Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải - Quyển 1 - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải


Quyển 1 - Chương 6


Trích lời Gia Mộc: Khi bắt quả tang một kẻ ngoại tình, vấn đề quan trọng nhất luôn luôn là thời cơ!

Tần Du ngồi trên giường trong phòng một khách sạn mini cách nhà mình hai con phố nhìn máy tính chằm chằm, không biết là hi vọng hình ảnh camera gửi về sẽ có thay đổi hay là không có gì thay đổi.

Đến trưa, Lâm Gia Mộc mua đồ ăn mang tới: “Thực ra cô không cần phải theo dõi chặt như vậy. Tôi vẫn xem tin nhắn trên weibo của hai người bọn họ, bọn họ… hẹn buổi chiều đi làm về sẽ về nhà cô”. Còn nội dung hai người đó tán tỉnh nhau thì Lâm Gia Mộc dứt khoát lược bớt không nói.

Tần Du thở dài: “Tôi không biết nên làm gì…”

Cuối cùng cô vẫn quyết định mở miệng xin phép ông chủ, ông chủ không do dự, cho cô nghỉ hẳn ba ngày để cô xử lí công việc, ba ngày sau trở lại đi làm.

“Xem ti vi đi, giờ cô có theo dõi bộ phim truyền hình nào không?”

Tần Du lắc đầu: “Mấy năm nay tôi gần như không xem ti vi”.

“Thế mấy bộ phim truyền hình đang thịnh hành hiện nay thì sao? Cô xem được mấy bộ?”

“Một bộ cũng không xem”.

“Vậy chúng ta xem phim chiếu rạp nhé, gần đây tôi có xem được một bộ rất hay…” Lâm Gia Mộc tắt cửa sổ chương trình giám sát, tìm một bộ phim rồi bảo Tần Du cùng xem với cô.

Tần Du mới xem được một lát đã cảm thấy chẳng hay ho gì: “Tôi… không muốn xem nữa…”

Lâm Gia Mộc biết trong lòng cô đang rối bời, bị người chồng muối mặn gừng cay phản bội đến nước phải theo dõi lẫn nhau, dù là ai thì tâm tình cũng không thể tốt được.

“Vậy… chúng ta đến quán bar ngồi một lát đi, trêu đùa mấy gã đàn ông đến bắt chuyện, uống rượu miễn phí người ta mời”.

Quán bar? Hình như là một thứ rất xa xôi: “Đã mấy năm tôi không đến quán bar…”

“Đây chính là lợi ích của cuộc sống độc thân. Lần này cứ coi như là thử nghiệm cuộc sống độc thân hạnh phúc của cô sắp tới đi”.

“Tôi không có bộ quần áo nào thích hợp…” Quần áo của Tần Du đa số đều là đồ văn phòng, không hợp để mặc đến quán bar.

“Bộ cô đang mặc bây giờ ổn lắm mà. Không cần mặc áo khoác, cởi bớt cúc ra, buông tóc xuống…” Lâm Gia Mộc vuốt mái tóc dài trơn mượt của Tần Du. Hôm nay Tần Du vẫn mặc váy liền áo bó sát người, bên ngoài khoác áo vét. Chiếc máy màu tím nhạt có hai cúc cổ, Tần Du cài kín hai cúc, rất đoan trang.

“Như vậy là được à?”

“Đúng rồi, như vậy là được”. Lâm Gia Mộc xõa tung mái tóc ngắn, cởi áo chống nắng, chỉ mặc áo không tay và quần soóc bò, rất mát mẻ gợi cảm: “Đi, chúng ta đến quán bar”.

Đến giờ tan tầm, Trịnh Đạc lái xe gần một tiếng giữa dòng xe cộ chen chúc mới đón được hai người phụ nữ sắp sửa say mềm. Tần Du khoác vai Lâm Gia Mộc, nói: “Chị nói đúng, chỉ cần cởi hai cúc cổ ra là có rượu uống miễn phí… Tần Du em đây cũng rất hấp dẫn đấy chứ…”

Nói xong cô dựa vào vai Lâm Gia Mộc và ngủ mất.

“Uống bao nhiêu?” Trịnh Đạc nhìn hai quý cô trong gương chiếu hậu.

“Không nhiều, bốn li cocktail và sáu chai bia”.

“Hai người uống bằng đấy à?”

“Không, một mình cô ấy”. Lâm Gia Mộc chỉ Tần Du: “May mà buổi chiều quán bar không đông lắm, nếu không em sợ không trông nổi cô ấy mất”.

“Buổi tối làm thế nào?”

“Hai người đó sắp lịch dày lắm. Đi ăn tối, xem phim, đi dạo, đến lúc về nhà kiểu gì cũng phải hơn mười giờ. Khi đó cô ấy đã tỉnh rượu rồi…” Thấy một mình Tần Du ngồi cô đơn trong khách sạn nhìn màn hình máy tính quá đáng thương, Lâm Gia Mộc mới đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa.

Trịnh Đạc mở tủ lạnh trên xe, lất một chai nước trái cây ép đưa cho Lâm Gia Mộc: “Này, uống đi”.

