến cuối cùng hay không. Khi Vương Đông Quân ra đời, tất cả những vẻ mặt cười nhạo thấp thoáng trước đó đều biến thành vẻ mặt cực kì hâm mộ. Đúng thế, cô ta – Tiêu Vũ – đã sinh con trai, chắc chắn bất bại. Nếu như không phải lúc Vương Hữu Tài li hôn, Hoàng Thúy Hoa đã lấy mất quá nhiều tài sản thì chắc chắn cô ta sẽ cười tươi hơn nữa.

Trong lúc cô ta đang đắm chìm trong vui sướng thì điện thoại di động đổ chuông hai tiếng rồi dừng lại. Tiêu Vũ lộ ra một nụ cười lạnh, Thời Tất Thành giống như chín mươi phần trăm đàn ông trên thế giới này, tự đại, cuồng vọng, cho rằng có thêm một quả dưa chuột là đã có vô số đặc quyền, người phụ nữ bị hắn lấy mất đêm đầu tiên sẽ phủ phục cả đời dưới chân mặc kệ hắn sai phái, giống như một vai nữ phụ trong tiểu thuyết ngựa giống, chỉ cần ngửi thấy mùi hắn sẽ đi theo cả đời. Cô ta không biết phụ nữ cổ đại sẽ thế nào, nhưng dù sao thì cô ta cũng không tin chuyện này. Trong mắt cô ta, Thời Tất Thành chỉ là một người đàn ông có giá trị lợi dụng mà thôi. Cái thứ gọi là đàn ông này, lợi dụng tốt thì có thể làm bỡn ăn thật, còn lợi dụng không tốt thì…

Tiêu Vũ đặt điện thoại di động xuống, suy nghĩ một lát. Thời Tất Thành vẫn còn hữu dụng, nếu Vương An Ny vẫn còn sống thì Vương Hữu Tài nhất định sẽ chần chừ. Mặc dù Vương Đông Quân là đứa con nối dõi tông đường của ông ta, nhưng dù sao Vương An Ny cũng là đứa con gái duy nhất đã được ông ta nâng niu chiều chuộng hai mươi mấy năm. Hơn nữa hình như là bây giờ Vương An Ny đã khôn hơn, đã biết cách chiều người khác, tối qua cô ta vừa gọi điện thoại nói chuyện một hồi lâu với Vương Hữu Tài, nói Hoàng Thúy Hoa bị ung thư da gì đó, không biết có tái phát hay không, cô ta rất sợ hãi, vân vân. Gã thô tục Vương Hữu Tài lần đầu tiên nghe thấy tên vợ cũ trong điện thoại mà không nổi giận lôi đình, ngược lại còn an ủi con gái rất lâu, sau đó cả đêm thở ngắn than dài, ngay cả Vương Đông Quân cũng không dỗ dành được ông ta như mọi ngày.

Vương Hữu Tài nhất thời thay đổi tâm tình không đáng sợ, điều đáng sợ là ông ta đã hẹn luật sư đến lập di chúc. Bất kể Tiêu Vũ chia rẽ quan hệ của hai cha con bọn họ thế nào, nói rằng Vương An Ny không thích Vương Đông Quân ra sao, nhưng cô ta vẫn không nắm chắc có thể khuyên bảo được Vương Hữu Tài.

Luật sư của Vương Hữu Tài đã tiết lộ với Tiêu Vũ, Vương Hữu Tài vẫn luôn cảm thấy cô ta quá trẻ, sợ sau khi mình chết, Tiêu Vũ sẽ lập tức mang tài sản đi lấy người khác, dùng tiền của ông ta để bao trai trẻ, để Vương Đông Quân bơ vơ không nơi nương tựa. Ngược lại, Vương An Ny là con gái ông ta, là chị gái của Vương Đông Quân, bất kể cây với giàn thế nào thì dây vẫn quấn…

Cho dù luật sư đã cố tình dẫn dắt, đã đưa ra những mấy phương án trung dung, nhưng thái độ của Vương Hữu Tài vẫn mập mờ không rõ…

Không nhanh chóng giết chết Vương An Ny, bất cứ lúc nào sức khoẻ của Vương Hữu Tài cũng có thể xảy ra vấn đề, đến lúc đó cô ta sẽ thất bại thảm hại. Lúc này con dê tế thần có sẵn là Thời Tất Thành bỗng trở nên cực kì quan trọng.

Tiêu Vũ đứng lên, bắt đầu đi lại trước giá áo, đến bên cạnh chiếc váy đen hiệu Chanel mới dừng lại bước chân.

Mẫu mới nhất mùa thu đông 2013, vừa đưa lên giá áo ở Paris đã có người gọi điện thoại cho cô ta, sau khi thanh toán nhanh gọn lập tức đã được chuyển tới tận nhà.

Có người nói sao này sao nọ mặc chiếc váy này rất đẹp, đó là bởi vì bọn họ không nhìn thấy cô ta mặc… Tay cô ta lại dừng lại trước đôi giầy Jimmy Choo, đỏ và đen, phối màu kinh điển không bao giờ lỗi thời, hai màu kinh điển Thời Tất Thành thích nhất.

Thời Tất Thành hầu như ngừng thở ngay khi Tiêu Vũ vừa vào cửa. Tiêu Vũ hôm nay đã từ bỏ phong cách tiên nữ vui tươi quen thuộc mà búi tóc gọn gàng sau gáy, váy đen, giầy đỏ, phối hợp với màu son môi đỏ như lửa, sắc sảo ép người như người mẫu đi ra từ tạp chí thời trang, mỉm cười đứng giữa cửa, lại thêm mấy phần xinh đẹp động lòng người so với người mẫu trên tạp chí.

Nếu thích, Tiêu Vũ có thể biến bất kì ai thành bề tôi dưới cạp váy… Thời Tất Thành đã nghe nói điều này, đáng tiếc là hắn chưa bao giờ được chứng kiến. Bây giờ rốt cục Tiêu Vũ đã bắt đầu chăm chú thể hiện ma lực trước mặt hắn.

Tiêu Vũ ngồi xuống đối diện Thời Tất Thành, cố ý bắt chéo hai chân, không hề bất ngờ khi thấy Thời Tất Thành nuốt nước miếng, nới lỏng cà vạt.

“Nghe nói Vương An Ny đã đi cùng Hoàng Thúy Hoa?”

Tiêu Vũ mỉm cười mở miệng, nhìn được mà không ăn được luôn luôn là tốt nhất, lửa đã đủ độ, trước hết phải cho thêm chút nước lạnh.

“Ờ, hai người họ đến Macao”. Thời Tất Thành tự rót cho mình một li rượu: “Còn em? Dạo này có khỏe không?”

“Vương Hữu Tài ốm, không rời được em một khắc nào, ngay cả lúc này… Em cũng lấy cớ có bạn bè mới mở cửa hàng nên mới đi ra được”. Tiêu Vũ cầm bao thuốc trên bàn lên đưa cho Thời Tất Thành: “Vẫn chỉ hút Marlboro à?”

“Ờ”. Thời Tất Thành cầm bao thuốc, ánh mắt lại hơi dừng trên bàn tay với những móng tay sơn màu đỏ tươi của cô ta: “Trước em không thế này”.

Tiêu Vũ cười khanh khách: “Đừng nói như thể chúng ta đã lâu lắm không gặp nhau thế!”

Cô ta kéo váy áo trên người: “Em nói là bạn em mở cửa hàng, em đến dự khai trương, dù sao cũng không thể ăn mặc như thường ngày được”. Cô ta nói như thể mình không hề cố ý mặc đẹp vì Thời Tất Thành, nhưng trong ánh mắt lại mang vài phần ai oán.

“Giầy Jimmy Choo?”

“Ờ, nhờ người mang giúp từ Mĩ về”.

“Rất hợp với em”. Thời Tất Thành thở dài: “Lúc đầu… anh không thể nào ngờ được chúng mình lại có ngày hôm nay”. Hôm nay hắn cũng cố ý mặc thật đẹp, áo vét Pierre Cardin sọc tím kiểu Ý phối hợp với áo sơ mi trắng cũng của Pierre Cardin, cà vạt nhỏ dài màu đen và giầy da Oxford đóng tay kiểu Ý, trong cao quý tao nhã lại mang vài phần gợi cảm. Nếu không biết quan hệ của đôi nam nữ này thì người ta nhất định sẽ cho rằng bọn chúng là một đôi vợ chồng trẻ tuổi phong lưu trai tài gái sắc.

“Đã từng nghĩ đến, nhưng không nghĩ tới lại là vai vế mẹ vợ cùng con rể”. Một câu của Tiêu Vũ đã phá vỡ mọi mơ mộng của Thời Tất Thành. Cô ta lấy một lọ nước hoa trong túi xách ra, trong đó chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt: “Em phải khó khăn lắm mới lấy được…”

“Đây là cái gì?”

“Protein thầu dầu độc”. Tiêu Vũ cười nói: “Một lọ này đủ để đầu độc chết một trăm người trưởng thành”.

“Em…”

“Anh yên tâm, em không định để anh cho Vương An Ny dùng ngay bây giờ, chỉ để anh giữ phòng thân thôi”.

Yết hầu Thời Tất Thành thắt lại, càng thêm khẳng định những tấm ảnh đó là do cô ta gửi tới: “Ý em là gì?”

“Em nghe nói Vương An Ny đang tìm người điều tra anh. Anh ngẫm lại xem, nếu như cô ta biết những chuyện đó của anh thì tình hình tiếp theo sẽ như thế nào?”

“Cô ta?” Thời Tất Thành hầu như đã quên kế hoạch của mình, hắn thoáng nhìn chiếc đèn bàn đặt trên chiếc bàn cạnh sofa, trong lòng hơn bình tĩnh hơn một chút: “Dù vậy anh cũng sẽ không làm hại cô ta, cho dù là li hôn thì cũng vẫn tốt hơn ngồi tù nhiều”.

“Nếu anh không phải ngồi tù thì sao?”

Thời Tất Thành cười lạnh: “Lẽ nào thuốc độc của em sẽ không thể phát hiện được? Vương Hữu Tài và Hoàng Thúy Hoa sẽ không truy cứu đến cùng vì cái chết của con gái à?”

Tiêu Vũ ngồi đến bên cạnh Thời Tất Thành, cầm tay hắn ta: “Dạo này em mới quen một người bạn, anh ta mở bệnh viện thú cưng, bây giờ người ta yêu thú cưng lắm, thú cưng có chết cũng không chịu mang vứt đi, anh ta kinh doanh dịch vụ hoả táng rất tốt… Không có thi thể sẽ không thành án, không có bằng chứng… Anh vẫn là con rể nhà họ Vương… Có em thì anh sẽ không thiếu gì hết”.

“Thật sao?” Bây giờ hắn đã là con rể thật sự của nhà họ Vương, vì sao phải mạo hiểm đi làm giả? Đúng là kế hoạch của mẹ hắn vẫn có lợi với hắn nhất. Thời Tất Thành giả vờ mắc lừa, đưa tay ôm vai Tiêu Vũ: “Vậy còn em, em còn yêu anh không?”

“Trước giờ em vẫn chỉ yêu mình anh”. Tiêu Vũ chủ động đưa đôi môi đỏ lên, Thời Tất Thành và cô ta hôn nhau thắm thiết nhưng vẫn không quên dẫn dắt cô ta đến một góc độ tốt hơn. Tiêu Vũ vốn đã đề phòng, giả vờ làm nũng: “Chúng ta vào phòng ngủ nhé?”

“Ở đây hay mà…” Thời Tất Thành hôn ngực cô ta, cố ý làm mặt cô ta lộ ra trước ống kính, còn mặt mình lại úp vào ngực cô ta.

Tiêu Vũ đẩy mạnh hắn ra, Thời Tất Thành không đề phòng nên bị đẩy ngã nhào. Tiêu Vũ cầm chiếc đèn bàn lên, tìm một hồi lôi chiếc camera ra: “Đây là cái gì?”

Thời Tất Thành không ngờ chiếc camera đã bị mình giấu rất kín lại bị phát hiện: “Đây là… nhất định là Vương An Ny…”

“Vương An Ny…” Tiêu Vũ cười lạnh: “Vương An Ny làm sao biết camera ở đâu? Lại làm sao điều chỉnh tôi đến góc độ tốt như vậy?” Cô ta ném chiếc camera vào trong li rượu vừa rồi Thời Tất Thành đã uống một nửa: “Thiết bị nhận tín hiệu ở đâu?”

Thời Tất Thành đứng lên, chỉnh lại quần áo: “Thiết bị nhận tín hiệu đương nhiên ở chỗ của nó”.

Hắn lau vết son dính trên môi: “Mặc dù chưa quay được những hình ảnh đặc sắc nhất nhưng cũng đã đủ rồi đúng không?”

Tiêu Vũ đưa tay muốn cho hắn một cái bạt tai thật mạnh nhưng lại bị hắn giữ chặt tay: “Nhạc mẫu, có cần chuyển đoạn thu hình này cho nhạc phụ xem không?”

“Hừ, chuyện này bị Vương Hữu Tài biết thì anh cũng không có lợi gì”.

“Thứ trên tay cô rơi vào tay Vương An Ny thì tôi cũng không có kết cục gì tốt đẹp! Thời Tất Thành tôi cho dù phải chết thì cũng phải kéo cô xuống nước!”

Tiêu Vũ cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi tay hắn: “Anh muốn gì?”

“Tôi muốn cô xoá bỏ tất cả phim ảnh và video cô đang giữ trong tay…”

“Vậy còn anh?”

“Như cô nói, nếu thứ này lộ ra thì tôi cũng không có kết cục gì tốt đẹp”. Thời Tất Thành áp sát vào Tiêu Vũ như rắn độc: “Cô nói xem? Nhạc mẫu?”

Tiêu Vũ không ngờ mình lại bị Thời Tất Thành chơi lại một đòn. Cảnh nóng là một chuyện, trước đó cô ta còn nói phải hạ độc chết Vương An Ny, nếu đoạn video này rơi vào tay Vương Hữu Tài thì Vương Hữu Tài nhất định sẽ chém cô ta thành ngàn mảnh.

Cô ta thở hổn hển một hồi: “Được, tôi nhận lời anh”.

“Nhạc mẫu, tốt nhất là nhạc mẫu nên đi trang điểm lại đi, như bây giờ nhạc mẫu thật sự rất khó coi”.

Tiêu Vũ thu lọ thuốc độc trên bàn lại, xách túi đi vào phòng vệ sinh khách sạn, vỗ nước hắt thật mạnh lên mặt. Vốn cô ta cho rằng tất cả đều trong tầm khống chế, lại không nghĩ rằng sẽ bị Thời Tất Thành nắm được chuôi, chẳng lẽ thật sự phải ngọc đá cùng tan? Cô ta vỗ mạnh bàn tay xuống bồn rửa mặt, không được, cô ta không cam lòng! Cô ta không cam lòng lên kế hoạch lâu như vậy, hao hết tuổi thanh xuân mà cuối cùng vẫn thua dưới tay Vương An Ny, cô ta không cam lòng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN