Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải
Quyển 8 - Chương 5: Tấm lòng cha mẹ
‘Trích lời Gia Mộc: Đứa trẻ mới chào đời là một trang giấy trắng, những hình vẽ trên mặt giấy được tô từng chút từng chút một theo quỹ đạo cuộc đời, cho đến sau cùng, chúng ta không thể nhìn ra nổi trang giấy trắng đó có dáng vẻ gì’.
Bất kể Tạng Tuyết Khiết là người kiểu gì, cô ta có muốn thay thế vợ cả người ta, mượn con để tranh giành tài sản hay không, dùng những chuyện đau lòng và quá khứ đen tối của người khác để làm tổn thương họ, chính Lâm Gia Mộc cũng cảm thấy không dễ chịu gì. Sau khi về khách sạn, cô đi tắm, thay đồ, mặc một chiếc áo bông mỏng rồi khoác thêm một chiếc áo lông mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô ngồi trên giường trong phòng mình xem tài liệu.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô tưởng là Trịnh Đạc, cài chiếc bút đánh dấu lên tai, đi chân đất ra mở cửa. Không ngờ đứng ngoài cửa là hai vợ chồng già xa lạ: “Xin hỏi…”.
“Chúng tôi là cha mẹ của Tạng Tuyết Khiết. Xin hỏi cô có phải luật sư Lâm không?”.
Lâm Gia Mộc gật đầu: “Mời vào”.
Cô cho hai người vào phòng: “Chờ tôi gọi trợ lý của tôi”.
Cô lại chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa, Trịnh Đạc vừa tắm xong cũng thay quần áo đi sang.
Hai ông bà già thoạt đầu rất câu nệ, uống nước hết chén này đến chén khác, cuối cùng ông Tạng mới mở miệng: “Chuyện ở tòa án, tôi đã nghe con trai tôi nói… Con bé Khiết Khiết này từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, làm gì cũng theo ý thích, không nghe người lớn dạy bảo. Lúc nó sinh con, vốn chúng tôi muốn cho nó một bài học nên không giúp nó, cũng nghe nói nó thuê bảo mẫu, nhưng không biết nó lại nuôi con như vậy… Lúc có mặt chúng tôi, nó cũng rất tốt với con nó… Chúng tôi đã bàn bạc với nhau, cũng xin tư vấn luật sư… Chuyện này có thể hòa giải, không cần phải tranh cãi trước tòa hay không? Nhà họ Tạng chúng tôi mấy đời đều ở đây, có thể nói là vẫn có tiếng hiền lành…”.
“Ông bà đến đây theo ý của bà Tạng sao?”.
“Nó… nó vẫn không nghe khuyên bảo, nhưng không thể cứ như thế được. Chúng tôi đến là muốn hỏi một chút xem nhà họ Chương muốn thế nào. Nếu họ nhất định phải nuôi đứa bé thì chúng tôi không thể bảo đảm có thể thuyết phục Khiết Khiết. Nếu muốn nó không cần tiền của nhà họ Chương, chúng tôi…”. Điều này hai ông bà nhà họ Tạng cũng không dám khẳng định.
“Chuyện này…” Lâm Gia Mộc rất thông cảm với hai ông bà, có thể thấy họ không phải loại người trong mắt chỉ có tiền, bất chấp luân thường đạo lý mà là những người rất biết điều: “Chuyện này tôi phải thương lượng với thân chủ. Có điều tôi cho rằng hi vọng không lớn, thân chủ của tôi và bố mẹ ông ấy đều quan tâm đến Tạng Lượng. Điều duy nhất tôi có thể bảo đảm là nếu thân chủ tôi nuôi dưỡng Tạng Lượng thì chắc chắn Tạng Lượng sẽ trưởng thành khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt như ở trường mầm non thành phố D…”.
Hai ông bà già đưa mắt nhìn nhau. Thời buổi bây giờ đúng là đã thay đổi. Ly hôn, cặp bồ, nhìn mãi cũng quen mắt, người người đều coi có tiền là vinh quang, những truyền thống tốt đẹp trước đây đều bị vứt bỏ, nhưng nhà bọn họ không phải như vậy… Hai ông bà cũng vẫn rất coi trọng thể diện, không ngờ con gái lại giẫm thể diện của ông bà dưới chân. Nghe con trai về nói bên kia đã lật hết gốc gác của con gái, ông cụ ngồi ở nhà mà vẫn cảm thấy mặt mũi nóng bừng. Khi đó còn có mấy người hàng xóm rất tọc mạch ở đó, sau chuyện này con gái thật sự không còn mặt mũi nào ở lại thành phố D nữa.
“Các cô nhất định cần đứa bé?” Ông Tạng cắn răng, nếu thật sự không được thì đành nghe lời vợ, trả đứa bé cho người ta. Con gái có tiền, còn trẻ, đến nơi khác tìm một người lớn tuổi một chút thì vẫn được. Con gái có nơi sống yên ổn, hai ông bà cũng đỡ lo hơn: “Được, tôi về khuyên con gái tôi”.
“Thân chủ của tôi biết con gái ông bà nuôi con vất vả, sẵn sàng trả hai trăm ngàn tiền bồi dưỡng và tổn thất tinh thần…”.
“Đừng nói đến tiền, không phải chúng tôi đòi tiền…”.
Lâm Gia Mộc đưa hai ông bà già đến cửa khách sạn mới về phòng mình vì hai ông bà nhất định không chịu để cô tiễn xa hơn. Nghĩ đến những ánh mắt nhìn họ khi đưa họ xuống, trong lòng Lâm Gia Mộc thật không biết là cảm giác gì. Bản thân Tạng Tuyết Khiết làm người thứ ba, nhưng người trả giá lại là người khác. Chương Thành ra ngoài trăng hoa, đến bây giờ cũng chưa nhận được báo ứng thật sự. Làm công việc này một thời gian dài, cô cảm thấy càng ngày càng mệt. Có lúc đi trên đường, nhìn thấy một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cô cũng không nhịn được suy nghĩ không biết phía sau hạnh phúc đó lại có những chuyện gì.
Trịnh Đạc chờ cô ở cửa thang máy. Thấy cô uể oải từ thang máy đi ra, cho rằng cô thương hai ông bà nhà họ Tạng, Trịnh Đạc than thở: “Người ta vẫn nói tre cọc lại mọc măng to, tre tươi tốt cũng có thể mọc măng còi cọc, Tạng Tuyết Khiết đúng là kém xa bố mẹ”.
“Đúng vậy, có lúc nghĩ lại cũng thấy cô ta đáng thương, nhưng nếu cô ta thắng thì chưa chắc đã thương Quý Hồng và Chương Tuệ”.
Nếu Quý Hồng không tìm được mình, điều tra ra Chương Thành tẩu tán tài sản khắp nơi thì cũng sẽ giống như các bà lớn trong xã hội, sau khi ly hôn chỉ nhận được số tiền ít ỏi trong số tài sản của chồng, sau đó phải trơ mắt nhìn cuộc sống ngọt ngào của chồng cũ và vợ mới trẻ tuổi, thế mới tức đến nôn ra máu. Nói cho cùng, Chương Thành cũng không xấu đến hết thuốc chữa. Sau nhiều năm làm nghề này, yêu cầu của Lâm Gia Mộc đối với nhân tính cũng càng ngày càng thấp.
“Phiên toà lần sau là bao giờ?”.
“Ngày mai”.
Tạng Tuyết Khiết hiển nhiên coi trọng phiên toà lần thứ hai hơn phiên đầu tiên, bên cạnh cũng có một luật sư mặc âu phục. Luật sư này thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng trước khi thẩm vấn còn cười nói với quan toà và thư ký, có vẻ là người quen.
Lâm Gia Mộc lại làm như không hề để ý, tiếp tục đưa ra những lý do Tạng Tuyết Khiết không thích hợp nuôi con. Quả nhiên sau khi có luật sư, quan toà vốn công tâm bắt đầu thiên vị, nhiều lúc đưa ra những câu hỏi rõ ràng là nghiêng về phía Tạng Tuyết Khiết.
Tạng Tuyết Khiết ngồi trên ghế bị cáo, lộ ra nụ cười.
“Luật sư bên nguyên nói vợ của thân chủ là giáo viên ưu tú, sẽ làm tốt việc giáo dục Tạng Lượng. Nhưng tôi có bằng chứng cho thấy Quý Hồng… Cũng chính là vợ của bên nguyên, căm hận bà Tạng Tuyết Khiết và con trai bà thấu xương…”. Sau đó luật sư đối phương lấy các bằng chứng như nội dung tán gẫu trên QQ: “Con cần có mẹ chăm sóc, vợ của bên nguyên không hề có tình cảm với em bé mà còn căm hận, giành quyền nuôi dưỡng em bé đơn giản là muốn nhân cơ hội khống chế di sản của bố mẹ chồng. Để bảo vệ trẻ em, tôi cho rằng…”.
Lâm Gia Mộc không còn hung hăng như hôm trước mà cứ để yên cho hắn nói. Hai ngày xét xử kết thúc, những vụ án dân sự bình thường cũng phải đợi tuyên án, nhưng lúc này Lâm Gia Mộc lại trả phòng.
“Em đã sắp xếp xong rồi à?” Trịnh Đạc xách hành lý đi theo sau Lâm Gia Mộc.
“Sắp xếp xong hết rồi”. Vốn vụ kiện này bọn họ không thể thắng được. Quan toà có trung lập đến mấy cũng sẽ không phán quyết cho bố nuôi con ở tuổi này, giao cho bà vợ đầy căm hận chăm sóc. Càng không cần phải nói luật sư Tạng Tuyết Khiết thuê rõ ràng có quan hệ ở tòa án. Vụ kiện này thực ra chỉ là hư chiêu, chiêu thật sự vẫn còn ở phía sau: “Anh ở lại đây, nhất định không được để Tạng Tuyết Khiết rời khỏi tầm mắt của anh”.
“Ờ”, Trịnh Đạc gật đầu. Hai người rời khỏi khách sạn, Trịnh Đạc đưa cô đến ga tàu, còn mình lại thay một bộ quần áo, thuê một chiếc xe khác trở lại thành phố D.
Người có tiền bao gái không có gì lạ, gái bao sinh con riêng cũng không lạ, lạ ở chỗ vợ lại ủng hộ chồng giành quyền giám hộ con từ tay gái. Chuyện như vậy được tiết lộ cho một đài truyền hình địa phương, chưa được hai ngày đã lan rộng khắp toàn quốc. Mấy đài truyền hình đều đưa tin về việc này. Có người nói người vợ trong chuyện này xứng đáng là người vợ của năm, có một người vợ như vậy mà còn ngoại tình thì thật sự không nên. Cũng có người nói người vợ rõ ràng không có ý tốt, đương nhiên có không ít người lên án cô ả gái bao trong chuyện này. Cũng có người kể lại những thông tin về ả gái bao được luật sư bên nguyên đưa ra lúc thẩm vấn. Nhất thời không những dư luận thành phố D xôn xao mà thậm chí cả nước cũng quan tâm đến vấn đề này, hôm tuyên án có rất nhiều người phỉ nhổ vào kết quả phán quyết. Quan toà không những không giao quyền giám hộ cho nguyên cáo mà còn yêu cầu nguyên cáo thanh toán tiền nuôi dưỡng hai ngàn tệ mỗi tháng.
Quý Hồng tắt ti vi, nhìn chồng đang ngồi ngơ ngác bên cạnh: “Tôi đi đón con gái đây”.
Mặc dù tin tức trên ti vi không nói đầy đủ họ tên, chỉ nói ông Chương, bà Quý, bà Tạng, cách đưa tin cũng không hề gay gắt như trên mạng mà tập trung cảnh tỉnh cả xã hội phải quan tâm đến giá trị quan, yêu quý gia đình gì đó, nhưng những người tinh mắt đều biết rõ người trong bản tin là ai.
Chương Thành không ngờ kiện không thắng mà mình lại nổi tiếng, bây giờ ông ta còn không muốn đến cửa hàng của mình nữa, vừa bước vào cửa hàng lại thấy phiền phức, ông ta hỏi: “Quý Hồng, có phải bà bảo luật sư Lâm tìm phóng viên không?”.
Cuối cùng Chương Thành cũng hỏi ra câu hỏi vẫn nghẹn rất lâu trong lòng này. Tạng Tuyết Khiết vẫn đang dùng tin nhắn oanh tạc ông ta, nói ông ta quá ngu ngốc, bị vợ lừa vào tròng, liên thủ với người khác để ép Tạng Tuyết Khiết không còn mặt mũi sống tiếp. Bây giờ Tạng Tuyết Khiết đã bị công ty sa thải, hàng ngày đi lại ngoài đường đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, hiện đang dự định chuyển nhà.
“Luật sư Lâm đã cảnh báo tôi từ trước, vụ kiện này nếu xét xử công khai thì rất dễ khiến phóng viên chú ý. Phóng viên bây giờ cũng nhàn rỗi lắm, những tin tức xã hội kiểu này ai cũng thích xem”. Từ lâu Quý Hồng không còn để ý Chương Thành vui hay không vui nữa. Thực ra Chương Thành càng không vui thì bà ta lại càng vui vẻ: “Nhưng tôi cũng không ngờ lại ảnh hưởng lớn như vậy”.
Chương Thành nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, hình như muốn suy đoán xem lời vợ nói là thật hay giả. Nhưng từ sau khi việc ngoại tình bị bại lộ, khoảng cách với vợ đã càng ngày càng xa: “Biết trước thế này thì đã không kiện tụng”.
“Đúng vậy, không kiện tụng thì tốt hơn”.
“Ông bà nội bảo tối mai chúng ta qua đó…”.
“Ngày mai tôi có tiết dạy muộn không đi được, ông đi một mình đi”. Quý Hồng nói lạnh lùng, nói xong mặc áo khoác đi ra cửa.
Mới đầu lúc quyết định đâm đơn kiện, hai vợ chồng họ cũng hòa thuận được một hồi. Nhưng khi nhìn thấy mặt chồng, nghe thấy Lâm Gia Mộc thuật lại tiến triển ở tòa án qua điện thoại, Quý Hồng lại lập tức nhớ tới Tạng Tuyết Khiết, nhớ chồng đã tổn thương mình thế nào, nhớ tới những lời đồn đại ở trường. Đừng nói đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, có những lúc đã đi là không quay lại được nữa, có những thứ đã vỡ là không hàn gắn lại được.
Bà ta lái xe hòa vào dòng xe cộ buổi tối, cảm thấy cả thế giới yên tĩnh như chỉ có một mình mình. Vốn bà ta sợ sự yên tĩnh này, nhưng sau khi trải qua những chuyện phiền lòng đó, bà ta lại cảm thấy yên tĩnh là một sự hưởng thụ. Ở một mình không phải là giày vò, ở nhà với chồng, nhìn nhau không nói được gì mới là bị hành hạ thật sự.
Bà ta dừng xe ở cổng trường. Bảo vệ nhìn thấy chứng nhận giáo viên trên kính xe liền mở barie cho bà ta đi vào. Một bóng đen đã chờ rất lâu ở cổng cũng đi theo sau xe bà ta vào trường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!