Lâm Gia Mộc nhíu mày nhìn chiếc cốc đó: “Đây là cái thứ nước thanh nhiệt giải độc vừa rồi anh uống năm ngày liền đấy à?”

Sau khi kiêng rượu, Trịnh Đạc bắt đầu tự hành hạ bản thân, ngày lẻ lại ăn chay, mỗi tháng uống dung dịch thanh nhiệt giải độc làm từ loại trái cây gì đó năm ngày liền. Cái thứ nước này, Lâm Gia Mộc thậm chí còn không muốn ngửi đến.

“Đây là một công thức khác, chuyên dùng để giải rượu”.

Lâm Gia Mộc cầm lấy, mở nắp ra ngửi ngửi. Một thứ mùi lạ rất khó tả. Cô uống một ngụm: “Ọe…”

“Đừng nôn ra. Nín thở uống liền một hơi đi, được bao nhiêu thì được. Để lại một phần cho Tần Du”.

Lâm Gia Mộc nhìn Trịnh Đạc, mấy thứ này của anh ta tuy khó uống nhưng hiệu quả lại rất tốt, ít nhất thì bây giờ Trịnh Đạc vẫn rất ổn, thân hình săn chắc, không bao giờ mụn nhọt, tinh thần sáng láng, giọng nói sang sảng… Lâm Gia Mộc nín thở, mở miệng uống một ngụm to, không dám để thứ chất lỏng kì lạ này dừng lại trong miệng mà nuốt xuống bụng ngay. Sau khi uống hết nửa chai nước khoáng Trịnh Đạc đưa, mùi lạ trong miệng cô mới đỡ hơn một chút.

Một lát sau cô ợ một hơi, quả nhiên đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Cô lắc Tần Du dậy, đưa hơn nửa chai nước giải rượu cho cô. Đầu óc Tần Du vẫn lơ mơ, đang rất khát nước. Nhìn thấy chai nước Lâm Gia Mộc nhét vào tay mình, cô mở miệng uống một hớp lớn không hề nghĩ ngợi. Thấy có vị lạ, Tần Du định nhổ ra nhưng đã bị Lâm Gia Mộc che miệng lại: “Nuốt xuống đi”.

Tần Du nhắm mắt nuốt thứ trong miệng xuống, lại uống hết nửa chai nước khoáng Trịnh Đạc đưa rồi mới nói được.

“Đây là cái gì thế?”

“Nước giải rượu”. Trịnh Đạc cười hì hì: “Nếu không phải buổi tối có việc thì nên uống loại đặc hơn một chút, uống xong nôn một trận, đi tắm rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có chuyện gì cả”.

“Uống cái này sẽ nôn à?” Lâm Gia Mộc trợn mắt nhìn Trịnh Đạc.

“Không, đây là loại loãng, chỉ làm cơ thể thải chất cồn ra ngoài nhanh hơn thôi”.

Trương Gia Kiệt mở cửa căn hộ, quay sang cười tít mắt nhìn Điền Kiều Kiều: “Đây chính là nhà của chúng ta”.

Điền Kiều Kiều hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn, đi vào nhà, bật đèn. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều mọi thứ quá đơn giản, đồ trang trí cũng không nhiều, không hề có mùi phụ nữ. Điền Kiều Kiều nghĩ đến sự nghiệp thành đạt của Tần Du, thảo nào nhà cửa lại lạnh lẽo thế này: “Gia Kiệt.. Cô ta đi công tác thật chứ?”

“Anh đã gọi điện hỏi thư kí của cô ta, cô ta đi công tác thật”.

Trương Gia Kiệt đóng cửa lại, Điền Kiều Kiều quay sang ôm hắn: “Gia Kiệt, em rất sợ…”

“Em sợ cái gì?”

“Em sợ hạnh phúc của chúng ta bây giờ chỉ là ảo ảnh, em sợ đột nhiên có người đến phá vỡ ảo ảnh này… Hay là chúng ta để lại tất cả những thứ này cho cô ta, em chỉ cần có anh thôi!”

“Không, anh không thể đến với em với hai bàn tay trắng, anh chỉ muốn giành lấy phần thuộc về mình… Tần Du… Nhà cô ta rất có điều kiện, công việc của cô ta cũng rất thuận lợi, cô ta không cần những thứ này…”

Điền Kiều Kiều dựa vào lòng hắn ta, hai mắt long lanh, đưa tay ôm cổ hắn: “Gia Kiệt, em yêu anh…”

Trịnh Đạc bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: “Hai người này rất biết cách đánh dấu lãnh thổ”. Từ phòng khách vào bếp, từ bếp ra phòng ngủ, nơi nào cũng lưu lại dấu vết thân mật của họ.

Lâm Gia Mộc đấm anh ta rồi quay sang nhìn Tần Du. Tần Du lạnh mặt, dường như đôi nam nữ đang thân thiết đó không có quan hệ gì với cô. “Lúc nào chúng ta ập tới?”

“Đợi thêm nửa tiếng nữa”. Tần Du thoáng nhìn đồng hồ.

“Vậy bây giờ chuẩn bị gọi điện thoại được rồi”. Lâm Gia Mộc móc một tấm danh thiếp ra: “Số điện thoại của ban quản lí chung cư và đồn công an. Cô nói cô đi công tác về, quên mang chìa khóa, gõ cửa không có ai mở cửa. Cô thuê thợ mở khóa đến mở cửa, mời ban quản lí và công an đến chứng kiến”. Cái gọi là bắt quả tang tại trận nhất định phải có nhiều người làm chứng.

“Vậy tôi phải giới thiệu anh chị thế nào?”

“Tôi là bạn học của cô, anh ta là chồng tôi. Chúng tôi đến thành phố A du lịch, muốn đến tá túc nhà cô”. Lâm Gia Mộc phân vai cho mình và Trịnh Đạc với tốc độ cực nhanh, cũng tìm được lí do hợp lí để giải thích cho chiếc máy ảnh Trịnh Đạc đeo trên người.

“Trương Gia Kiệt biết hết các bạn học cùng đại học của tôi”.

“Tôi là bạn học cùng cô thời cấp ba”.

Trịnh Đạc lái xe đến cổng khu chung cư. Nhìn thấy Tần Du trên xe, bảo vệ vẫy tay cho phép xe qua. Khoảng năm sáu phút sau, Trịnh Đạc ra hiệu.

“Ờ”, Tần Du lấy điện thoại di động gọi cho ban quản lí, quả nhiên nhân viên quản lí nói muốn thuê thợ mở khóa phải có công an chứng kiến. Tần Du lại gọi điện thoại đến đồn công an.

Trịnh Đạc lại đánh xe đến văn phòng ban quản lí. Mười phút sau, một người công an và một nhân viên công ty sửa khóa mặc đồng phục cùng đi đến. Tần Du lấy chứng minh thư ra, nhân viên quản lí cũng xác nhận cô là chủ căn hộ đó. Người công an nhìn Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc: “Anh chị là ai?”

Trịnh Đạc cười ha ha, rút một điếu thuốc ra mời: “Bà xã tôi là bạn học của Tần Du, chúng tôi từ Bắc Kinh đến đây du lịch. Tần Du đã đồng ý cho chúng tôi đến nhà cô ấy ở nhờ mấy hôm”. Dứt lời anh ta chỉ chỉ chiếc máy ảnh đeo trước ngực.

Thấy bọn họ cũng không có gì khả nghi, người công an, nhân viên quản lí và thợ sửa khóa cùng đi lên nhà Tần Du.

Thợ sửa khóa mở được khóa rất nhanh, lại nghe thấy trong nhà có tiếng nói chuyện, đèn phòng ngủ vẫn sáng. Lâm Gia Mộc không cho những người này thời gian phản ứng, cô nhanh chóng bật đèn phòng khách: “Có trộm!”

Trịnh Đạc lập tức xông vào, co chân đạp tung cửa phòng ngủ. Trên giường, Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều vừa thi đấu xong một hiệp, lúc này đang nằm ve vãn nhau, trên người không một mảnh vải. Thấy có động tĩnh bên ngoài, bọn họ chưa kịp làm gì thì cửa đã bị đạp ra, một đám người xông vào phòng. Thấy gã cơ bắp đi đầu cầm máy ảnh chụp liên tục, Trương Gia Kiệt vội lao tới định cướp máy ảnh, bất chấp tình trạng khỏa thân của mình.

Nhưng Tần Du đã xông tới cho hắn một bạt tai: “Trương Gia Kiệt! Anh có biết xấu hổ không? Không ngờ anh lại dám dẫn gái về nhà!”

“Đúng vậy! Trương Gia Kiệt! Anh khá lắm! Dám gọi gái đến tận nhà cơ đấy!” Lâm Gia Mộc quát còn to hơn.

Người công an cũng rất từng trải, thấy trong phòng ngủ có ánh đèn, nghe âm thanh có vẻ không đúng, anh ta đã biết đây là một vụ bắt quả tang ngoại tình, còn mình thì bị lợi dụng làm nhân chứng. Nhưng không ngờ cô bạn học của bà chủ nhà lại lợi hại như vậy, đầu tiên là chụp ảnh tại trận, sau đó lại lớn tiếng nói ông chủ nhà dẫn gái mại dâm về. Một khi đã dính sáng đến tệ nạn bán dâm, dù không muốn can thiệp thì anh ta vẫn không thể quay đi được.

“Cô… cô… cô đừng có nói bừa!” Trương Gia Kiệt không biết nên lấy ga trải giường để che cho mình, che cho Điền Kiều Kiều, xông đến cướp máy ảnh hay là nên giải thích với Tần Du. Từ lúc vào nhà Trịnh Đạc vẫn chưa hề ngừng chụp ảnh, không biết đã chụp được bao nhiêu kiểu từ mọi góc độ rồi.

“Anh đừng chụp nữa!” Người công an nói với Trịnh Đạc rồi quay sang: “Hai người mặc quần áo vào, đến đồn công an, cả ba người này nữa!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN